MƯA!
Tác giả: Devil
Mùa thu tiết trời se lạnh khiến cho người ta cảm giác muốn chìm mãi vào giấc ngủ trong chiếc chăn ấm áp bên chiếc giường êm ái. Buổi sáng sớm với những tia nắng vàng nhạt khẽ vương mình với những giọt sương thi nhau rơi xuống thì bên trong một công ty giải trí lớn nhất nhì ở Cbiz công ty DeJo xuất hiện hình ảnh một thiếu niên tươi trẻ, tràn đầy sức sống đang tập nhảy người đó không ai khác là cậu Vũ Mộc Mộc
Vũ Mộc Mộc là thực tập sinh của DeJo, cậu sinh năm 2004 ở một thị trấn nhỏ của thành phố A. Với ước mơ trở thành một ca sĩ một diễn viên nổi tiếng cùng với vẻ ngoài sáng sủa đẹp trai ưa nhìn của mình mà cậu thu hút rất nhiều fan hâm mộ từ những ngày mới chập chững bước vào công ty.
Hôm nay cũng giống như mọi ngày cậu là người đến công ty sớm nhất để luyện tập cho bài vũ đạo mới sắp tới. Bên ngoài thời tiết vừa mới chiếu những ánh nắng chan hòa thì một lúc sau những đám mây đen lại thi nhau ùn ùn kéo tới làm đen cả một vùng trời.
7h sáng lúc trời đang dần xuất hiện những giọt mưa thì những người thực tập sinh còn lại cũng lần lượt bước vào phòng tập vũ đạo nhưng đâu đó lại thiếu vắng đi hình bóng của một người, một người anh cả mà tất cả thực tập sinh đều yêu mến đó là Dương Tập Tập. Mọi hôm anh là người đến thứ hai sau Vũ Mộc nhưng hôm nay lại thật khác lạ khi mà tất cả thực tập sinh đều đã đông đủ nhưng anh thì vẫn chưa thấy thấy đâu không một tin tức một lời báo nào về sự vắng mặt của anh.
Vũ Mộc vẫn nhìn, nhìn người anh cuối cùng bước với tâm trạng rũ rượi và lặng tĩnh hơn thường ngày bỗng cậu cất tiếng hỏi một người anh của mình:
“Nguyên ca, Dương ca không đi cùng anh sau…”
Người được gọi là Hạ Gia Nguyên là một trong những thực tập sinh nhưng lớn hơn cậu 2 tuổi. Vừa nghe Vũ Mộc hỏi Gia Nguyên liền cất tiếng trả lời:
” Không có, sáng nay lúc mọi người ra khỏi kí túc xá cũng không thấy Dương ca đâu cả ”
Khi Gia Nguyên vừa trả lời xong không biết vì sao cậu lại thấy buồn và bất lực. Cậu xoay người lại hỏi những người khác lúc đó họ cũng đã chuẩn bị bắt đầu khởi động cho buổi tập luyện vũ đạo hôm nay:
” Hàn ca, Phong ca mọi người có thấy hay nghe Dương ca nói là đi đâu không ạ..”
Hoàng Minh Hàn, Lãng Phong cùng tất cả thực tập sinh khác đều lắc đầu thể hiện sự không biết. Cậu cũng im lặng và không hỏi nữa, sau đó tất cả bắt đầu khởi động và tập luyện. Bên ngoài trời đã bắt đầu với những hạt mưa nhè nhẹ rơi xuống dần dần những hạt mưa ấy mạnh hơn và cơn mưa to hơn nhưng Dương Tập Tập người anh cả ấy vẫn còn chưa xuất hiện.
Đang luyện tập bỗng nhiên Mộc Mộc bị vấp ngã do cú xoay người khiến mọi người sốt sắng hết cả lên . Tất cả chạy lại để xem cậu như thế nào, ai nấy đều lo lắng và hỏi han cậu có sau không bởi tất cả biết đôi chân là thứ quan trọng nhất của một người học vũ đạo nếu đôi chân bị thương hay có vấn đề gì thì ước mơ, hy vọng sẽ mất tất cả mãi mãi có thể sẽ không bao giờ trở lại được nữa..
Một cậu thực tập sinh bằng tuổi cậu hấp tấp lại xem xét và hỏi han tình hình..
” Mộc Mộc cậu có sau không, chân có đau hay có bị trúng chỗ nào không… ”
Người kia vừa dứt lời thì những tiếng nói bất đầu vang lên, những câu hỏi han quan tâm chứa đầy lo lắng, những lời khuyên cậu dừng tập cũng bắt đầu nhiều hơn.
” Mộc Mộc đừng tập nữa, chân cậu không ổn đâu ”
” Đúng đó Mộc Mộc cậu nghe lời Phiên ca đi đừng tập nữa để chúng tớ dìu cậu vào phòng nghĩ ”
Vừa dứt lời thì hai cậu bạn Nhật Quang và Tử Trầm dìu Mộc Mộc qua phòng bên cạnh cho cậu nghĩ ngơi còn tất cả quay trở lại phòng tập và tiếp tục luyện tập.
Còn anh Dương Tập Tập người anh cả mà các thực tập sinh tìm kiếm đang trên đường trở về công ty. Trên tay anh là những túi đựng thức ăn sáng trong đó có một túi màn thầu nhân thịt mà bạn nhỏ Mộc Mộc trong lúc vô thức nói muốn ăn nên sáng sớm vị đại ca họ Dương ấy đã thức sớm bắt xe đi mua cho người em thân yêu của mình.
