Em Và Chiếc Ô Vàng
Em Và Chiếc Ô Vàng
Tác giả: Tam Thể Vô vị
_________________________
Nắng sớm hóa thành vô số sợi tơ vàng, bướng bỉnh tìm cách len lỏi qua những khoảng trống nhỏ bé của tấm rèm ren màu hồng phấn, vui sướng đáp lên khuôn mặt ngáy ngủ của người đàn ông nằm trên chiếc nệm mềm mại trải ga giường sọc ca rô đen trắng. Nắng vỗ về làn da nâu có chút sần sùi của anh ta, khều nhẹ mấy sợi lông mi dài rồi cố sức tìm ra một chút khe hở giữa lớp mí mắt nhắm chặt hòng chen vào bên trong. Người đàn ông bị nắng quấy rầy chẳng thể nào ngủ tiếp được nữa, anh ta ngồi dậy, lưng còng xuống, hai vai rũ rượi như nhành liễu rủ dưới mưa. Lồng ngực hít căng rồi thở ra một hơi dài, anh liếc nhìn cái rèm cửa màu hồng phấn với một nửa diện tích toàn là ren, khuôn mặt tràn đầy vẻ ghét bỏ.
“Mày! Nhớ đó!”
Anh chỉ vào cái rèm, thở phì ra một hơi, cáu kỉnh rời giường trước khi tiếng chuông báo thức đúng giờ reo vang. Biết làm sao được, anh chỉ có thể phát tiết sự bực dọc của mình lên cái rèm, thậm chí còn không thể biểu hiện quá lộ liễu, bởi vì người treo cái rèm đó lên cửa sổ phòng ngủ chính là vợ anh. Màu hồng phấn, thêu đầy ren, theo như lời cô ấy nói thì đấy là một sự lãng mạn ngọt ngào. Cho đến hiện tại, anh vẫn chưa thể thấm nhuần nổi sự lãng mạn ngọt ngào ấy, chỉ biết rằng vào mỗi buổi sáng, gương mặt anh đều bị nắng bỏng cháy đỏ bừng. Chống tay lên thành bồn rửa mặt, anh nhìn hình ảnh của mình trên chiếc gương được lau chùi sáng choang trong phòng tắm, vì màu da mặt cùng da cổ chênh lệch mà tấm tắc vài giây. Với tay bật công tắc của chiếc loa được đặt trên một cái kệ treo cao, đối diện với bồn rửa mặt, anh chéo chân xoay một vòng thật nghệ rồi mới bắt đầu đánh răng.
Vợ của anh từng nói, cô ấy thích được hòa mình vào âm nhạc mọi lúc mọi nơi, vào bất cứ lúc nào mà cô ấy muốn. Thế nên cô ấy đã mua rất nhiều chiếc loa như thế kia, và đặt nó ở mọi ngóc ngách trong nhà – những nơi mà cô ấy đều sẽ đặt bước chân đến hằng ngày: nhà tắm, phòng ngủ, phòng bếp, ban công. Cứ thế, đôi chim non mang theo âm nhạc về tổ ấm vừa xây xong của mình, mỗi ngày đắm mình giữa những nốt ngân vang, mê hồn trong những điệu trầm bổng. Anh yêu vợ mình, cũng yêu chết cái không khí rộn ràng do cô ấy mang lại. Đương nhiên là ngoại trừ cái rèm cửa nào đó có màu hồng phấn và phối thật nhiều ren.
Bên trong nhà tắm, anh đánh hông qua lại theo điệu nhạc, bọt kem lửa băng lạnh tê cũng chẳng thể ngăn lại tiếng hừ ca phát ra từ bên trong cổ họng của gã đàn ông vừa qua ba mươi, trầm thấp tựa ai đang kéo đàn cello, nặng trịch như tiếng rên nức nở vọng lại từ cõi sâu u tối.
Quand je danse
Quand tu danses
Les planètes nous tournent tout autour
…
Sau khi cạo sạch râu và lau khô mặt, anh tắt loa rồi rời nhà tắm. Đồng hồ vừa lúc điểm đến bảy giờ sáng, anh vẫn còn hai tiếng để lấp đầy bao tử và chạy đến công ty để quét máy chấm công kịp lúc. Như mọi khi, anh bước thẳng đến cái tủ lạnh hai cánh đặt ở một góc trong phòng bếp, bị vợ anh dùng hình dán cùng giấy ghi chú đủ màu sắc che kín bề mặt. Trên đó có một tờ ghi chú đặc biệt to hơn những người anh em khác của nó, với một dòng chữ viết in hoa kèm theo ba dấu chấm than biểu thị sự nhấn mạnh tuyệt đối của người viết.
