Nghề Làm Vua

Lượt xem: 8
13 ngày trước
Bạn có thể sử dụng mũi tên trên bàn phím để qua chương
Cấu hình
Báo cáo
Lưu truyện

NGHỀ LÀM VUA

Làm vua không hề tốt vì sao mọi người vẫn vì nó mà phí hết tâm tư, không từ thủ đoạn, thậm chí còn không niệm tình thân?

Trẫm chính là một minh chứng sống đây. Chờ xíu để trẫm lau sạch máu trên mặt rồi kể các người nghe. 
Chớ sợ, máu này không phải của trẫm đâu mà là của tên thích khách vừa bị cấm quân chém trước mặt trẫm đó. Lúc hắn xuất hiện mặt trẫm đã cắt không ra giọt máu nào rồi nên chắc chắn màu này không phải của trẫm, các ngươi tuyệt đối phải tin tưởng trẫm.

Mà thôi, tuy máu lau sạch rồi nhưng đã sắp tới giờ Mão, trẫm phải ngủ bù trước không có thời gian kể chuyện đâu, các ngươi cứ theo dõi trẫm thì sẽ hiểu làm vua chả phải nghề nghiệp tốt đẹp gì.

Nhưng mà trẫm chỉ vừa ngã lưng xuống giường thôi mà các ngươi lại muốn kéo trẫm đi đâu thế? Đêm qua trẫm phê tấu chương đến gần giữa giờ Tý, còn gặp một lần thích khách nữa, có thể cho trẫm ngủ thêm một chút để an ủi trái tim bé bỏng đang bị tổn thương của trẫm không? Thượng triều trễ một chút cũng không sao mà.

Vạn Toàn đáng chết, còn lấy mẫu hậu cùng thái phó ra dọa trẫm nữa. Được rồi, trẫm thừa nhận bản thân sợ hai người bọn họ. Thấy chưa làm vua chả vui sướng gì, nào phải cái gì vạn tuế gia, cái gì cửu ngũ chi tốn chứ, đều bị người ta đè trên đầu đó.

Ngồi trên long liễn trẫm ngủ bù được một chút nhưng giấc chẳng sâu. Trẫm rất sợ hễ sơ suất một cái trẫm rớt xuống liễn, đau chỉ là thứ yếu, chính yếu là rớt luôn phần mặt mũi của mình cùng uy nghiêm của đế vương. Sau đó trưởng sử sẽ lên tiếng nhắc nhở trẫm không được tùy tiện phóng dật, rồi sử quan nhiều chuyện đang đi ở bên cạnh sẽ nhanh tay ghi lại hắc lịch sử của trẫm, thế là bêu danh thiên cổ.

Liễn bằng gỗ quý nạm vàng ròng rất nặng, đám liễn phu khiên rất khó khăn, lại còn thêm cân nặng của nệm cùng thân thể trẫm nữa, trẫm hiểu được nỗi khổ của bọn họ nên chưa từng trách tội lần nào. Nói thật trẫm thấy hai chân trẫm còn dùng tốt lắm, nếu được trẫm thực sự không muốn ngồi liễn đâu, quá cực hình.

Mặc kệ, mặc kệ, trẫm ngủ bù đã. Mắt rồng chỉ vừa nhắm lại con gà không biết đều nào đó lại kêu lên. Trẫm tức tối hạ lệnh mang nó đi hầm canh. Gà chưa gáy trẫm đã thức, đang định ngủ bù nó lại quấy phá, nó xứng đáng nằm trong nồi canh kia.

Chất giọng to lớn như chuông đồng của đại tướng quân hòa với âm thanh đanh thép của thừa tướng vang vọng đại điện cũng là lúc trẫm giật mình tỉnh lại. Tay bám chặt đầu rồng vàng trên tay vịn ở hai bên, trẫm chỉ thấy hai bóng người sau màn châu lắc lư trên cổn miện. Chẳng biết trẫm đã ngủ bao lâu rồi, nào có nghe bên dưới đang tranh luận cái gì chứ. Vậy mà Vạn Toàn còn không biết chạy tới nhắc trẫm nữa, có người làm thái giám thiếp thân như thế sao? Chút nữa trẫm nhất định trừ cơm của ngươi.

