Con Rối

Lượt xem: 15
2 tháng trước
Bạn có thể sử dụng mũi tên trên bàn phím để qua chương
Cấu hình
Báo cáo
Lưu truyện

CON RỐI

Tác giả: Luna Wong

Chào mọi người, tôi là một con rối được tạo từ tay của một người thợ làm rối lâu năm. Theo đơn đặt hàng của một đoàn múa rối, tôi cao bằng một người trưởng thành, các khớp tròn trên thân đều được tạo hệt như khớp của con người vậy. Đây đều là những thứ tôi nghe được khi tai tôi được khắc hoàn tất.

Mắt tôi chưa được khắc nên nhìn không thấy gì, cũng chả biết bản thân mình đang ở đâu, chỉ biết đó là một xưởng gỗ. Có một ngày đầu tôi bị chấn động mạnh, tôi cũng chẳng biết người thợ ấy làm gì tôi nữa, chỉ nghe tiếng đục bôm bốp vang lên bên tai xong thì hết. Tiếng đục ấy tôi nghe rất quen tai, ngày nào cũng có.

Hôm nay tôi nhìn thấy rồi mọi người ạ, cuối cùng người thợ đó đã chịu vẽ mắt cho tôi rồi. Tôi nghe rất nhiều tiếng sột soạt vang lên ở cự ly gần, không lâu sau thì tôi đã thấy được chiếc cọ được rút ra khỏi mắt mình.

Thế giới này quá kỳ lạ với tôi, tôi vừa lấy được mắt không lâu thì chung quanh đang sáng đã chậm rãi tối dần. Thật chẳng muốn chút nào, tôi muốn nhìn ngắm cảnh đẹp kia lâu hơn nữa, nhưng tôi lại không đủ năng lực để giữ ánh sáng mãi theo ý mình. Rồi sẽ đến lúc tôi bị bóng tối nuốt chửng sau lại được ánh sáng soi rọi thôi.

Mỗi ngày tôi đều thấy được người thợ ôm khúc gỗ rồi cầm dụng cụ đục khắc nó. Có lần thấy được người thợ ấy chảy máu, sưng tay, tôi nghĩ chắc khối gỗ đó cũng đau lắm. Tuy người thợ xử lý khúc gỗ nhưng đó lại không phải bản ý của người thợ, vì lâu lâu sẽ có một người phụ nữ trẻ tuổi đến xem xét. Chỉ có khi cô ta gật đầu thì người thợ mới bắt đầu làm khúc gỗ mới thôi.

Tôi thấy được những khúc gỗ được hoàn thành nhưng lại không biết nó dùng để làm gì. Sau này khi thấy người thợ cầm từng khối gỗ đã thành phẩm ghép lên người tôi, tôi mới biết nó là một trong những bộ phận trên cơ thể của mình. Tôi rất mong chờ, có phải sau khi ghép hoàn chỉnh tôi sẽ được đi lại tự do như người thợ và người phụ nữ kia không? Nhưng để tôi thất vọng rồi, tôi vẫn như cũ, vẫn ở một chỗ thôi.

Nhìn tay chân của mình, tôi nghĩ tuy đều bị đục khắc trong thời gian dài, vì sao cơ thể tôi không cảm nhận được gì mà người thợ vừa bị đập trúng lại đau đớn thậm chí là chảy máu nhỉ? Có phải do tay chân của người khác đi được nên có cảm nhận còn của tôi thì không không? Thật khó hiểu.

Đến một ngày tôi nghe được tiếng chuông cửa vang lên, phụ nữ trẻ tuổi quen thuộc bước đến vui mừng trả tiền cho người thợ, lúc ấy tôi biết tôi sắp được cô ta mang về đoàn múa rối.

Rất nhanh tôi được đưa lên một chiếc xe rồi chở tới nơi cần đến. Đầu tôi rũ xuống, nhìn thấy rõ tay chân bằng gỗ của mình, tuy nó không giống người khác nhưng ít nhất nó là của chính tôi. Tuy tôi không đứng được, cũng không thể nào điều khiển được nó nhưng tôi cảm nhận được nó rất linh hoạt, nó muốn được tự do làm điều mình muốn.

Tôi được đưa vào đoàn rối, treo lên trên giá rồi đám người đóng cửa lại, ánh sáng duy nhất từ thứ được gọi là đèn kia đã bị bóng tối cướp mất hoàn toàn như bao ngày. Không gian bốn bề im lặng đến đáng sợ, cứ hệt như lúc tiếng đục gõ của người thợ biến mất, sau đó tôi bị nhốt hoàn toàn trong sự im lặng rất lâu.

Sáng hôm sau khi những tia nắng tươi đẹp chiếu vào, người phụ nữ hôm qua lại xuất hiện. Cô ta vui vẻ lấy tôi xuống, đặt tôi lên một cái ghế. Sau đó cô ta cầm tay tôi lên, dán từng chiếc móng giả xinh đẹp lên những ngón tay mảnh khảnh của tôi.

