Lùi Để Tiến
Hôm nay phụ thân khải hoàn hồi triều sau tám năm chinh chiến sa trường. Từ khi nhận được tin báo đoàn người phụ thân vào cung diện thánh thì mẫu thân đã bận rộn chuẩn bị mọi thứ thật chỉnh tề để nghênh đón. Sau khi tin tức phụ thân rời cung được truyền tới mẫu thân đã mang ta cùng tất cả hạ nhân ra ngoài nghênh đón.
Ta chờ đến kiện y phục màu cam xinh đẹp lần đầu mặc thấm ướt hết mồ hôi vẫn chưa thấy người đâu. Ta hỏi mẫu thân tin tức có sai không? Mẫu thân hiền từ cười đáp, sẽ không, chờ thêm một chút sẽ được nhìn thấy phụ thân rồi.
Mẫu thân biết ta mỏi chân nên khom người bế ta lên. Ta nhìn thấy cả người nàng cũng đều là mồ hôi cũng biết nàng rất mệt nên từ chối. Giữa mùa hạ thời tiết thực sự chẳng dễ chịu chút nào, gió thổi tới cũng nóng nữa. Nhưng đây không ảnh hưởng tới cao hứng của mẫu nữ ta.
Từ khi ta sinh ra đã không có phụ thân bên cạnh. Nhìn thấy những đồng song khác đều có phụ thân đưa đón, yêu thương, ta rất ngưỡng mộ cũng rất buồn. Nhưng mẫu thân nói, phụ thân ta là đại anh hùng bảo gia vệ quốc. Nếu phụ thân không ra chiến trường, không những chúng ta mà đến bách tính cũng đều không an ổn. Ta có tự hào, nhưng ở sâu trong lòng cũng kiềm chế không được cảm giác thiếu thốn phụ ái.
Nhưng không sao. Phụ thân đã trở về rồi, mọi chuyện sắp kết thúc rồi.
Chỉ là, hắn không trở về một mình, theo sau hắn là một chiếc xe ngựa. Hắn tung người xuống ngựa oai phong biết bao nhiêu. Ta cũng mẫu thân cao hứng bước tới, hắn nhìn cũng không nhìn chúng ta một mắt đã bước tới chỗ xe ngựa đỡ một nữ tử xuống rồi lại lần lượt bế hai hài tử khác xuống.
Hắn nói với mẫu thân, lúc hắn bị thương ở chiến trường may nhờ có nữ tử kia chăm sóc. Nàng là ân nhân của hắn, hắn muốn cho nàng một danh phận, cũng cho hài tử của bọn họ một danh phận.
Mẫu thân mỉm cười đáp ứng. Hắn khen nàng một câu hiền huệ rồi đưa ba mẫu nữ kia vào phủ. Trong suốt cả quá trình chưa từng nhìn tới ta một lần. Hay do ta thấp bé quá, lại chưa từng lên tiếng gọi nên hắn nhìn không thấy? Nhưng ta cảm giác, bọn họ giống một gia đình hơn, ta và mẫu thân mới thực sự là người ngoài.
Mẫu thân bế ta lên, lại phân phó mọi người làm việc xong rồi mới đưa ta về viện. Ta rưng rưng nước mắt hỏi: “Người đó thực sự là phụ thân sao?” Vì sao lại không giống với những phụ thân khác?
Mẫu thân không đáp, chỉ vỗ vỗ lưng ta tựa như trấn an. Ta biết nàng cũng rất buồn.
Chúng ta vừa về tới viện thì hạ nhân thông báo, phụ thân bảo, ba mẫu tử kia vừa đến phủ sẽ có lạc lỏng nên hắn bồi các nàng dùng cơm xong sẽ tới. Mẫu thân chỉ nói một chữ, được.
Ta dùng cơm xong đợi trái đợi phải cũng không thấy hắn xuất hiện. Ta mệt mỏi ngủ mất. Không biết đã ngủ qua bao lâu thì nghe được âm thanh của hắn. Hắn nói với mẫu thân, muốn nạp nữ tử kia làm quý thiếp.
