Ngồi Ngắm Trăng Khuya
Trong màn đêm toàn là một màu đen u ám, há tạo hóa lại phải tạo ra mặt trăng. Trăng khuya là thứ ánh sáng bất diệt, ngồi ngắm nó cũng là một thú vui lãng mạn lắm. Ngân thích ngắm trăng, nhìn vào ánh sáng rõ ràng nhất trong đêm tối, bởi ai cũng thế thôi, luôn muốn tìm ra cho mình một ánh quang trong lúc đầu óc chỉ toàn là những thứ xấu xa, mù mịt.
Tôi thích chiều chuộng, nhất là đôi mắt của chính mình. Trong đêm nó luôn muốn phóng tầm nhìn đến những nơi có ánh sáng, hoặc le lói hoặc rực rỡ mọi thứ đều đáng giá khi xung quanh tràn ngập trong sắc tố tối om. Cũng tựa như thế đối với đôi mắt ấy khi nhìn vào chính cuộc sống của chính mình, bế tắc, bất công hay thậm chí là bất lực trước thời cuộc nó vẫn là thứ duy nhất khiến tâm trí tôi phải tìm xem mình dường như đang bỏ sót rất nhiều số phận còn tệ hơn cả mình hoặc những người trong hoàn cảnh đó họ vẫn sống rất an nhàn và cười cợt với nhau được mỗi ngày.
Hôm nay bỗng tôi nhận ra mình vừa nhận được mail của sếp về việc muốn tôi ngưng công tác, cũng không bất ngờ khi tôi thấy được dòng tin đó, ông ta không ưa tôi, không thích cách mà tôi xử lý công việc hiệu quả trái ý ông ấy. Nhưng có lẽ đó cũng là một điều hợp lý, nếu tôi nhìn bằng ánh mắt của sếp mình vào chính tôi thì tôi sẽ luôn coi tên nhân viên trước mặt mình đây là một đối thủ đáng gờm trong tương lai, nếu hiện giờ cứ để tên nhóc này phát huy hết năng lực thì chắc chắn cái ghế của mình sẽ lung lay. Ấy là tôi dựa vào góc nhìn của một người đã có chỗ đứng, địa vị xã hội, nuôi một vợ hai con. Thử hỏi một người có trọng trách lớn lao thế mà lại không nghĩ cho lợi ích của riêng mình nhiều hơn thì thành ra tệ quá. Tôi thông cảm được cho ông ấy, song tôi tự tin vào chính năng lực của mình có thể tìm một công việc khác tương tự và một người sếp tốt hơn. Nên lúc ấy tôi vừa đọc mail, vừa từ tốn thổi vào mặt ly cà phê đang hâm hâm nghi ngút khói.
Xong bữa sáng, tôi vội đi tìm niềm vui ở nơi cô gái mà tôi đang yêu. Chúng tôi bắt đầu hẹn hò đã hơn nửa năm trước, nhìn vào em tôi thấy được một cô gái đầy triển vọng và đam mê. Thứ mà những cô gái tìm đến luôn là những điều đơn giản, một tình yêu chân thành, một con đường học vấn ít trắc trở và con đường sự nghiệp sẽ trải đầy hoa hồng. Đấy là trong giấc mơ mà em thường kể cho tôi nghe. Thật ra em cũng sống giữa sự đố kị của nhan sắc, mức độ ưu tú và tài sắc với các bạn đồng trang lứa, người yêu của tôi luôn đối mặt với việc em có nên tiếp tục đam mê về những bước nhảy còn nhiều cú ngã bông gân, trật khớp hay vừa cân bằng giữa việc học và đi làm để vừa mau có tấm bằng đại học truyền thông đa phương tiện mà cha mẹ không phải bận lo về kinh tế nhiều. Thế đấy nhưng hình như em giận tôi, người con gái thời đại mới dù cho có mạnh mẽ thế nào cũng cần người đàn ông bên cạnh, hình như hôm qua tôi vô tình chìm đắm vào một cuộc vui về những nội dung mới cần sáng tạo mà quên trả lời những tin nhắn mệt mỏi của cô ấy. Hôm nay là lúc tôi phải cố nghĩ ra cách gì đó để em nguôi ngoai đi sự cô đơn em đang chịu và lắng nghe từ phía em về tâm sự mà em chưa thể nói được ngày hôm qua. Trong cuộc đời chúng ta sẽ có hai mặt mà ta sẽ gặp phải, người yếu đuối hơn mình và người mạnh mẽ hơn, chúng ta sẽ luôn là người giúp đỡ được cho nhiều người khác và ngược lại, không cho đi sẽ là thật ích kỷ nhưng mãi cho đi thì lại là cơn tự kỷ với chính tư duy sợ xấu của chính mình. Trong chuyện này thì lại có hai người đúng với vai trò của mình.