Trách thế thôi chứ trẫm thừa biết Vạn Toàn có nỗi khổ. Hắn muốn làm gì cũng phải xem chỉ thị của mẫu hậu ở phía sau rèm kia kìa. Trẫm đành đảo mắt tìm bóng dáng thân quen khiến trẫm vừa chán vừa ghét bên dưới.

Lúc này Vạn Toàn bước tới, ghé sát bên tai trẫm báo, “Bệ hạ, hôm nay thái phó cáo bệnh, không thượng triều.”

Tức chết trẫm. Lúc cần tìm thì không thấy bóng dáng tăm hơi, khi không cần thì lúc nào cũng xuất hiện, còn là cái dạng vô thanh vô tức nữa. Được rồi, đường này không thông trẫm đi đường khác. Giơ tay rồng lên, trẫm nói: “Chuyện này hệ trọng, hai khanh mang tấu chương vào trong ngự thư phòng là được.”

Hai người bên dưới chấp tay đáp ứng xong còn nhìn về phía nhau hừ một tiếng rõ to rồi mới trở vào trong hàng. Thừa tướng phất tay áo rất mạnh, trẫm có thể cảm nhận được gió từ trong tay áo kia phất qua quát vào mặt trẫm nữa. Đại tướng quân thì bê cái dáng đi phách lối về hàng, còn quay mông về phía trẫm nữa. Hai người này luôn ỷ bản thân là nguyên lão hai triều chả xem trẫm ra gì, thật quá phận.

Vạn Toàn phất phất trần trong tay hô lên, “Có chuyện khải tấu, không chuyện bãi triều.”

Trẫm nhăn mặt, che lỗ tai, liếc Vạn Toàn. Có biết bản thân còn đang đứng bên cạnh trẫm không mà hét to thế, sợ trẫm điếc có phải không? Nhưng rất nhanh trẫm lại cảm nhận được cái lườm sắc lẹm từ sau rèm bắn tới để trẫm vội thả tay xuống, thẳng lưng, trải phẳng nếp nhăn trên mặt, bày hết tư thái uy nghiêm của đế vương ra tiếp tục nghe chính sự.

Nhưng mà chính sự này thật lạ. Vừa nói qua săn thu xong lại chạy tới vấn đề hậu cung của trẫm. Trẫm không có hậu cung ngại mắt các ngươi sao? Vì sao cứ phái ép trẫm, cứ phải nhét con gái nhà các ngươi tới kế bên trẫm thế? Đây là chuyện riêng của trẫm, chuyện nhà của trẫm, sao các ngươi lại lôi nó lên tới hàng đại sự diệt quốc thế này? Rốt cuộc các ngươi có dụng ý gì?

Tưởng sau khi bãi triều có thể chạy về ngự thư phòng lấy cơ phê tấu chương để ngủ bủ sao? Chớ nằm mơ ban ngày nữa, phải đi thỉnh an mẫu hậu đó. Tới đó lại nghe mẫu hậu thuyết giảng về uy nghi đế vương, khai chi tán diệp, trẫm thật mệt tâm.

Vừa ăn sáng vội vừa qua loa ứng phó mẫu hậu như thường ngày, ai biết hôm nay mẫu hậu nói không được trẫm thì ôm tim bảo mệt. Trẫm sợ hãi vội vã hô ngự y trong đôi mắt trừng to của mẫu hậu. Không cần nhìn trẫm thế đâu, trẫm đều biết người già vờ mà, trẫm còn đọc ra được người muốn nói rằng, chỉ cần trẫm đáp ứng tuyển tú thì người sẽ khỏi bệnh ngay đó. Nhưng trẫm sẽ không phối hợp diễn đâu. Ngự y ôm ô sa chạy vào, trẫm không cần hắn hành lễ đã vội kéo vào bắt mạch cho mẫu hậu.

Tính toán thời gian ngự y chạy tới nhanh hơn bình thường nên trẫm biết đây cũng là một vai diễn trong vở kịch hôm nay của mẫu hậu. Do đó trẫm không đợi hắn mở miệng thông báo gì mà đã hô lên, “Nếu mẫu hậu có chút xíu bất trắc gì trẫm tru cả nhà ngươi.”