Mẫu thân lại đáp, nếu là quý thiếp vậy phải có thời gian chuẩn bị lâu hơn.
Hắn nói một chữ được rồi không nghe nói gì nữa. Tiếp đó truyền vào tai ta chính là âm thanh tiếng bước chân xa dần.
Đêm đó ta nhìn thấy mẫu thân ngồi ở cửa sổ đờ ra. Dưới ánh nến, ta thấy những giọt nước long lanh lăn trên gò má nàng. Nàng không khóc ra tiếng, ta cũng thức thời xem như bản thân chưa từng thấy gì.
Sáng sớm ngày mai ba mẫu tử kia đến thỉnh an mẫu thân. Mọi chuyện rất bình thường nhưng không hiểu vì sao bọn họ vừa đi không bao lâu đã thấy phụ thân mang theo khí thế hưng sư vấn tội đến đây. Hắn tát mẫu thân một cái, mắng nàng là độc phụ, cảnh cáo nàng nếu như còn bị đố kỵ làm mờ mắt thì sẽ tước đi quyền chưởng quản của nàng.
Ta nhìn bóng lưng to lớn của hắn xa dần thì ôm lấy mẫu thân. Nàng cũng ôm lấy ta, lần này nàng khóc thành tiếng rồi. Nàng xin lỗi ta, nàng tự trách bản thân không tốt, trách bản thân đi sai nước cờ. Ta không hiểu lắm nhưng không lên tiếng, để nàng tố cho hết khổ trong lòng ra.
Sáng hôm sau, mẫu thân mang theo ta đi học viện. Thấy được hắn bồi ba mẫu tử kia chơi đùa trong hoa viên nàng mang theo ta tới đó. Nàng nói với hắn, viện tử của ba mẫu tử kia hơi xa, lại chật, không bằng mẫu nữ nàng đổi với mẫu tử của nàng ta.
Hắn cười ha ha đáp ứng xong lại khen nàng một câu hiền huệ. Ta thực sự không hiểu nhưng khi hỏi mẫu thân chỉ nói, sau này ngươi sẽ hiểu.
Tối đó ta thấy hắn đến viện tử ‘mới’ của mẫu nữ ta. Mẫu thân nói, ta sinh non mùa hạ nhiều mưa lại có sấm không thể ngủ một mình được, vả lại ba mẫu nữ kia vừa tới chớ vắng vẻ người ta. Hắn lại lần nữa khen mẫu thân hiền huệ rồi xoay người rời đi.
Ta thực sự không hiểu nỗi mẫu thân đang làm gì nữa. Tối hôm đó mẫu thân ngồi trước bàn, tiếng bàn tính lách cách gõ lên không ngừng. Nghe mọi người nói, mẫu thân đang bận rộn tổ chức hỷ yến nạp quý thiếp cho phụ thân.
Ba ngày liên tục, cơm của mẫu nữ ta đều chỉ có rau, cơm cũng không đầy chén. Mẫu thân xoa đầu ta cười nói, ăn rau nhiều tốt cho sức khỏe.
Hôm nay ta nhìn thấy nhũ mẫu mang hết đồ cưới của mẫu thân ra kiểm kê. Mẫu thân lại đưa nàng một xấp ngân phiếu nói, mua giúp nàng một căn nhà ở đầu Ngọc Mễ hạng. Nơi đó gần thị tập rất ồn ào lại cách học viện một đoạn khá xa. Nhũ mẫu có khuyên nhủ những mẫu thân bảo nói đó phong thủy tốt.
Đồ cưới của mẫu thân có hai loại, bạc cùng ngân phiếu mẫu thân giữ lại. Những món khác thì do nhũ mẫu ba lần bảy lượt chia nhỏ ra đưa đi nhà mới trước.
Nhũ mẫu còn thay mẫu thân nói với hắn, thương trên mặt của mẫu thân chưa tốt nên hôm hỷ yến sẽ không thể ra mặt. Hắn đã đáp ứng. Nhưng rõ ràng ta thấy mỗi ngày mẫu thân đều cố làm cho cái tát tai kia nghiêm trọng thêm.
