Nàng Ở Đâu Trong Giang San Của Ta
NÀNG Ở ĐÂU TRONG GIANG SAN CỦA TA
Tác giả: Mắc mệch
Ta là thái tử Trần Phong Bất của Xuân Niên, ngay từ khi sinh ra ta đã không thể tự quyết định vận mệnh của mình. Ta phải sống vì giang sơn bách tính, vì cơ nghiệp trăm năm của Trần gia.
Năm ta mười tuổi, phụ hoàng vì đang mưu tính lật đổ thế lực đã vươn dài của nhà họ ngoại Hoàng Thái Hậu, mà phải giả vờ lâm bệnh nặng. Người sợ không thể bảo vệ được ta nên đã gửi ta đến Bách An môn, là môn phái đệ nhất võ công trong thiên hạ. Phụ hoàng cũng chính là đồ đệ đầu tiên của chưởng môn nơi đây.
Năm ta mười hai tuổi, Bách An môn đối với ta không khác gì là gia đình thật sự. Sư phụ là cha, sư mẫu là mẹ, còn có một muội muội thua ta hai tuổi tên là Vân Nghi. Hằng ngày ngoài luyện võ công và học chữ, ta đều cùng Vân Nghi bày đủ trò tinh nghịch, không có chỗ nào trong môn quán mà chúng ta chưa từng phá hỏng.
Lúc đang cùng phạt quỳ hương ở trước đền Tổ sư. Muội ấy nói với ta:
“Khi nào huynh và muội luyện xong chiêu thức thứ bảy mươi ba, chúng ta cùng nhau trở thành hiệp khách, chu du khắp thiên hạ”
Ta nói “được”
Năm ta mười lăm tuổi, cả Xuân Niên trải qua một phen vang trời dội đất. Hoàng Thái Hậu Võ thị và biểu đệ là Thừa tướng Võ Sầm dấy binh tạo phản. Những tưởng triều đình sẽ thất thủ, nhưng vó ngựa của phản quân chưa chạm được đến đất kinh thành, thì đã bị bao vay bắt gọn.
Người đời nói Hoàng thượng tính toán chu toàn, đề phòng trước sau. Nhưng tất cả đều không biết, đó là tấm lưới lớn mà phụ hoàng ta đã vất vả giăng nhiều năm nay.
Triều đình bình định rồi, Bách An môn cũng không thể chứa nổi ta được nữa. Vân Nghi hiển nhiên nhận ra điều đó, muội ấy cố tỏ ra hào sảng, nói với ta:
“Huynh yên tâm mà trở về kế nghiệp giang san, muội sẽ thay huynh du ngoạn giang hồ, ngắm nhìn không sót phong cảnh nào của Xuân Niên chúng ta”
Nhìn vào đôi mắt không dấu được vẻ đượm buồn xen lẫn mất mát kia, ta chỉ biết mỉm cười bất đắc dĩ, không nhịn được mà đưa tay khẽ gõ lên trán muội ấy, nói:
“Lời huynh đã hứa với muội, chắc chắc sẽ làm được”
Ta thật sự muốn ở lại Bách An môn, muốn thực hiện lời hứa cùng Vân Nghi làm một hiệp khách giang hồ chu du khắp thiên hạ. Ta biết đây là điều ích kỉ, thân là thái tử không thể vì vui thích cá nhân mà bỏ quên đại sự quốc gia.
Nhưng ta vẫn muốn ích kỉ một lần. Ta thảo một bức thư, vòng vo hồi lâu thì cuối cùng mới ngỏ ý thỉnh cầu phụ hoàng cho ta nán lại Bách An môn vài năm nữa.
Phụ hoàng khi xưa cũng từng là thiếu niên lấy bốn phương làm nhà, chưa nơi nào trên đất Xuân Niên mà người chưa từng đặt chân đến, tất nhiên sẽ hiểu nổi lòng của nhi tử, liền chấp thuận cho ta.
Năm ta mười sáu tuổi, ta và Vân Nghi cuối cùng cũng luyện xong thành thạo chiêu thức thứ bảy mươi ba. Như đã ước hẹn, chúng ta cũng nhau đến bái sư để xuất môn, xuống núi làm một hiệp khách, hành tẩu tứ phương.