[Chồng không được bỏ ăn rau!!!]Anh cúi đầu vờ như không nhìn thấy tờ ghi chú, chỉ rót một ly sữa đầy, lại lấy ra hai quả trứng gà. Trứng chiên ăn cùng bánh mì và tương ớt là đủ. Rau là gì? Anh nào có biết đâu.
Căn bếp nhỏ nhanh chóng bị tiếng leng keng lách cách cùng âm nhạc phát ra từ chiếc loa nhỏ lấp đầy. Vỏ trứng vỡ nát sau một tiếng cách nhẹ hẫng, chảy ra phần lòng trứng ở bên trong lên mặt chảo dầu nóng bỏng, xèo xèo rất vang. Anh không để chảo trên lửa quá lâu, trứng chiên lòng đào mới là chân ái của lòng anh. Một ít tiêu xay rắc lên bề mặt trứng, với một vòng tương ớt vẽ thành hình trái tim, hai quả trứng được anh tách ra đặt trên hai cái đĩa trắng tinh xảo. Một đĩa của anh, sẽ được xử lý ngay lập tức, và đĩa còn lại là phần của vợ anh, được đặt sẵn bên trong hộp giữ ấm.
Hai vợ chồng anh rất hiếm khi ăn bữa sáng cùng nhau. Vào buổi tối, cô ấy là một con cú đêm. Đến ban ngày, cô ấy lại hóa thành một con mèo lười. Đôi lúc anh không nhịn được nghi ngờ về thời điểm mà cô ấy rời giường, và tự hỏi về khả năng có người sẽ lấy bữa sáng làm bữa trưa luôn chẳng hạn.
Entre mes rêves et mes doutes
Au milieu de la piste de danse
Dernier verre et je pense à toi
Anh nuốt vội miếng bánh mì nướng khô khốc. Lòng đỏ trứng gà béo ngậy cũng chẳng thể khiến anh dành tặng bất cứ lời khen nào cho miếng bánh mì này. Vị của nó tựa như để quá hạn sử dụng vậy. Anh đeo lên cái mắt kính không gọng, nheo mắt đánh giá bọc bánh mì. Nó vừa hết hạn sử dụng thật. Anh im lặng cho nó cùng phần bánh mì của vợ mình vào thùng rác, âm thầm mở tủ lạnh lấy ra thêm một quả trứng gà nữa. Tiếng xèo xèo lại vang lên trong phòng bếp. Hi vọng rằng vợ của anh sẽ cảm thấy hài lòng về bữa sáng có đến tận hai quả trứng chiên, thay vì phần ăn chỉ có một trứng kèm một bánh mì như mọi ngày.
Un shot, je pense à toi
Deux shots, je pense à toi
Trois shots, je pense à toi
Kim giờ đã điểm đến số tám, và kim phút dần nhích người đi đến con số ba. Trong tiếng nhạc xập xình của một bài hát được replay không biết bao nhiêu lần, anh cuốn đi mọi vết bẩn trong căn bếp nhỏ như một trận cuồng phong, chuyên nghiệp hơn cả những bà nội trợ khéo tay nhất. Chiếc áo sơ mi chẳng thể lây dính một vết nhơ dù chỉ là tí tẹo, và mái tóc chải vuốt mượt mà của anh vẫn được keo cố định cứng ngắc. Buông xuống xoong chảo, cầm lên cặp táp, anh lại là một quý ông nhân viên văn phòng tuổi hơn ba mươi, lịch lãm lại phong độ.
Anh rời khỏi nhà bếp, bước ngang qua bức tường bị vẽ xấu bởi bà chủ của gia đình này. Vợ của anh luôn mãi nhấn mạnh rằng đấy là tác phẩm nghệ thuật để đời của cô ấy, tôn vinh tình yêu, tôn vinh cuộc đời. Thế nhưng nhìn thế nào, anh vẫn chỉ thấy đây là hai con vịt trời đang nhìn nhau ngoác miệng cười to. Khá hài hước, cũng rất đáng yêu, giống y như cô gái trong trái tim của anh vậy.
Trước khi cánh cửa căn hộ được đóng lại và khóa kín, anh đưa tay vào phòng khách tựa như đang chào tạm biệt ai đó. Anh cười thật ấm, đôi mắt cong cong, môi mấp máy mấy chữ.
“Đi nhé em yêu.”
Rồi anh nâng lên bàn tay trái, thành kính dâng tặng cho chiếc nhẫn cưới của mình một nụ hôn thắm thiết. Chiếc nhẫn cưới sáng bóng chẳng có một vết trầy, cho biết rằng chủ nhân của nó đã từng nâng niu và quý trọng nó đến nhường nào.