Trẫm thấy tấm lưng của ngự y run run rồi dần dần bị mồ hôi làm ướt trong lòng trẫm có chút không đành. Có trách thì trách ngươi hùa theo mẫu hậu lừa trẫm, nhưng ngươi đừng lo trẫm là minh quân, trẫm biết ngươi cũng có nỗi khổ, trẫm chỉ nói như lời thoại của các lịch đại tiên hoàng thôi chứ không làm thật đâu. Trẫm viện cớ tấu chương nhiều để nhanh chân trốn về ngự thư phòng để ngủ bù.

Nhìn một đống tấu chương cần duyệt trên bàn rồng cơn buồn ngủ của trẫm đã bị kinh hoàng quét sạch. Rõ ràng hôm qua đã cố gắng phê hết, hôm nay lại có, các ngươi là thủy triều sao, nên biết thủy triều muốn tới cũng có thời gian cố định chứ không phải mỗi ngày đều đặn như các ngươi đâu.

Không xong, không xong, ngồi đây nữa trẫm cảm thấy khó thở quá, lấy cơ sắp săn thu để cưỡi ngựa tới quân doanh thư giãn chút tinh thần mới được. Mỗi lần trẫm xuất hành thì cứ y như rằng phải hưng sư động chúng, mà phải chịu thôi ai bảo cái nghề này của trẫm dễ toi mạng chứ.

Cưỡi ngựa khiến tinh thần trẫm tốt hơn rất nhiều. Không khí ở quân doanh cũng rất náo nhiệt, không hề khó thở như trong hoàng cung.  Đi từ đằng xa đã nghe được âm thanh hữu lực khi rèn luyện của binh sĩ rồi. Tốt tốt, các ngươi càng chuyện cần, càng khỏe mạnh thì mạng trẫm càng có sự bảo đảm, cứ tiếp tục phát huy. Nghe trẫm khen xong đám sĩ càng hưng phất, tiếng hô càng to hơn rất nhiều.

Đại tướng quân mời trẫm vào lều nghị sự. Trẫm vừa đặt mông, ghế còn chưa kịp nóng đại tướng quân đã hùng hổ cáo trạng thừa tướng chuyện ban sáng. Hóa ra bọn họ vì chuyện quân ngân mà tranh cãi đến nộ khí sắp nổ tung nóc đại điện, tới bây giờ vẫn còn mang ra tra tấn trẫm. Đại tướng quân bảo sắp vào đông, binh sĩ cần thêm quân ngân để ăn uống, dược liệu và y vật giữ ấm. Thừa tướng lại cho rằng, thu đông là lúc dịch bên ủ đông chờ phát lúc hạ, chưa kể còn có rất nhiều nơi có bách tính chết rét, mà đông thì sẽ đình chiến, binh sĩ không cần làm gì không cần thêm quân ngân.

Haizzz… cả hai bên đều có lý, trẫm thực sự chả biết nên quyết định thế nào, cứ đẩy hết cho thái phó vậy, trước mắt ứng phó qua loa cho tới khi thái phó khỏi bệnh đã. Cho nên trẫm lập tức đút cho đại tướng quân chén canh gà: “Được rồi, chuyện này chiều nay sẽ nói tại ngự thư phòng. Lúc đó gọi cả thừa tướng cùng thái phó tới cùng nhau bàn.”

Nhìn khẩu hình của đại tướng quân trẫm biết hắn đang muốn nói ‘hôm nay thái phó cáo bệnh’, trẫm đã nhanh miệng nói tiếp: “Chuyện liên quan đến mạng người, binh lực lớn như vậy, cho dù thái phó còn treo một hơi thở cũng phải có mặt.”

Sắc mặt của đại tướng quân lập tức dễ nhìn hơn rất nhiều, hắn chấp tay cảm tạ long ân. Trẫm nhận lễ mà trong lòng vui vẻ nghĩ, chờ tới chiều nay trẫm lại bảo thái phó chỉ còn treo nửa hơi thở thôi, chuyện này chờ mai lại nói. Sau đó trẫm dùng cớ tri ân thái phó, phái thái y đến vấn chẩn rồi vờ bảo bệnh rất nặng cần tĩnh dưỡng lâu dài, thế là xong.