Một bữa ăn trưa cùng tình yêu của mình, mọi khúc mắt đều được giải bày ra cả. Bữa ăn của sự tụ họp nó không đơn giản chỉ là một dịp mà mọi người chỉ tập trung vào ăn uống. Là nơi chúng ta sẽ vô tư nhất với những người thân, thân đến mức kể chuyện đến quên cả mình còn nhiều thứ trong miệng lắm, không cẩn thận thì tung tóe hết ra ngoài. Nhưng dường như những thứ rơi ra lại là những điều trong lòng họ. Quan trọng hơn hết là tôi thông cảm được với những điều ấy. Em đã mạnh mẽ hơn nhiều, em đã quyết định được lối đi cho mình và cho lời khuyên ngược lại cho những em sinh viên năm nhất về con đường đam mê đầy chông gai mà em đã nếm trải, nhưng em tự thấy em cũng cần nguồn năng lượng em vừa trao đi từ tôi. Để rồi tôi đã ngồi đây và trở thành một bến bờ lý tưởng. Chính tôi nhận ra rằng giờ đây khi tôi cho đi thứ mà giúp ích được cho một người thì hình như người ấy cũng dần trở thành một người tương tự. Sự tử tế có sức lan truyền rộng rãi, nếu một ngày nào đó mọi điều tốt có sức mạnh lấn ác cả cái thực tế phũ phàng của những lời lẽ phán xét thì chắc hẳn lứa tuổi của tôi và cả về sau nữa sẽ khó có thể gục ngã trước dư luận bàn tán ngoài kia. Những bởi lẽ có tốt thì có xấu, nếu mất đi một trong hai thì khái niệm còn lại có lẽ cũng biến mất. Tôi thông cảm được cho quy luật cuộc sống.
Chiều hôm ấy tôi về thăm nhà, nhà tôi có ba và mẹ. Chỉ đơn giản thế thôi, càng lớn ta lại càng thấy rằng ngôi nhà cho dù có như thế nào, chỉ cần ở đó có đấng sinh thành thì nơi đó mới thật sự là nơi để trở về. Chắc có lẽ tôi phải thầm cảm ơn người sếp đã sa thải tôi, tôi đã có thời gian rảnh để về nhà. Tôi thích đắm chìm trong những lời hỏi han nhỏ nhặt, những lời nhắc nhở như hiển nhiên, những tiếng rầy la thể hiện họ còn sức khỏe. Thời gian ngắn ngủi, ngắn ngui lắm khi ta không bận tâm đến chiếc đồng hồ, không quan tâm đến đã bao nhiêu ngày trôi qua. Nhịp sống có hối hả đến mức nào thì quỹ thời gian một ngày vẫn không thay đổi. Nếu ta dành mỗi ngày một tiếng để thật sự quan tâm đến những người mình yêu thương thì ta sẽ có 365 tiếng trong một năm để trân trọng những điều vô giá. Những người mà ta gọi là gia đình, cha…mẹ… hai tiếng ấy cho dù có nhiều cách gọi khác nhau thì mục đích hay tình cảm ẩn chứa trong đó vẫn không thay đổi. Tôi không tiếc rằng mình dành ít thời gian cho gia đình, tôi không quen sống với những chữ “nếu;thì” nên tôi luôn sẽ sống trọn từng khoảnh khắc mà tôi còn có thể trên đời này. Giờ đây chính là lúc tôi làm một đứa con, một đứa con dành hết cả một buổi chiều để ăn cơm với gia đình, đánh cờ với ba, rửa chén, xoa bóp chân tay cho mẹ. Tối đến thì sẽ nói chuyện và kể về hành trình xa nhà của tôi cho ba mẹ nghe trước khi ngủ. Tôi đã luôn làm hết những điều có thể khi còn cơ hội, ba tôi không còn nếp nhăn trên mắt, mẹ xoa đầu tôi cười. Thế là đủ, còn gì hơn đâu. Chỉ thế thôi vì gia đình tôi thấy hiểu nhau, ba mẹ thông cảm cho thời đại mà tôi đang sống, tôi thông cảm cho họ vì họ đã hiểu cho tôi.
Trăng khuya nay thật đẹp, đẹp đến mức đôi mắt tôi dường như nó cứ long lanh mãi, tôi đã sống thật tâm mình với nhiều đôi mắt đang đối diện với mình. Giờ đây nhìn trăng, tôi nhớ lại chính mình khi bé, tôi thường thả bong bóng lên trời vào buổi tối cho đến khi nó vừa vặn khớp với ảnh của trăng trên trời thì tay tôi mới vịn cọng dây buộc bóng lại. Ánh trăng tuy không sáng lóe lên và gay gắt như ánh mặt trời nhưng vẫn đủ âm ỉ xuyên qua lớp nhựa của bong bóng và màn đêm quê tôi thời thơ ấu. Tôi hay hỏi mẹ rằng trăng ở bao xa, tôi có thể đi đến gần nó không, sao tôi đuổi mãi mà trăng cứ chạy mãi. Mẹ tôi chỉ cười mà thôi. Đứa bé trong tôi lớn lên với câu hỏi ấy. Để rồi giờ đây tôi nhận ra rằng mặt trăng không chạy mà luôn dõi theo tôi như ba mẹ vậy, nó không ở xa, nó là ánh sáng giúp tôi thấu cả một đêm trường. Ánh sáng giúp đôi mắt tôi có nơi để hướng về. Dù cho cuộc sống tôi cũng đôi khi mù mịt, âm u nhưng nếu tôi luôn có trong lòng mình một ánh trăng thì tôi không còn sợ đêm tối nữa và đến khi tôi cất kĩ ánh trăng trong lòng đi cũng là khi ánh dương sẽ lại rực rỡ.
Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.
Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.