Ai? Ai Là Kẻ Thù Của Nhà Văn?

Lượt xem: 21
4 tháng trước
Bạn có thể sử dụng mũi tên trên bàn phím để qua chương
Cấu hình
Báo cáo
Lưu truyện

"AI? AI LÀ KẺ THÙ CỦA NHÀ VĂN”

Miệng lẩm bẩm, hai mắt Quang hằn lên những tia máu đỏ sọc. Gã vò đầu bứt tai, chân không ngừng run rẩy, thỉnh thoảng lại đung đưa đá vào đống giấy bị xé nát, vo tròn dưới chân.

Bàn tay cầm bút của Quang siết chặt. Cứ viết được một vài chữ gã lại gạch đi, rồi lại viết, rồi lại gạch đi. Hành động đó cứ lặp đi lặp lại cũng phải hơn bốn tiếng đồng hồ rồi.

Lại một tờ giấy bị xé bỏ!

Quang gào lên, lẳng cây bút vào góc.

Cộp!

Một âm thanh khô khốc vang lên. Quang vừa tự đập đầu xuống bàn làm việc. Lần nào cũng vậy, cứ bí từ, bí ý tưởng là gã lại đập đầu xuống bàn.

Gã nhận thấy những lần như vậy cơn đau khiến gã bình tĩnh hơn. Rồi từ đó ý tưởng sẽ tràn vào bộ não của gã như những đợt sóng lớn.

Thế nhưng lần này, chỉ có cơn đau điếng tìm tới Quang.

Cộp!

Quang lại tiếp tục đập đầu.

Cộp!

Lại thêm một lần đập đầu nữa.

Cộp!

Đập đầu nữa.

Cộp! Cộp! Cộp…

Tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài làm Quang bực dọc. Gã gắng gượng đứng dậy, chẳng rõ vì đói hay tại đập đầu quá nhiều mà gã thấy hơi chếnh choáng.

Vừa mở cửa, Quang nhíu mày, sự khó chịu tỏ rõ trong đôi mắt.

“Mày đến đây làm gì?”

Trước cửa là một người đàn ông vạm vỡ mặc chiếc sơ mi đen. Vừa thấy Quang thì khịt mũi một cái, hơi lùi ra sau, tay chìa ra một hộp xốp thường dùng để đựng thức ăn, đáp lời.

“Mấy hôm không tắm rồi vậy cha? Mà trán mày bị làm sao mà sưng húp thế kia? Cơm rang dưa bò đây! Cầm lấy nhai tạm đi.”

Quang giật lấy hộp cơm rang, chẳng một lời cảm ơn quay lưng đi vào bên trong. Người đàn ông nhún vai ra chiều bất đắc dĩ, xong cũng thong thả đi ngay sau bạn mình.

Nhìn xung quanh căn phòng, người đàn ông bất giác nói.

“Vẫn chăm chỉ viết kiểu truyền thống ha? Cứ như này thì bao giờ mày mới vượt được tao?”

Quang mở hộp cơm, xúc một muỗng lớn cho vào miệng thủng thẳng tiếp lời.

“Cái loại sử dụng AI để viết như mày thì tao khinh!”

Người đàn ông nhếch mép cười, bàn tay thoăn thoắt mò vào trong túi áo lấy điện thoại ra, chỉ vài thao tác trên màn hình, một âm thanh đều đều cất lên.

“Người đoạt giải nhất trong cuộc thi sáng tác truyện ngắn toàn quốc lần này là nhà văn Nguyễn Thanh Bình.”

Nghe xong, Quang ngừng nhai nhưng cổ họng vẫn cố nuốt xuống miếng cơm dở.

Người đàn ông ngón tay gõ gõ vào màn hình giọng châm biếm.

“Xem nào… trong top mười! Không có ai tên là Đoàn Văn Quang hết! Ê! Coi chừng nghẹn nha mày.”

Quang hai tay ôm lấy cổ, khuôn mặt đỏ lên, tím tái, nhăn nhúm lại.

Người đàn ông thở dài, từ trong túi áo lấy ra một vật nhỏ nhỏ hình chữ nhật kích cỡ chỉ khoảng bao thuốc lá, nói tiếp.

“Đây là thiết bị mới có tích hợp AI. Mày muốn sử dụng thì chỉ cần ấn nhút nhỏ nhỏ này rồi hỏi nó là xong. Đừng cố chấp nữa, hãy nghĩ đơn giản rằng nếu hai thằng giỏi võ ngang nhau, bỗng một ngày có thằng mang theo kiếm. Mày nghĩ ai sẽ thắng? Thằng thi đấu bằng tay không hả?”

Dứt câu, người đàn ông lững thững bước đến gần Quang vỗ mạnh một cái vào lưng gã.

Quang phun miếng cơm nghẹn trong cổ họng ra, hai mắt ướt đẫm nước mắt. Gã cố lấy hơi nói điều gì đó xong người đàn ông đã đi ra ngoài từ lúc nào.

***

Đêm xuống, Quang thẫn thờ ngồi vào bàn làm việc, tay đã cầm cây viết mới tinh, trước mặt là tờ giấy trắng trơn, bên cạnh tờ giấy là thiết bị mà người đàn ông để lại.

Bàn tay Quang khẽ chạm vào lớp nhựa lạnh ngắt bọc bên ngoài của thiết bị. Trong đầu gã từng câu, từng chữ người đàn ông kia nói vẫn văng vẳng.

“... hai thằng giỏi võ ngang nhau, bỗng một ngày có thằng mang theo kiếm…”

***

Chẳng mấy mà đến ngày công bố giải thưởng

Trên truyền hình âm thanh đều đều vang lên.