“Được rồi, được rồi. Lâu lâu mới xuất cung tới đây, nói chút chuyện vui vẻ đi.”

Bổn ý của trẫm là, nói những chuyện không liên quan đến triều chính để trẫm thư giãn. Ai ngờ đại tướng quân lại hiểu lầm chuyển sang vấn đề mỹ nhân. Trẫm vội cắt lời nói, “Bình thường nhàn rỗi, trong quân doanh hay nói chuyện gì?”

“Chính là nói chuyện mỹ nhân đó.” Đại tướng quân vào được chủ đề yêu thích thì còn bước đến bên người trẫm, ngồi xổm vỗ đùi nói, “Người không biết đâu, trong thanh lâu gần đây có…”

Ngươi nói thì nói, có cần đến sát người trẫm đè thấp âm thanh thế không? Còn nữa, ngươi trúng gió sao, đôi mày cứ nhướng nhướng lên thế kia là có ý gì? Trẫm đâu có mấy sở thích quái lạ như các ngươi chứ.

Thấy đại tướng quân càng nói càng hăng hái, âm lượng cùng ngữ tốc cũng bay cao bay xa. Khi hắn sắp nói tới những thứ nhạy cảm nhất trẫm đã không ngừng ngại giơ cái tay rồng cao quý của mình lên bịt cái miệng của hắn lại. Tuy nói râu của hắn chích tay trẫm thật đau nhưng đây không quan trọng nữa.

Phải biết, sử quan còn đứng bên ngoài lều đó, nếu đều hắn nghe được sẽ hiểu lầm rồi viết vào trong sử sách rằng trẫm hoang dâm vô đạo, nhỡ như hôm nào trẫm lao lực triều chính mà bệnh chết hậu thế sẽ nghĩ trẫm ăn chơi quá độ nên đi sớm. Mà lúc đó trẫm cũng đi rồi, hậu thế nghĩ gì, thóa mạ ra sao trẫm không quan tâm nữa, cái trẫm lo lắng chính là chuyện bay vào tai phượng của mẫu hậu thì trẫm không mất vài lớp da không được.

Thôi thôi, không ở lại đây nữa đâu, nguy hiểm quá. Trẫm vội vã bãi giá trở về hoàng cung. Cứ tưởng được im lặng ai ngờ thừa tướng đã đứng ở trước cửa chờ từ lâu. Trẫm nặng nề thở dài một hơi bước vào ngự thư phòng lại giật mình khi thấy gương mặt già nua, nghiêm khắc quen thuộc của thái phó.

Không phải bệnh không thể thượng triều sao? Ngươi không ở trong phủ dưỡng bệnh chạy tới đây làm phiền trẫm chi thế? A, nhưng nghĩ lại nếu thái phó lây bệnh cho trẫm, vậy thì… hí hí hí…

Trẫm vui vẻ nhận lễ của thái phó xong lại vờ hỏi han chút xíu. Ai ngờ thái phó lại nói, lớn tuổi rồi đêm qua ăn hơi nhiều nên tiêu hóa không tốt, sáng nay nôn xong thì đã khỏe lại. Sao không bệnh lâu hơn chút đi? Đây rõ ràng là cố ý nghịch ý trẫm mà.

May mắn thay đã tới bữa trưa rồi. Nhìn cung nữ mang theo từng đĩa sơn trân hải vị nóng hổi thơm ngon bước vào chớ nghĩ rằng tất cả đều dâng cho trẫm trước, bởi nó được mang tới trước mặt Vạn Toàn, để dùng kim bạc thử độc xong, bản thân hắn lại ăn thử xong mới tới lượt trẫm.