Tựa như rất hài lòng vây, cô ta nâng tay tôi lên, đặt chúng tại tầm mắt của tôi hỏi: “Nhìn xem, đẹp không?”

Đẹp, đương nhiên là đẹp rồi. Nhưng tôi không cách nào đáp lại cô ta được. Mà cô ta cũng chẳng buồn quan tâm tôi có trả lời được không, bởi cô ta đã đứng lên đi sang chỗ khác. Cô ta lấy một chiếc váy công chúa xinh đẹp ướm lên người rồi xoay vòng vòng trước mặt tôi. Sau đó dừng lại bên cạnh đôi giày trên giá.

“Số 475869 này, tôi đã chuẩn bị cho cô chiếc váy lộng lẫy, hợp với bộ móng xinh đẹp. Cho nên chiều này chúng ta phải hợp tác ăn ý với nhau đây.”

Chính như lời cô ta nói, buổi chiều tôi được mặc chiếc váy công chúa xinh đẹp, mang đôi giày kia lên chân, đứng trên sân khấu dưới ánh đèn rực rỡ, biểu diễn trước mặt của không ít người. Lúc đó tôi phát hiện ra, ngoại trừ tôi thì trên sân khấu còn có rất nhiều ‘người’ khác nữa, họ cũng y hệt như tôi, đều là con rối được điều khiển bởi những đám dây rối ren, phức tạp. Đồ họ mặc trên người có xa hoa lộng lẫy, có bần hàn ti tiện, có phổ thông bình dân, có nam có nữ, có già có trẻ, có thật nhiều danh phận khác nhau.

Chúng tôi không có âm thanh, người phát thanh thay chúng tôi chính là người điều khiển đám dây trên người chúng tôi. Đương nhiên, họ được tính là chủ nhân của chúng tôi. Mà chủ nhân của tôi chính là người phụ nữ đã mang tôi từ xưởng về đoàn múa rối, người đã trang điểm ăn diện cho tôi trở nên thật xinh đẹp, cũng là người thay tôi phát ngôn, điều khiển mọi hành động của tôi.

Sau khi buổi diễn kết thúc, rất nhiều hoa tươi được khán giả ném lên trên sân khấu trong tiếng vô tay reo hò nối liền không dứt. Chúng tôi không được mang xuống ngay mà lại đứng ở đó để khán giả nào có nhu cầu sẽ lên cùng chụp hình.

Người hâm mộ tôi đa phần đều là khán giả nhí. Bọn họ có người muốn chụp hình cùng; có người muốn sờ tay, váy, trang sức, thậm chí là thử đeo trang sức và giày tôi mang trên chân. Tôi chẳng muốn chút nào nhưng tôi lại không có cách nào bày tỏ thái độ cự tuyệt của mình. Dĩ nhiên tất cả những thứ này đều có thu phí, và chúng được trích một phần để trả cho chủ nhân của tôi.

Tất cả những thứ đó đều khiến tôi cảm thấy mới lạ, hưởng thụ. Sau này, hễ lên sân khấu tôi đều được giao cho những vai diễn công chúa, công nương quý tộc nên cảm giác mới lạ lúc đầu đã phai nhạt dần.

Qua đi không biết bao nhiêu vai diễn, tôi phát hiện ra tôi có hứng thú với vai nữ hoàng. Mỗi lần nhìn ngắm trang phục, phụ kiện cùng sự đối xử trên sân khấu đều để tôi ao ước không ngừng. Nhưng tôi làm sao để có được vai diễn đó đây? Tôi không thể nói hay bày tỏ với chủ nhân được, tôi chỉ có thể đứng từ xa ao ước thôi. Hy vọng có một ngày nào đó chủ nhân sẽ nhìn thấy được khát vọng của tôi đối với vai diễn kia.

Hôm nay tôi lại bị treo trên giá nhìn bộ tóc giả đang được chủ nhân chải kia. Đó là bộ tóc của nữ bá tước Báthory Erzsébet mà tối nay tôi phải dùng. Đúng, hôm nay là lần đầu tiên tôi diễn một vai ác, tôi có chút không muốn lắm nhưng vẫn phải làm vì tôi không có cách nào phản đối.

Buổi diễn kết thúc là lúc tôi bị giam cầm suốt đời tại lâu đài Csejthe. Tôi nghe được khán giả vỗ tay, thấy được hoa của họ tung lên nhưng tất cả những thứ đó đều không dành cho tôi mà là cho số 205126, con rối diễn vai vua Matthias và những người có công bắt và xử tội tôi. Đây thật không công bằng, nó vốn dĩ là của tôi mà, tất cả những thứ hào quang đó vốn dĩ là của tôi. Tôi cũng không muốn diễn vai ác đó mà, tôi bị buộc, tôi bất đắc dĩ thôi, nhưng ai sẽ hiểu cho tôi đây?

Thật may làm sao vẫn có vài khán giả họ muốn chụp hình cùng tôi, đây để tôi không thấy mình quá cô đơn, lạc lỏng.