Thời gian dần trôi đi, tiếng chuông gió treo trước cửa đã ngừng thôi leng keng, bước chân của anh cũng đã mất hút dần khỏi không gian nơi đây, hòa vào dòng người tấp nập ở bên ngoài kia, chỉ còn lại âm thanh nho nhỏ từ chiếc loa trong phòng khách vọng ra, lặp đi lặp lại danh sách gồm những bản tình ca mà vợ anh thích nhất. Anh đã cố ý không tắt đi chiếc loa đấy. Anh sợ cô ấy cô đơn trong ngôi nhà của mình, bởi chính anh cũng sợ hãi cô đơn vô cùng. Nỗi cô đơn như một sợi dây thép, quấn lấy trái tim và siết nó thật chặt, chặt đến tim đau rỉ máu vẫn chẳng chịu buông lơi, khiến con người ta gục ngã rồi lê lết đi qua từng ngày, từng tháng, từng năm. Mãi cho đến khi thời gian thành công mài mòn những sợi thép đó, và loài người đủ mạnh mẽ để xé chúng ra khỏi lồng ngực mình, đó chính là lúc cánh cổng của sự giải thoát được mở ra.
…
__
Bốn giờ chiều, trời vẫn còn trong và nắng oi ả chiếu thẳng vào mặt những ai đang ngồi đối diện cửa sổ phía Tây. May mắn thay điều đó không tiếp tục kéo dài, chuông báo tan tầm reo lên rất đúng giờ. Mọi người lục tục gom đồ chuẩn bị ra về. Không một ai tỏ vẻ luyến tiếc công việc. Đám đông bắt đầu tụ năm bảy lên kế hoạch cho màn ăn chơi buổi tối.
“Anh Tân, tối nay đi uống một ly đi.”
Hoàng, một cậu thanh niên với dáng người cao ráo vỗ lên vai của anh, vui vẻ chào mời. Hoàng cao hơn anh một tí, cho nên anh phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy những tia sáng lấp lánh trong đôi mắt của cậu. Nó trong veo, tràn đầy nhựa sống và niềm tin vào cuộc đời. Đôi mắt ấy khiến anh thèm khát, làm anh hướng tới, cũng dời trí óc của anh về với vợ mình.
“Không được. Hôm nay anh phải về, vợ anh còn đang đợi cơm. Chú mày đi với anh em đi.”
Anh cười nói lời từ chối. Hoàng hơi há miệng tựa như muốn nói điều gì, thế nhưng một chị đồng nghiệp bên cạnh đã ngăn lại cậu ấy. Cô lặng lẽ lắc đầu. Hoàng thôi không nói nữa. Cậu ậm ừ rồi cúi đầu xoay người ngồi lại trên ghế, những ngón tay dài gõ bàn vang lên những tiếng “lốc cốc”, dồn dập bức bối.
Anh không nói gì, chỉ cười cười. Trong ánh nhìn hàm súc nhiều loại suy nghĩ của đồng nghiệp, anh im lặng thu gom đồ đạc. Mọi người đều cho rằng ánh mắt của mình kín kẽ và ẩn nấp như loài mèo giấu mình vào bóng đêm, lại không biết rằng mắt mèo mới là thứ sáng nhất trong vùng tối. Anh thản nhiên đón nhận chúng nó, không phản cảm cũng chẳng bực dọc. Đột nhiên tay anh chững lại khi nghe thấy hai cô bé đồng nghiệp trò chuyện với nhau.
“Trời, mới đây mà trời tối thui rồi.”
“Mưa? Chuyển mưa hả?”
“Ừ, mưa rồi, mây đen kéo tới quá trời luôn kìa.”
Anh ngẩng đầu nhìn trời. Nắng vàng vọt giấc bốn giờ chiều đã không còn xuất hiện trên khung cửa kính, chỉ còn lại mây đen cuồn cuộn giăng kín bầu trời. Tiếng than vãn rên rỉ ào ào dâng lên như lũ, nhấn chìm văn phòng vào cơn uể oải sền sệt của loài người. Có người vội vã rời đi tựa như hi vọng kịp về đến nhà trước khi trời đổ cơn mưa. Có người suy tính về khả năng ở lại chờ cho đến khi mưa tạnh. Cũng có người quyết định đội mưa đi về, trong đó có anh.
“Vợ anh còn đang đợi ở nhà.”