Trẫm cầm đũa ăn món bông cải xào dầu hàu mình không thích, mắt lại nhìn đĩa cá hấp gừng đậu xì ở bên kia. Rất nhanh cung nữ bưng nó tới trước mặt trẫm, nhưng vừa xong đũa thứ ba thì món trẫm thích bị mang đi mất. Trẫm ngậm thịt cá mềm mịn béo thơm trong miệng mắt nhìn nó bị mang đi xa mà nước mắt chảy ngược. Thật sự ghét cái quy tắc một món chỉ được ăn ba đũa này. Trẫm từng lên tiếng muốn bãi bỏ, nhưng vẫn thua lý lẽ của thái phó và mẫu hậu. Nhớ lại lúc ở quân doanh nhìn đám binh sĩ nướng cá nướng gà ăn ngon lành, nhìn lại tình trạng trước mắt, trẫm làm vua thật đau khổ.

Rất nhanh tới chiều, đại tướng quân cùng thừa tướng đúng giờ có mặt tại ngự thư phòng tranh chấp việc thêm quân ngân. Người ta đi làm thì có tiền công, trẫm mỗi ngày mở mắt từ trước giờ Mão đến hơn giờ Tý, tiền bạc đều xung công nào có lọt được chút nào vào túi riêng của trẫm chứ. Vậy mà các ngươi còn mang chuyện này tranh chấp trước mặt trẫm, thực sự không sợ trẫm nghĩ quẫn sao?

Cuối cùng sự việc được thái phó đứng ra giải quyết, tăng một chút quân ngân, còn lại giữ cho những nơi khác cần vậy mới êm chuyện.

Hai người phiền phức kia còn chưa kịp lui ra thì tới mẫu hậu xông vào, ý rất rõ ràng, đứng về phía bách quan ép trẫm đáp ứng tuyển tú. Trong cả ngự thư phòng này chả có ai theo phe trẫm, kết quả bỏ phiếu trẫm thua với tỷ số 1-4, đành chấp nhận cho số phận an bài. Thật không ngờ, chỉ là một câu giận lẫy trẫm nói thầm trong bụng mà bọn họ làm thật, bọn họ thực sự giúp trẫm phong phú hậu cung bằng việc đưa con gái tới bên cạnh trẫm.

Mọi người đi rồi thì hoàng thúc tới. Hắn khôn ngoan giúp trẫm đuổi thái phó đi rồi dụ trẫm xuất cung chơi với hắn. Trẫm ngột ngạt nên không nghĩ nhiều lập tức đồng ý trong ánh mắt lo lắng cùng cái trán đầu mồ hôi của Vạn Toàn khi bị bắt ở lại ngự thư phòng trông coi. Đây làm sao trách trẫm được, sử quan còn đứng bên ngoài cửa đó, nếu không ai lưu lại canh chừng nhỡ bị phát hiện thì sao đây?

Trẫm giả thái giám cùng hoàng thúc xuất cung.

Hai người tới một sòng bạc, nhìn thái độ nhiệt tình chào đón hoàng thúc của tiểu nhị đã biết hắn là khách quen của nơi này rồi. Hoàng thúc cười hề hề xòe tay ra trước mặt trẫm nói nhỏ, “Thần lén thái hậu đưa người đi giải khuây trong lòng có hổ thẹn, người cũng nên đưa chút phí an ủi chứ?”

Trẫm nhịn đau rút đặt một ném bạc vào trong tay hoàng thúc. Ai biết hoàng thúc nhét ngược lại cho trẫm, nói lẫy, “Người không muốn đưa thì thôi, chớ lấy chút bạc này vũ nhục thần.”

Trẫm cắn răng rút tờ ngân phiếu duy nhất của mình cho hoàng thúc. Nhìn hắn cầm ngân phiếu hôn vài cái, vừa chạy vừa hứa hẹn chút nữa sẽ quay lại đón trẫm mà lòng không biết diễn tả thế nào. Chớ thấy trẫm thu thuế hằng năm từ dân gian mà nghĩ trẫm giàu. Mọi thứ thu về đều nằm trong quốc khố đó, trẫm muốn đào góc tường cũng dễ dàng bị phát hiện. Tiền kia là tiền mừng tuổi mỗi năm thái hậu và thái phó tặng trẫm bao năm tích góp ra đó.

Lúc này trẫm mới phát hiện hóa ra hắn muốn dụ trẫm chi tiền cho sở thích cá nhân mà phát hiện ra trẫm cực nghèo nên dùng đôi mắt khác lạ nhìn trẫm. Mặc kệ, phóng túng bản thân trước đã. Lần đầu vào sòng bạc, mọi thứ đều mới lại nên mỗi thứ đều chơi một chút. Cầm một nén bạc thôi mà ăn lại rất nhiều ngân phiếu.