“Vì có quá nhiều khiếu lại trong những lần thi trước về vấn đề AI nên năm nay. Ban tổ chức đã thống nhất sử dụng một phần mềm quét văn bản đánh giá phần trăm sử dụng AI trong các tác phẩm thuộc top mười. Và bài thi nào có số phần trăm sử dụng AI thấp nhất. Bài thi đó sẽ dành giải quán quân.”

Thế rồi, số phần trăm từng bài thi bắt đầu xuất hiện…

“Phần trăm sử dụng AI tác phẩm “hai kẻ cầm kiếm” của tác giả đoạt giải nhất năm ngoái Nguyễn Thanh Bình là năm mươi phần trăm…”

“Phần trăm sử dụng AI tác phẩm “Who?” của tác giả Đoàn Văn Quang là một phần trăm. Thật không thể tin nổi!

Vâng thưa quý vị! Chúng ta đã tìm được tác giả đoạt giải quán quân của năm nay. Đó là tác giả Đoàn Văn Quang.”

***

Trong quán rượu, người đàn ông hôm nọ đang tự rót từng chén đầy rồi nốc cạn.

Bỗng từ đâu, Quang đi tới, ngồi xuống ngay cạnh. Gã với lấy chai rượu tu một hơi dài.

Đoạn Quang hạ chai rượu xuống bàn, lấy mu bàn tay quệt miệng một cái, giọng gã giễu cợt.

“Năm mươi phần trăm cơ à? Cũng nhiều ấy nhỉ.”

Người đàn ông không thèm nhìn Quang lấy một cái, vẫy vẫy tay ra hiệu gọi phục vụ mang thêm rượu ra. Tự rót cho mình một chén, người đàn ông mới cất lời.

“Cũng vì cái phần mềm quét sử dụng AI chó má nên mày mới may mắn được giải nhất. Đừng tự cho mình là giỏi.”

Quang hệch hệch cười, gã lại với tay lấy chai rượu của người đàn ông, nhưng lần này từ tốn hơn, tự lấy li rót cho mình rồi đáp.

“Sao mày dám chắc tao không sử dụng AI?”

Người đàn ông bất giác quay lại, ánh mắt thoáng nghi ngờ.

“Vậy là mày có sử dụng?”

Quang với tay nhón lấy vài hạt lạc trong đĩa, thảy vào mồm, vừa nhai vừa nói.

“Đúng vậy! Tao có sử dụng.”

Người đàn ông nhíu mày, giọng như không thể tin được.

“Thế mày dùng cách nào là thoát được cái phần mềm quét chó má kia?”

Quang lắc lắc đầu.

“Tao cũng không nhớ rõ lắm…

Tao chỉ biết là nhờ AI mà nhân vật chính của tao trải qua hàng trăm ngàn cuộc đời khác nhau. Hàng triệu quyết định, hành động, hàng tỉ biến số mà tao nghĩ ra. Mà nếu tao tự làm có khi phải mất đến hàng chục năm.

Khi đã cố định được cốt truyện tao mới nhờ AI sử dụng giọng văn của tất cả các tác giả hay nhất cùng thể loại rồi viết lại theo cách của họ.

Nói chung thì AI nó cũng chỉ giả vờ được khoảng năm mươi đến sáu mươi phần trăm người ta thôi. Tuy nhiên tao cũng đọc, rồi tao viết.

Tao viết xong lại gửi cho AI nhận xét. Rồi AI lại chỉ ra các lỗi sai nào là chính tả, cách dùng từ, cấu trúc ngữ pháp.

Tao đã phải xóa đi viết lại từng câu hàng ngàn lần. Nhưng con AI khốn nạn đó dù tao có viết thế nào nó cũng tìm ra một vài lỗi.

Rồi tao quyết định sẽ không sử dụng AI nữa nó quá khó tính và thiếu nhân tính.

Tao xóa hết đi rồi viết lại theo trí nhớ và kinh nghiệm suốt quãng thời gian làm cùng AI vừa rồi. Chỉ nhớ là khi gửi mail bài thi đi thì chỉ còn có ba phút cuối cùng của hạn nộp.

Cũng may là có mày, chứ sau đó tao ngất luôn. May mà có… mày đến cứu.”

Người đàn ông xì một tiếng, uống cạn chén rượu, cười trừ.

“Hôm đó, nếu tao không phá cửa thì chắc mày phải chết bốc mùi rồi hàng xóm mới phát hiện ha?”

Đoạn người đàn ông lại lần mò vào trong túi, lấy ra chiếc điện thoại, ngón tay thoăn thoắt lướt trên màn hình, chợt bật cười mỉa mai.

“Khốn nạn thật! Trong top mười có tận năm thằng tự nhận bản thân không sử dụng AI mà sao phần mềm lại quét ra tỉ lệ cao như thế.”

Quang mặt đã đỏ ửng, tay phẩy phẩy ra chiều bất cần lắm.

“Kệ cái bọn không chịu dùng kiếm ấy đi! Quan tâm anh em mình đây này… hai thằng cùng dùng kiếm, cùng ngang tài thì thắng thua nó chỉ là may mắn thôi!!!”

Người đàn ông nghe Quang nói thế thì bật cười, bàn tay nắm lại khẽ đấm vào ngực gã đáp.

“Phải! Phải! Là may mắn! Hôm nay mày trả tiền nhé…”

Quang cười toét miệng, ngón cái dơ lên đáp.

“Chuyện nhỏ! Giải nhất mà.”

Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.