Hoàng ngăn lại anh, thế nhưng anh chỉ để lại một câu như thế rồi rời đi. Anh bước chậm ra khỏi văn phòng, đi vào thang máy. Từ thang máy bước ra cổng chính của tòa nhà, mưa cũng vừa kịp lúc tuôn rơi xối xả. Mưa trắng xóa che mờ mắt người, lấp kín những hố vụn vỡ của mặt đất, bắn lên cao tung tóe khắp mọi nơi. Mọi người tụ lại tại cổng chính thành một đám đông, tạo nên hai thế giới riêng biệt bị ngăn cách bởi màn mưa. Một bên nhớp nháp hơi thở nóng ấm của loài người; một bên mát mẻ thanh tân, lại khiến người đau đớn mỗi khi có một hạt nước vỡ tan trên da thịt lõa lồ bên ngoài lớp vải quần áo.
“Xin lỗi, xin cho tôi qua. Cám ơn.”
Anh cẩn thận chen qua đám đông, tay phải anh cầm chiếc cặp có lớp da chống nước, tay trái cầm một chiếc ô giơ lên cao. Chiếc ô màu vàng chanh ngọt ngào, bung ra cũng không lớn hơn bàn tay xòe rộng của anh là bao. Rồi anh rời khỏi tòa nhà, bước từng bước thật chậm, lại vững vàng không ngã. Anh để cả người mình trần trụi dưới trời mưa, mặc cho nước len lỏi qua lớp quần áo dày thấm vào da thịt, tê buốt sống lưng. Trời vẫn cứ mưa rất to. Những hạt nặng hóa thành tên nhọn đập mạnh lên người anh, mang đến từng luồng tê dại mơn man khắp cơ thể của người đàn ông. Cả người anh mau chóng ướt đẫm, chỉ còn lại bàn tay trái bên dưới chiếc ô màu vàng chanh là khô ráo.
Đường phố vắng tanh chẳng còn ai, mọi người đều đã bị mưa đuổi đi trốn dưới những mái hiên nhà. Mọi người rúc vào nhau ủ ấm mình trước cái lạnh giá của cơn mưa chiều, lại không hiểu ra sao mà nhìn người đàn ông với chiếc ô nhỏ trong tay. Anh ta tựa như đang hưởng thụ cơn mưa. Một kẻ cuồng si bước đi trên con đường hành hương của riêng mình. Hay lại là một kẻ say chưa kịp tỉnh?
“Em thích mưa! Cũng thích tản bộ trong mưa. Cảm giác mưa sẽ cuốn mọi nỗi buồn của mình trôi đi mất.”
Anh nhớ rõ vợ của anh từng nói như thế, và cô cũng thực sự thích điều đó. Chỉ là anh luôn ngăn cản cô. Anh sợ cô sẽ bệnh. Thế nhưng nỗi sợ luôn tìm kiếm cơ hội để xảy ra, bằng cách này hoặc là một cách nào đó.
Có vài người lấy ra điện thoại kháo nhau nghe về khung cảnh mà mình đang nhìn thấy. Vài tia sáng từ ánh đèn flash lóe vội qua rồi chết chìm trong tiếng gầm rú của sấm chớp. Mưa ngày càng nặng hạt, màn nước chuyển sang trắng mờ như muốn che đi tất cả, chỉ còn lại màu vàng chanh rất sáng đến từ chiếc ô nhỏ xíu kia, kiên cường đứng thẳng chẳng chịu cong mình dưới cơn mưa. Người đàn ông vẫn cứ ngẩng cao đầu đạp lên trên những hạt nước. Sâu trong đôi mắt anh, chẳng ai có thể tìm thấy những sợi buồn dẫu chỉ là một. Bởi nỗi buồn của anh đều đã chia cho mưa hết cả rồi.
“Đừng sợ sấm chớp. Đừng sợ mưa rơi. Anh sẽ lập tức về nhà. Chúng ta sẽ lập tức về đến nhà, em yêu.”
___________________________________________________________
Lúc chiều mình vô tình xem được một video về một người đàn ông đang đứng chờ đèn đỏ. Trời lúc ấy rơi vãi mưa dầm dề, người đàn ông đó đắm mình dưới mưa, chỉ có bàn tay trái luôn giơ lên cao, năm ngón tay nắm chặt một cái ô nhỏ. Mọi người nói rằng anh ta đang che ô cho vợ của mình, người đã hóa thành quá khứ, và được chồng mình giữ lại tro c.ốt vào bên trong chiếc nhẫn cưới.
Lúc ấy, mình đột nhiên muốn viết. Viết cái gì cũng được, viết thế nào cũng được. Chỉ là muốn viết mà thôi. Cũng muốn thử ngâm mình trong mưa một lần, dẫu biết rằng sau đó có thể là một cơn bệnh nặng với những ngày dài làm bạn cùng gói thuốc đắng chát.
Đời mà, thử một lần thôi có lẽ cũng không sao đâu, nhỉ?
Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.
Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.