Trẫm vung tay chi cho tiểu nhị một nén bạc to nói với hắn nếu hoàng thúc quay lại tìm thì nói trẫm ăn cơm ở quán cách đây hai con đường. Tiểu nhị cười siểm nịnh vâng vâng dạ dạ tiễn trẫm ra tận cửa.

Giờ này đã lên đèn nên trên phố không có bao nhiêu người cho nên rất nhanh bị người chặn đường đánh. Nghe khẩu khí kia là biết đây là người của sòng bạc rồi, hắc điếm. Sau câu nói ‘không xem vương pháp ra gì’ của trẫm, đám người ôm bụng cười haha nói, nơi này vốn không có vương pháp.

Vì âm thanh quá to, các nhà đã đóng cửa ở hai bên cũng đều mở cửa ra. Trẫm tưởng có cứu tinh ai ngờ đám người ném đồ vào người trẫm, miệng thì mắng không ngừng. Trẫm ôm đầu chạy một mạch hồi cung. Hóa ra lần trước trẫm di dời bốn cái chùa to ra ngoài ngoại thành để dân chúng có thêm đất để xây nhà an cư lập nghiệp dẫn đến đám người này phải mất thêm nhiều thời gian để đi chùa, sinh ra oán giận trẫm.

Đây có thể trách trẫm sao? Kinh thành người đông, đất chật mà chùa vừa nhiều vừa to chiếm đi không ít diện tích. Nhưng nếu dời ra ngoài, chùa xây được to hơn, có không gian yên tĩnh để tăng lữ tu hành hơn, có thêm đất để giá nhà hạ xuống, bách tính thu nhập thấp dễ mua nhà hơn, đây không phải rất tốt sao?

Cho nên nói một quyết định đưa ra không thể hài lòng hết được chỉ có thể quanh vùng mục tiêu, giảm thiệt hại xuống mức thấp nhất. Trẫm đã tận lực rồi.

Trẫm về cung trong trạng thái tả tơi, đã thế còn đọc hiểu ánh mắt của hoàng thúc đứng ở cửa cung chờ trẫm rằng, nếu không phải đã dùng hết tiền của tháng này thì sẽ còn lâu mới sẽ dụ trẫm đi cùng.

Nhìn hoàng thúc tiêu sái quay người về phủ hưởng thụ cẩm y ngọc thực, trẫm nhớ đến đống tấu chương thủy triều còn chờ trẫm duyệt trong ngự thư phòng. Số trẫm thật khổ.

Tuyển tú vào ngày mai cuối cùng cũng đã tới. Trong lúc tới nơi tuyển tú, trẫm nhìn trúng một cô nương thân hình rất gầy nhưng được cái mặt đẹp. Vừa đảo mặt tới đã cảnh đẹp ý vui rồi cho nên trong suốt quá trình tuyển trẫm chỉ nhìn chằm chằm nàng thôi. Mẫu hậu phát hiện nên loại nàng đầu tiên khiến trẫm mất hứng lên tiếng hỏi.

Mẫu hậu lấy lý do sắc đẹp sẽ mê hoặc quân tâm khiến sao nhãn triều chính để liên tục loại hết mấy cô nương trẫm nhìn trúng. Trẫm tức giận lấy cớ bận mặc thái hậu chọn lựa. Nói cho trẫm chọn thực chất không phải, toàn là gạt người.

Khi kết quả bay tới ngự thư phòng thì có bốn người trúng tuyến: Con gái thái phó phong đức phi, con gái đại tướng quân phong quý phi, con gái thừa tướng phong thục phi, cô nương trẫm nhìn trúng khi nãy là con của một biên tu nhỏ trẫm phong hiền phi. Thì ra mẫu hậu vẫn để ý đến cảm nhận của trẫm, vẫn chừa cho trẫm một lỗ thở nhỏ. Trẫm xúc động đứng lên hướng về phía cung điện của mẫu hậu làm một ấp, cảm tạ mẫu ân. Sau đó trẫm vui vẻ lật thẻ của hiền phi.