8h sáng tất cả mọi người nhìn thấy vị đại ca Dương Tập Tập tay xách nách mang mấy túi thức ăn dừng với một túi màn thầu từ ngoài bước vào, ai nấy đều chạy lại lo lắng hỏi.
Tử Trầm vị em được xem là năng động nhanh nhẹn hỏi
“Dương ca mới sáng sớm anh đi đâu vậy..”
Tiếp lời của Tử Trầm là vô vàng câu hỏi liến thoắng phía sau..
“Anh biến mất không nói gì cả Mộc Mộc lo cho anh đó , bọn cũng lo cho anh nữa ”
” Đúng đó anh mau trả lời đi đứng im đó làm gì..”
” Anh mất nhận thức luôn rồi hả, tiêu rồi tiêu rồi Dương ca ngốc luôn rồi ”
Mỗi người một câu khiến cho anh đứng hình không biết trả lời như thế nào cuối cùng anh cũng cất tiếng :
” Dừng..dừng lại… Từ từ anh nói.. Sáng nay anh đi mua đồ ăn sáng và màn thầu cho mấy đứa, mau lại đây ăn đi đừng hỏi nữa, ăn nhanh còn luyện tập nữa nào ”
Khi mấy đứa nhóc bắt đầu ăn sáng anh nhìn xung quanh tìm kiếm nhưng không thấy cậu em dính người Mộc Mộc của mình đâu liền cất tiếng hỏi..
” Mộc Mộc em ấy chưa đến à..”
Dư Vũ cậu em út ăn một miệng màn thầu với hai má phòng ra phóng phính trả lời
” Mộc ca lúc nãy tập xoay người bị té trật chân đang nghỉ ở phòng bên cạnh ..”
Dương Tập Tập là trở nên lo lắng và gấp gấp đáp lại
” Sao không nói anh sớm ”
Vừa nói dứt câu chưa kịp để ai ú ớ thêm câu nào anh đã chạy qua phòng bên xem cậu em nhà mình thế nào. Đứng từ ngoài nhìn vào hình ảnh cậu con trai mang gương mặt có chút trẻ con nhưng ít ai biết bên trong đó là thân hình với cơ bụng 8 múi đâu cơ chứ. Vũ Mộc Mộc nhìn chăm chú những hạt mưa đang mạnh mẽ rơi từng hạt từng hạt xuống đất.
Ngoài trời đang mưa bên trong cậu cũng đang rơi lệ phải cậu đang khóc tất cả mọi người tập luyện bên kia không để ý rằng cậu em hay nói cười vui vẻ ngày nào của mình đang nhìn những giọt mưa kia mà khóc cậu đang tủi thân vừa đau vừa tủi thân, nhớ gia đình cậu phải rời xa ba mẹ để thực hiện ước mơ mà mình muốn. Cậu muốn đứng trên sân khấu kia để tỏa sáng và đồng nghĩa với việc đó là sự cô đơn cùng với sự nhung nhớ gia đình.
Bỗng cậu rơi vào lòng ngực ấm áp của ai đó. Mùi hương bạc hà thanh mát khiến cậu cảm thấy dễ chịu và thoải mái. Hơn thế nữa đây có lẽ là mùi hương của sự an toàn mà anh mang đến cho cậu. Cậu biết người ôm cậu là ai chỉ có anh chỉ có bên anh cậu mới có cảm giác an toàn và hạnh phúc. Cậu vùi mặt vào lòng ngực anh mà khóc nước mắt cậu thấm vào áo vào da thịt khiến anh xót xa. Từng giọt lệ cứ thế rơi ra và thấm ướt một mảng lớn trên áo anh, anh vỗ nhẹ lưng cậu cất những tiếng nói nhẹ nhàng mà dỗ dành
” Mộc Mộc ngoan không khóc, Dương ca của em đang ở đây bên cạnh em đừng khóc nữa nha…”
Đáp lại lời anh là tiếng nói nghẹn ngào chứa đầy sự ấm ức và tủi thân
” Ca.. Em đau quá… Chân em đau ”
” Ngoan không sao anh xoa chân cho em, một lúc sẽ không đau nữa ”
Anh ngồi xuống nâng chân cậu lên mà xoa bóp. Hình ảnh một người con trai ngồi dưới nền gạch lạnh lẽo nhẹ nhàng xoa bóp chân cho một người con trai khác trong rất kì lạ nhưng khi nhìn ngắm thật lâu lại cảm thấy nó lại rất hài hòa. Người ngồi dưới nền gạch cẩn thận tỉ mỉ mà xoa nắn lấy cổ chân không quá lớn của người ngồi trên ghế hình ảnh ấy manh đến một niềm vui một hình ảnh thú vị khiến người xem thích thú và đặt biệt nhất là mỗi khi người con trai nhỏ hơn cười bởi sự trêu ghẹo của người kia lại mang một cảm giác hạnh bồi hồi khó tả.
” Có nhiều người rất thích mưa bởi khi tận cùng của sự bất lực thì cơn mưa ấy chính là bức màn hoàn hảo che đậy những giọt nước mắt bất lực của họ khi họ đứng dưới trời mưa mà rơi lệ… ”
“Trời mưa cũng chính như là một lời an ủi và một lời khuyên của Thượng đế dành cho bạn bởi ” Sau cơn mưa trời lại sáng ” hãy khóc đi hãy để cơn mưa này an ủi bạn và khi bạn ngừng khóc cơn mưa ngừng rơi thì một mặt trời mới sẽ xuất hiện, một ánh sáng mới, một niềm tin mới, một nguồn năng lượng mới giúp bạn có thêm sức sống và hy vọng. “
Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.
Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.