Trước đêm hỷ yến, mẫu thân cùng ta ngồi trên ghế cả đêm không ngủ. Nàng bảo ta phải nghe kỹ những gì nàng nói. Ta không hiểu, ta buồn ngủ lắm nhưng lại không muốn khiến nàng buồn bã vì thế cố gắng ngồi nghe suốt đêm không hề chợp mắt.
Ngày phủ tướng quân náo nhiệt nạp quý thiếp. Mọi người hoan thanh tiếu ngữ, thôi bôi hoán trản rất náo nhiệt. Tất cả sự tốt đẹp đều dành cho ba mẫu tử kia. Còn mẫu nữ ta… một thân tố y bình thường không gì bắt mắt, trên người không có chút trang sức quý giá nào. Mẫu thân đeo hai bao phục nhỏ, nắm tay ta quang minh chính đại bước ra ngoài từ đại môn. Không một hạ nhân nào của tướng quân phủ nhìn thấy chúng ta bởi họ đang bị nhũ mẫu sai vặt.
Vừa rẽ sang nhai đạo khác, ta quay đầu nhìn về phía cái phủ to lớn xa hoa mình từng sống gần tám năm kia, to giọng hỏi mẫu thân: “Phụ thân thực sự không cần chúng ta nữa sao?”
Mẫu thân bế ta lên, vuốt vuốt lưng, “Khanh Khanh ngoan, đừng khóc.”
Ta khóc suốt dọc đường, thu hút không ít ánh nhìn của bách tính chung quanh. Chỉ khi cửa nhỏ của nhà mới đóng lại mẫu thân mới bảo: “Khanh Khanh ngủ dậy một giấc sẽ không sao nữa.”
Khi ta tỉnh lại thì nến trong nhà đã được thấp lên. Nhũ mẫu đứng bên bàn nói với mẫu thân, mọi chuyện đều làm theo phân phó, không hề có sai sót. Hóa ra nhũ mẫu không cùng mẫu nữ ta tới đây là bởi vì phải lưu lại làm việc. Nàng đánh lạc hướng đám người để mẫu nữ ta bình an lại công khai ra khỏi tướng quân phủ. Sau lại giả vờ nhiều lần chạy tới trước mặt hắn nói ta và mẫu thân lần lượt xảy ra chuyện.
Hắn tức giận cho rằng mẫu thân ta đố kỵ nên mặc kệ. Cho nên khi quản sự nghe được những lời bàn tán bên ngoài, cho người tra tìm, phát hiện mẫu nữ ta thực sự không ở trong phủ thì đi báo với hắn. Vừa nghe là chuyện của mẫu nữ ta, hắn đã không có kiên nhẫn nghe tiếp, đã đuổi quản sự đi.
Ba người chúng ta ăn cơm xong lại ngủ thêm một giấc nữa. Sáng hôm sau thì tỉnh lại trong tiếng đập cửa của người nào đó. Mẫu thân để nhũ mẫu ra ngoài ứng phó. Sau đó thì nắm tay ta cùng nhau tới bàn ăn sáng.
Nhũ mẫu làm xong việc thì chạy trở về báo cáo, quản sự đã bị đuổi đi.
Ta thấy mẫu thân khẽ cười, bảo nhũ mẫu cũng ngồi xuống ăn sáng, chút nữa sẽ còn nhiều chuyện phải làm lắm.
Rất nhanh thì người mẫu thân chờ cũng xuất hiện. Lúc đầu hắn gõ cửa bình thường nhưng sau khi nhũ mẫu bảo hắn trở về, mẫu thân sẽ không ra mặt thì hắn không còn kiên nhẫn nữa. Kèm theo tiếng đập cửa mạnh mẽ dồn dập chính là âm thanh to lớn hô lên: “Lâu thị, mở cửa.”
Mẫu thân bế ta đứng bên cửa sổ lầu một, chỉ mở một cánh đủ để bách tính nhìn thấy chúng ta. Nàng bảo, khóc càng to càng tốt.