Lúc đầu thích vì đẹp sau khi hai người tâm sự thì thành tri kỷ. Trẫm ở trong hoàng cung này thật cô đơn, có người có thể nói ra tiếng lòng thực sự rất hiếm nên trẫm rất trân trọng hiền phi cũng chăm chỉ tới chỗ nàng mỗi ngày. Ai biết tới đêm thứ ba, hiền phi khuyên trẫm nên đến chỗ những người khác, trẫm giận lẫy nên làm thật. Lên triều mới biết cha nàng bị người ta làm khó nên bảo nàng không nên thân cận hắn quá. Qua điều tra của Vạn Toàn trẫm lại biết hôm qua đức phi và thục phi một trước trước sau đến thăm hiền phi nữa.

Haizzz… đến lật thẻ trẫm cũng không có quyền lựa chọn theo ý mình. Trẫm thật thê thảm!

Nhưng nghĩ nghĩ quý phi là hổ nữ sẽ hào sảng cũng không dùng quan uy của cha mình bức ép người khác, quan trọng là nàng không có tên trong danh sách đi thăm hiền phi, lại xuất thân tướng môn sẽ không ai dám khi dễ nếu trẫm lật thẻ của nàng nhiều lần nên hôm nay chọn nàng đi.

Trẫm vừa đến đã thấy quý phi mặc sấn quần bằng vải thật mỏng, mắt trẫm đều sắp lòi cả ra rồi. Nàng bảo, đại tướng quân nói trẫm thích mông to nên cố ý mặc bó sát cho trẫm nhìn. Trán trẫm chảy xuống vài vệt đen, sắc mặt cũng tối đi vài phần. Hôm đó cha ngươi nói gì trẫm chỉ cười phụ họa chứ có mở miệng bảo thích mông to bao giờ đâu.

Trẫm không có mắt nhìn nữa vội bảo nàng đi thay bộ khác. Nàng còn cẩn thận hỏi trẫm, nàng mặc không đẹp hay trẫm thực sự không thích nữa. Một cô nương tri kỷ biết bao.

Sau khi nàng thay xong bước ra, trẫm hỏi nàng ngày thường trẫm không đến nàng làm gì? Nên biết, quý phi là hổ nữ, không khí nghiêm túc của hoàng cung sẽ khiến nàng buồn chán. Quả như trẫm đoán, quý phi kể trẫm nghe rất nhiều hoạt động hay ho xong còn làm ra vẻ bí mật bảo trẫm đợi nữa chứ. Nàng chạy ra ngoài túm chân một con bồ câu vào nói với trẫm mỗi ngày đều lén quay bồ câu ăn.

Trẫm vừa nghe mắt đã sáng, lập tức bảo nàng nướng cho trẫm ăn cùng. Lúc này trẫm cùng quý phi leo lên tường cung ngồi xổm, vừa gặm bồ câu nương thơm ngon vừa nhìn đám chó cãi nhau. Trẫm vui tới sắp khóc. Lần trước đi quân doanh nhìn thấy đã biết rất ngon rồi, hôm đó trẫm muốn ăn nhưng bị Vạn Toàn trăm phương nghìn kế ngăn cả, không nghĩ tới hôm nay quý phi lại chính tay làm cho trẫm ăn. Lần đầu tiên trẫm cảm nhận được hương vị cuộc sống, hương vị của sự hạnh phúc.

Lật thẻ của quý phi tới đêm thứ ba, thái hậu đích thân tới giáo huấn trẫm. Trẫm nói, cha của hiền phi quan chức không cao, trẫm không thể ghé nhiều tránh nàng bị người ta bắt nạt, nhưng cha của quý phi thì khác. Trong hậu cung này chỉ có hai nàng hiểu trẫm, trẫm chỉ thích tới chỗ hai nàng thôi.

Thái hậu nói, không tiếp xúc những người còn lại làm sao biết được người ta không hiểu mình. Trẫm đuối lý đành ứng tiếng đi chỗ thục phi. Thục phi khác với hiền phi và quý phi rất nhiều, sự nhiệt tình của nàng khiến trẫm cảm thấy rất thích. Nhưng mà lão trưởng sử ở cửa kia, có thể im lặng chút xíu không, suốt ngày lên tiếng nhắc nhở làm phiền trẫm với thục phi mãi, rất mất hứng có biết không?