Năm ta mười tám tuổi, ta cùng Vân Nghi tiêu dao trong giới giang hồ, đi qua không biết bao nhiêu nơi, gặp không biết bao nhiêu huynh đệ, trải qua những ngày tháng tự do, tự tại, không vướng bận bất kì nổi lo nào.
Đây là điều mà cả ta Vân Nghi đều hằng ao ước. Nhưng ta khác muội ấy, sau lưng ta còn cả một giang san rộng lớn, còn cả triệu vạn bách tính đang chờ ta trở về.
Trong hai năm qua, cả hai đều ngầm không nhắc đến điều này, nhưng ta biết đã đến lúc phải rõ ràng mọi chuyện. Trong một đêm ngồi bên dòng suối chảy êm đềm, ngắm nhìn bầu trời đầy sao, ta hỏi muội ấy: “Một ngày nào đó khi ta đăng cơ, muội có nguyện ý làm người bên cạnh ta không?”
Ta thấy Vân Nghi khẽ cười, mắt vẫn nhìn xa xăm, muội ấy không trả lời, mà chỉ hỏi: “Vậy huynh có muốn một ngày nào đó, tên hai chúng ta đứng cạnh nhau, trở thành thiên hạ đệ nhất hiệp khách Phong Vân Bất Nghi không?”
Ta bị muội ấy làm cho bật cười, nhưng lẫn trong tiếng cười lại có tiếng thở dài bất lực. Ta biết cả hai chúng ta đều là những người lấy lí tưởng làm trọng, sẽ không vì đối phương mà từ bỏ đi ước nguyện ban đầu.
Đêm đó, hai chúng ta không ai nói thêm một câu nào nữa, chỉ lặng lẽ gửi nổi niềm đến những vì tinh tú đang trôi dạt ở ngoài thiên hà bao la kia.
Năm ta mười chín tuổi, phụ hoàng cho người đến triệu ta về kinh thành. Lúc đó ta đang cùng Vân Nghi đánh dẹp bọn cướp đường ở chân núi Linh Vĩ. Khi cấm quân của phụ hoàng đến, nàng cuối mặt, tay lau đi vệt máu còn đọng lại trên thanh kiếm, dù đã cố gắng khắc chế nhưng muội ấy vẫn nghẹn ngào nói: “huynh trở về đi”. Ta đứng bất động, nhìn từng giọt nước mắt lăn dài trên má nàng, chỉ biết nói ba từ: “ta xin lỗi”.
Năm ta hai mốt tuổi, trở về kinh đô được hai năm, những tưởng thời gian sẽ làm phai nhòa mọi thứ, bao gồm cả tình cảm của ta dành cho muội ấy. Nhưng dường như nước cờ này ta đã tính sai rồi, ta thật sự rất nhớ, rất nhớ Vân Nghi.
So với bầu trời mà chúng ta từng đi qua, bầu trời trong hoàng cung thật nhỏ hẹp và bí bách, so với đóa phù dung lấm bùn mà ta từng tặng muội ấy, cả hồ sen trong vườn thượng uyển chẳng khác gì khúc gỗ mục.
Năm ta hai mươi hai tuổi, mẫu hậu muốn tuyển Thái tử phi cho ta. Từ con gái thừa tướng đến cháu ngoại phủ Thái úy, cũng đã bày tỏ thái độ. Mẫu hậu và phụ hoàng đều nói rằng: thân là thái tử, ta không thể nào làm ngơ. Lí lẽ đó có ai mà không thấu, chỉ là ta không tài nào có thể thành hôn với ai khác nữa, ngoài muội ấy, Vân Nghi của ta.
Năm ta hai mươi lăm tuổi, chánh cung của Thái tử phi vẫn chưa có chủ. Ta bị phụ hoàng đến mẫu hậu lẫn quan lại triều đình chỉ trích đến sứt đầu mẻ trán. Nhưng không một ai dám đến ép ta. Bởi vì bao nhiêu năm qua, ta ngồi trên vị trí thái tử này, chưa từng phạm sai lầm nào, cũng chưa từng để sự phát triển của quốc gia Xuân Niên dừng lại.