Ta nghe lời, há to miệng ra khóc. Vừa khóc vừa hô sợ.
Bên dưới lại là tiếng nhũ mẫu vừa khuyên bảo vừa sợ hãi vang lên không ngừng.
Rất nhanh thì có binh sĩ tới đưa hắn cùng mẫu nữ ta tiếng cung.
Khi đối chấp trên cung điện ta mới biết hóa ra Trần ngự sử ở cách nhà chúng ta một căn. Cho nên chuyện của chúng ta rất nhanh đã bị truyền vào thánh nhĩ. Ta nghe hoàng thượng trách phạt hắn. Hắn hoàn toàn không hề có ngạo khí khi còn ở trong phủ, chỉ ngoan ngoãn nhận lỗi như con mèo nhỏ.
Hoàng thượng nghe mẫu thân muốn hòa ly thì có chút bất đắc dĩ không nói gì. Phụ thân lại trừng mắt nhìn mẫu thân. Áo ta bị mẫu thân khẽ kéo, ta lại nhào vào lòng mẫu thân oa oa khóc lên, “Hắn thật đáng sợ.”
Hắn chỉ có thể thu hồi đường nhìn mang theo lửa kia, nhẹ giọng dỗ ngọt ta, “Bảo bảo ngoan, đừng khóc.”
Đó là lần đầu tiên hắn nói chuyện với ta. Ta cũng lần đầu tiên đáp trả hắn, “Tên ta không phải Bảo Bảo.”
Đột nhiên ta cảm giác được cả người hắn đều cứng lại, miệng run run lại không thấy nói gì thêm.
Hoàng đế bắt được điểm quan trọng lại hỏi: “Ngươi không phải tên Bảo Bảo sao?”
“Vâng. Bảo Bảo là tên của…”
Hoàng đế lại hỏi: “Của ai?”
“Của hài tử của đại tướng quân và quý thiếp kia.”
Hoàng đế nói: “Đây là phụ thân ngươi.”
“Không phải.” Ta nhìn thẳng long nhan đáp: “Phụ thân sẽ không đánh mẫu thân, phụ thân sẽ không bỏ mặc hài tử của mình. Còn hắn, đến nhìn ta cũng chưa từng nhìn làm sao biết được tên của ta.”
Hắn vội chen vào nói: “Vi phụ làm sao không biết ngươi tên Niệm Khanh được chứ.”
“Đó là nhũ danh, xin hỏi đại tưởng quân, đại danh của ta là gì?” Đây là lần thứ hai ta đáp trả hắn. Nhũ danh của ta, ở trong phủ từ trên xuống dưới không người không biết nhưng đại danh thì khác đó.
Hắn nói không nên lời. Mẫu thân lại dập đầu cầu xin hoàng đế. Vậy là hoàng đế chuẩn cho mẫu thân ta hòa ly với hắn. Trần ngự sử ở bênh cạnh thêm lửa, bảo rằng phải xử phạt làm gương cho thiên hạ. Thế là ban thưởng của tướng quân phủ phải chia cho mẫu nữ ta một nửa; bổng lộc của hắn lại cắt một năm; hắn còn phải đi nhận năm mươi gậy nữa.
Ra tới cửa cung, hắn kéo tay mẫu thân gằng từng chữ: “Lâu thị, ngươi nhất quyết phải như thế mới hài lòng sao?”
Lần thứ ba nói mở miệng nói chuyện với hắn: “Mẫu thân ta không phải tên Lâu thị.”
Mẫu thân hất tay hắn ra, giơ thánh chỉ màu vàng chói mắt lên trước mặt hắn nói: “Thỉnh đại tướng quân tự trọng.”
Sau đó thì nghênh ngang rời đi.
Mẫu nữ ta không ngồi xe ngựa mà thả bộ về nhà. Thánh chỉ bắt mắt trên tay mẫu thân đang im lặng công khai cho mọi người biết một tin tức, chúng ta đã không có quan hệ gì với tướng quân phủ nữa.
Ngoài ra, nghe được tiếng nghị luận ta mới hiểu được hết cách làm của mẫu thân.