Ngẫm nghĩ ba nàng kia mỗi người một vẻ vậy đức phi sẽ thế nào? Ôm tâm tư này, đêm nay trẫm tới chỗ đức phi xem thử. Quả thật bốn người mỗi người một vẻ, khiến trẫm kinh ngạc đến cằm rớt cũng quên mất nhặt lên.

Trẫm chỉ vừa thả lưng xuống tháp đã đức phi bị nhắc nhở dù là ở đâu cũng phải giữ uy nghi của đế vương. Trẫm phiền chán liếc nàng một cái rất xem thường, trẫm ở trong hậu cung nhà mình mà còn phải lo mấy thứ này sao, lại thấy nàng rút cây roi thái phó thường cầm đánh lòng bàn tay trẫm lúc nhỏ ra để thị uy, đã thế thần thái kia còn y hệt thái phó lúc giáo huấn trẫm nữa. Lòng trẫm run lên nhưng cố nén lại, cứng miệng nói, “Trẫm là thiên tử, trẫm…”

Lời còn chưa hết đã thấy nàng vụt roi, tiếng roi vù vù trong không trúng khiến trẫm tự động ngồi thẳng người, đổi đi mấy từ chưa kịp ra khỏi miệng, cười hì hì lấy lòng, “Trẫm phải có uy nghi của thiên tử, ái phi nói rất có lý.’

Qua một đêm như ngủ cùng thái phó, trẫm lê thân thể mệt mỏi ngồi trên ghế rồng nghe thừa tướng cùng đại tướng quân cãi nhau. Chủ đề chính là đã thành công công chiếm được nước khác, còn bắt sống được hoàng thất của họ. Đại tướng quân cho rằng xung công đám thê thiếp của vua bại trận, thừa tướng lại nói đó k phải hành vi của quân tử. Các ngươi cảm thấy các ngươi đang tranh luận chủ đề có ý nghĩa sao? Đến vợ trẫm trẫm còn không thích làm sao có thể có hứng thú với vợ người ta được chứ. Các ngươi đi xa quá rồi.

Vừa bãi triều, mông còn chưa kịp nhấc ra khỏi ghế rồng đã nghe cung nhân chạy tới báo, quý phi và thục phi đang đánh nhau. Trẫm thở dài, xoa xoa huyệt thái dương mệt mỏi hỏi, “Có biết vì chuyện gì không?”

Tốt lắm, cha các ngươi cãi nhau ở tiền triều, các ngươi lại đánh nhau ở hậu cung, có còn muốn trẫm sống nữa không?

Vạn Toàn hồi báo nguyên do. Hóa ra đàn bồ câu thục phi nuôi đi lạc bị quý phi bắt được nướng ăn.

Tay trẫm bất giác sờ sờ bụng mình. Bên tai còn nghe Vạn Toàn lải nhải, “Quý phi nương nương cũng thật là, thiện phòng hoàng cung nào có bỏ đói nàng đâu, sao cứ phải nướng bồ câu của thục phi nương nương chứ. Thục phi nương nương cũng vậy nữa, sủng vật tự nuôi không chăm cho kỹ, để chạy lung tung sao trách người khác được.”

Mặc kệ thế nào trẫm nhất định phải bênh vực quý phí, nếu không sau này còn lâu nàng mới nướng bồ câu cho trẫm ăn nữa.

Trẫm thân bất do kỷ thôi!

Lời nhắn từ Luna Wong: Tui còn muốn để hiền phi có âm mưu giết vua vì thay ai đó trong nhà báo thù, hoàng thúc muốn soán vị, thái hậu cũng muốn xưng đế, thục phi muốn đưa người nhà lên chức cao, đức phi nghiêm khắt răng dạy hoàng đế ngay cả khi đang ăn và sắp ngủ, quý phi là bạn thân thiết nhưng k tâm sự được, nhưng mà tui thích mạch truyện hài hước thế này hơn nên giảm lượt hết thảy.

Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.