Cũng năm đó, khắp thiên hạ đồn rằng trong giang hồ có một nữ hiệp võ công cao cường, nội lực thâm hậu, chuyên hành tẩu khắp tứ phương để giúp đỡ người yếu,
để diệt trừ kẻ bạo. Ta biết, Vân Nghi muội ấy đã đạt được sở nguyện rồi.
Năm ta ba mươi tuổi, Xuân Niên đổi chủ. Phụ hoàng ta thoái vị, nhường ngôi lại cho Thái tử Phong Bất là ta.
Tại đại lễ đăng cơ, ta cô độc đứng trên đài cao, nhìn xuống vạn người, đọc chiếu lên ngôi, chính thức trở thành hoàng đế. Lúc thần dân quì rạp dưới chân ta, thì bên ngoài tường thành, ta thấy một bóng người đứng trên mái ngói, cả bộ y phục lay động trong gió, hòa lẫn vào trong sương mai.
Không quá lấy một cái nhìn để ta có thể nhận ra nàng ấy, là Vân Nghi. Bởi vì đó là dáng vẻ mà đã xuất hiện nhiều lần trong những giấc mơ gián đoạn của ta.
Năm ta bốn mươi tuổi, hậu cung vẫn không có lấy một tì nữ. Trên dưới triều đình đến nhân dân bách tính đều có lời ra tiếng vào, nhưng ta vẫn không để vào tai nửa chữ. Đó là giới hạn cuối cùng, cũng là điều duy nhất mà ta có thể làm với chính mình.
Cái tên Vân Nghi vẫn là một tiêu chuẩn trong giới giang hồ, chưa một ai có thể thay thế nàng trở để trở thành đệ nhất thiên hạ hiệp khách. Cả nàng và ta đều đang làm rất tốt lí tưởng của mình. Nhưng trong cả hai chúng ta, có người nào thực sự hạnh phúc?
Năm ta sáu mươi tuổi, quốc gia Xuân Niên cường thịnh, biên cương vững mạnh. Tuy nhiên hậu cung của hoàng đế đương triều là ta, thì lại cô quạnh đến đáng thương.
Dẫu vậy, ta vẫn có một đứa cháu tên là Trần Minh. Trần Minh là một thiếu niên có tư chất phi phàm, ta biết đứa trẻ này có thể làm nên cơ nghiệp nên đã sớm đề nghị thay thúc thúc bồi dưỡng nó. Nay có lẽ đã chín muồi.
Ta biết đã đến lúc ta phải rời vị trí này, trách nhiệm mà ta đã gánh vác trên vai bao nhiêu thập kỉ qua, đã có thể buông xuống được rồi. Ngày ta giao lại long ấn cho Trần Minh, tâm và thân ta nhẹ nhõm biết bao.
Năm ta đặt chân vào cổng tường thành, mái đầu vẫn còn xanh. Nay ta bước chân ra khỏi tường thành, hoa tiêu đã điểm trên tóc. Thời gian thật ra không bỏ quên một ai, chỉ là ta cố tình lờ đi điều đó.
Bốn mươi năm qua, một người phong bạc giang hồ, kẻ ngẩng mặt không thấy trăng, nay không hẹn nhưng lại gặp nhau ở chốn cũ, chính là bờ suối bên núi Linh Vĩ năm đó.
Vân Nghi nhìn ta khẽ cười, nụ cười không khác với cô bé theo chân ta năm đó là bao, chỉ là có thêm vài nét chân chim nơi khóe mắt. Nàng nói:
“Giang san của huynh quả thực phong cảnh hữu tình, hoa nguyệt tuyệt sắc”
Ta mỉm cười, hình như đã lâu rồi chưa được cười tự nhiên như thế. Ta đưa tay tặng nàng đóa phù dung, rồi đáp:
“Bởi vì trong đó có nàng”
Hết.
———————————————————————
Cảm ơn mn đã đọc
Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.
Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.