Tin tức lão tướng quân cũng là tổ phụ ta tử chiến sa trường truyền về, tổ mẫu bệnh không dậy nỗi. Tướng quân phủ tử tự đơn bạc, hoàng đế thiết yến ban hôn cho hậu đại duy nhất của tướng quân phủ, chính là cái người vừa không còn là phụ thân của ta nữa. Kèm theo đó là điều kiện, khi thai đầu của tướng quân phu nhân ổn định, hắn phải thay phụ xuất chinh.
Một trận chiến đến lão tướng quân cũng bại vậy một thiếu tướng quân đã làm gì? Ai mà dám gả nữ nhi sang đó thủ quả chứ. Bài vị trinh tiết kia chả có bất kỳ người nào ham muốn vậy mà Lâu gia lại muốn. Cho nên ngoại tổ phụ ta gọi hết các thứ nữ ra ngoài hỏi chuyện.
Mẫu thân ta ngưỡng mộ đại tướng quân đã lâu vì thế chủ động đáp ứng.
Sau khi gả vào tướng quân phủ, hai phu thê ân ái có thừa. Sau khi thai của mẫu thân ổn hắn phụng hoàng mệnh xuất chinh. Thai được tám tháng, tin tức truyền về hắn bị thương nặng, sinh tử chưa biết, mẫu thân thụ kinh nên sinh non. Cùng thời điểm đó, tổ mẫu ta tạ thế.
Tam trọng đả kích vậy mà mẫu thân cũng cố gắng xử lý mọi chuyện trong tướng quân phủ chỉnh tề ngay ngắn. Vậy mà đổi lại chỉ có sự lãnh đạm của hắn, cái tát của hắn.
Chưa kể, bên ngoài còn đồn đãi, đại tướng quân sủng thiếp diệt thê. Ép tào khang thê đến phiên viện ở, nhường chính viện cho thiếp thất. Ra tay tàn độc để thương trên mặt thê tử đến hiện tại cũng chưa khỏi. Thê tử cùng nữ nhi đều gầy gò tiều tụy từ ngày hắn trở về, tinh thần luôn trong trạng thái hoảng hốt. Cuối cùng, vào ngày nạp quý thiếp còn đuổi người ta ra khỏi phủ. Nếu không phải thê tử sớm có chuẩn bị sợ là hai mẫu nữ phải ra đường ở rồi.
Hạ nhân tướng quân phủ nói, là mẫu thân chủ động nhường viện. Mọi người không một ai tin tưởng. Một, bọn họ là hạ nhân của tướng quân phủ, bảo vệ mặt mũi của chủ nhân, kinh thiên địa nghĩa. Hai, thương trên mặt của mẫu thân không giả, hai mẫu nữ gầy gò tiều tụy cũng là thật. Ba, đại tướng quân đích thân đến nhà mới uy hiếp hai mẫu nữ trở về phủ để đè ép tin đồn phía ngoài.
Ta ngẩng đầu nhìn mẫu thân. Ta nhìn thấy nàng không cười nhưng cả người dường như đang phát sáng
Không nghĩ tới nàng cao chiêu như vậy. Chả trách không cho ta ngủ, nếu ngủ đủ giấc thì làm sao tiều tụy chứ? Chả trách ăn rau và ít cơm, nếu không thể làm sao ta gầy đi nhanh thế được? Chả trách làm vết thương nặng thêm, nếu không thế làm sao mọi người biết nàng từng bị đánh? Chả trách lại bảo ta khóc to, nói chuyện to tiếng, nếu không thế bách tính làm sao lưu ý đến hai mẫu nữ ăn mặc không bắt mắt như chúng ta? Chả trách mua nhà ở Ngọc Mễ hạng, nếu không thể thì mất bao lâu sự việc mới truyền đến thánh nhĩ?
Hóa ra mọi thứ đều nằm trong tính toán của nàng. Dám yêu dám hận, cầm lên được bỏ xuống được là bài học quý giá ta nhận được từ mẫu thân.
Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.
Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.