Nhưng sáng ngày mai chủ nhân phát hiện ra tay tôi đã xuất hiện vài vết xước sâu. Từ đó trở đi, tôi không bao giờ được diễn những vai khán giả thích như trước nữa, mà chuyển sang những vai độc ác, nghèo hèn ti tiện hơn. Tất cả những thứ tôi sử dụng trước kia đều không bao giờ được đụng tới nữa.

Trên người tôi dần dà có nhiều vết xước hơn sâu hơn, số lần tôi xuất hiện trước mặt khán giả cũng càng ngày càng ít hơn. Đến một ngày tôi thấy được chủ nhân mang một con rối mới về, lấy tôi xuống và treo nó lên. Tôi thấy sự hoàn mỹ trên gương mặt được điêu khắc tinh xảo của nó, thấy được thân thể gỗ lành lặn của nó.

Khi chủ nhân mang tôi ra ngoài, đầu tôi rũ xuống nhìn thấy tay chân đang run lắc theo nhịp bước của chủ nhân, nó đều xước hết rồi, thậm chí ngón giữa còn có dấu hiệu sắp đứt ra vì bị khán giả cố tình bẻ đi khi không thích nhân vật mà tôi diễn.

Tôi không biết chủ nhân đưa tôi đi đâu, số phận sau này của tôi sẽ được quyết định theo nào cho đến khi tôi bị giao cho một cô bé khác. Cô bé rất vui vẻ khi nhìn thấy tôi, cô bé hứa với chủ nhân cũ rằng sẽ chăm sóc cho tôi thật tốt.

Cô bé ôm lấy tôi rồi treo tôi lên giá. Trong quá trình đó, tôi nhìn thấy có rất nhiều ‘người’ như tôi bị treo ở đây. Đây đều là ‘những người quen cũ’ từng cùng tôi xuất hiện trên sân khấu nhưng đã có một đoạn thời gian tôi nhìn không thấy họ nữa. Nhìn họ tàn tạ hơn cả mình, tôi cảm thấy mình được an ủi phần nào. Thì ra, sau khi chúng tôi sắp hỏng thì sẽ được mang đến đây, giao cho những người mới học điều khiển rối trong đoàn.

Tuy nói chủ nhân mới cũng trân trọng tôi không kém chủ nhân cũ nhưng dù sao chủ nhân mới cũng là người mới, thường xuyên khiến tôi bị ngã hoặc đụng vào đâu đó khiến trên thân tôi không chỉ có vết xước nhiều hơn mà vết lõm cũng xuất hiện nhiều không kém.

Tôi chỉ muốn về với chủ nhân cũ thôi, cô ta chưa từng để tôi phải chịu những thứ thế này. Tôi hận đám khán giả kia, hận chủ nhân mới.

Đêm nay tôi nhìn thấy hai ‘người’ đã bị hỏng hết ngón tay bị đưa đi. Tôi không biết họ bị đưa đi đâu nữa nhưng hình ảnh đó khiến tôi rất khó chịu. Có phải sau này, khi tôi cũng như họ thì cũng sẽ bị chuyển cho người khác nữa không? Nếu phải, vậy chủ nhân mới lại sẽ đối xử với tôi thế nào? Tôi chẳng dám nghĩ nữa.

Lúc này tôi chỉ muốn mình về lại cái xưởng toàn tiếng đục gõ kia thôi. Không muốn hào quang trên sân khấu, không cần hoa và tiếng tung hô của khán giả nữa.

Nhưng rồi ngày đó cũng tới. Tôi bị chủ nhân cũ giao cho một người đàn ông chuyên quét dọn nơi này. Ông ta bế tôi ra ngoài, ném vào một đống củi. Tôi tròn xoe mắt chưa hiểu rõ sao họ lại không treo tôi lên như bình thường.

Rất nhanh tôi đã có được câu trả lời. Vì tôi thấy họ tháo chân tôi ra ném vào trong lòng cái lò đang cháy đỏ rực trước mặt. Nhìn đám lửa kia, tôi nhớ lại lúc mình còn ở xưởng, nhớ lại những tiếng reo hò tung hô, những màn sóng hoa được ném lên người, nhớ lại sự ghẻ lạnh khi bản thân đã mất dần giá trị lợi dụng.

Tôi, số 475869, đã chính thức bị khai tử.

Lời nhắn từ Luna Wong: Đây là bộ truyện ngắn thứ 3 của tôi. Trong một buổi sáng ngày 08/05/2025 thức dậy đọc tin nhắn cũ thì trong đầu chảy ra những nội dung này thế là ngồi vào máy viết ngay cho nóng. Viết xong đọc lại nhiều lần cũng thấy hình như viết chưa ra được những điểm sáng mà tôi muốn truyền tải. Họi các tác giả xong một vòng vẫn chưa tìm được hướng đi. Buồn quá -,- chỉnh lại xíu thì up luôn.

Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.