Trong căn phòng trắng trống trơn chỉ có một bộ bàn ghế, lão Bân ngồi đó, đưa điếu thuốc lên môi rít một hơi dài, rồi từ từ nhả khói.
Đối diện lão là một thanh niên chừng hai lăm, hai sáu tuổi, mặc bộ đồ trắng tinh, gương mặt nhợt nhạt vì thiếu nắng nhưng mang nhiều nét giống lão như tạc.
Lão Bân lại nâng điếu thuốc lên miệng, răng cắn đầu lọc. Bàn tay gầy guộc lúng túng lục lọi trong áo, lấy ra một túi giấy thường dùng để đựng hồ sơ rồi đẩy về phía chàng trai trẻ.
“Đây là thân phận mới của cậu. Đoàn Văn Vân, cháu trai của Đoàn Văn Bân.” Vẫn ngậm điếu thuốc trên môi, lão chậm rãi nói.
Người thanh niên ánh mắt gườm gườm nhìn lão rồi gằn từng chữ.
“Tên tôi là Đoàn Văn Bân.”
Lão nhíu mày, rít sâu một hơi, rồi bất ngờ nhổ tóp thuốc xuống đất, lắc đầu đáp.
“Đúng là khó nói chuyện với người trẻ. Dù đó có là chính mình đi nữa…”
“Người trẻ ư? Ông coi tôi là người sao? Vậy quý ngài có thể cho tôi biết thứ này là gì không?”
Người thanh niên nhếch mép, gương mặt nhợt nhạt nhưng vẫn toát lên nét điển trai. Cổ hắn vươn lên, để lộ một chiếc vòng bản to như thắt lưng siết chặt vào da thịt.
Lão Bân không biểu lộ cảm xúc. Từ trong túi, lão rút ra một thiết bị hình chữ nhật nhỏ như chiếc bật lửa, trên đó có một nút bấm màu đỏ.
Chĩa thiết bị về phía người thanh niên, lão lạnh lùng nhấn nút.
Một âm thanh rè rè vang lên từ chiếc vòng cổ. Ngay lập tức, chàng trai co giật dữ dội rồi ngã quỵ xuống đất, gương mặt méo mó vì cơn đau tột độ.
Ước chừng mười giây sau, lão Bân buông tay, cất thiết bị vào túi áo, ánh mắt lóe lên một tia chờ đợi.
“Ông… ông không dám giết tôi như đã làm với họ…”
Người thanh niên gắng gượng đứng dậy, ánh mắt khiêu khích.
Lão Bân thở dài, lắc đầu tỏ vẻ chán nản. Bàn tay lại lần vào túi áo, bấm nút lần nữa.
Chàng trai lại đổ gục, đau đớn gào thét.
Cho đến khi một dòng nước màu vàng hôi khai từ đũng quần anh ta chảy lan đến gần chân lão, lão mới ngừng tay.
Nhìn kẻ bất tỉnh giữa vũng nước tiểu, lão thở dài rồi bước ra khỏi phòng.
Ngoài cửa, một người đàn ông ngoài ngũ tuần, khoác áo blouse trắng, đã đứng đợi sẵn. Nhìn thấy lão Bân, ông ta gật đầu chào, nhưng ánh mắt vẫn mang nét bồn chồn, như đang muốn dò hỏi điều gì đó.
Nhận ra điều này, lão Bân nhếch môi.
“Có chuyện gì không, giáo sư?”
Vị giáo sư như mở cờ trong bụng, vội hỏi.
“Tôi vừa nghe nói… chủ tịch bị u não?”
Lão Bân cười xòa, giọng ôn tồn.
“Thông tin của giáo sư chậm quá. Đúng vậy, tôi có một khối u ác tính trong não, vị trí không thể phẫu thuật bằng bất cứ phương pháp nào.”
Giáo sư bần thần, rồi ánh mắt ông dời về phía cánh cửa sau lưng lão Bân, ngập ngừng hỏi.
“Vậy… vật nhân bản số tám này để làm gì?”
Lão Bân chẹp miệng tỏ ý không hài lòng, giọng trách cứ.
“Vật nhân bản nào? Đó là cháu trai tôi. Nó tên là Đoàn Văn Vân.”
Giáo sư ngỡ ngàng, miệng lắp bắp.
“Đoàn Văn Vân? Là… là sao?”
Lão Bân lắc đầu tỏ vẻ thất vọng, vỗ nhẹ lên vai giáo sư rồi nói.
“Giáo sư à, tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao ông lại đạt được danh hiệu Giáo sư Y Sinh Học hàng đầu thế giới đấy… Mà thôi, tôi có chút việc gấp, phải đi đây. Tạm biệt!”
Nói rồi, lão quay lưng bỏ đi, để lại vị giáo sư đứng chết lặng.
Đi được một đoạn, chợt nhớ ra điều gì, lão Bân vội vã quay lại, bước nhanh về phía giáo sư rồi bất ngờ ôm chầm lấy ông.
Bàn tay lão vỗ vỗ vào lưng giáo sư, giọng ngậm ngùi:
“Cảm ơn ông, giáo sư! Cảm ơn vì đã giúp đỡ tôi bấy lâu nay.”
***
Năm ngày sau, tin tức Giáo sư Lam, vị chuyên gia đứng đầu ngành Y Sinh Học thế giới gặp tai nạn giao thông tràn ngập các mặt báo.
Chủ tịch tập đoàn dược phẩm hàng đầu, Đoàn Văn Bân, đích thân tổ chức lễ an táng và tuyên bố sẽ chu cấp toàn bộ chi phí sinh hoạt cho gia đình cố giáo sư đến khi nào họ có thể tự chủ được mặt tài chính.
***
Cơn ngứa từ chiếc vòng cổ khiến người thanh niên tỉnh giấc sớm hơn thường ngày.
Anh ta nhìn lên trần nhà, ánh mắt vô định.
Anh là Trần Văn Bân hay Trần Văn Vân?
Anh không chắc. Nếu anh là Trần Văn Bân, vậy lão già khọm, kẻ thường xuyên dùng chiếc điều khiển khốn kiếp để tra tấn anh, là ai?
Còn nếu anh tự nhận mình là Trần Văn Vân, thì tất cả ký ức suốt hơn năm mươi năm qua. Những ký ức anh thừa hưởng từ lão sẽ thế nào?
Anh là lão, hay lão chính là anh?
Cạch! Tiếng mở cửa vang lên, báo hiệu có người vào.
Là một cô gái trẻ mặc áo blouse trắng. Khuôn mặt trái xoan, hai má lấm tấm tàn nhang. Cô đẩy một chiếc xe nhỏ, bên trên bày biện đủ loại thức ăn, đồ uống, gọn gàng sạch sẽ.
Tất cả đều ổn, ngoại trừ thiết bị cô đang cầm trên tay. Nó giống hệt thứ lão Bân vẫn sử dụng.
Cũng phải thôi! Tháng trước, anh đã đập vỡ sọ mụ già mang thức ăn đến, ngay lúc bà ta lơ là nghe điện thoại. Tiếc rằng hôm ấy, anh không trốn thoát được.
“Để tôi đoán nhé! Hôm nay cô dùng kem che khuyết điểm dày hơn ở khóe mắt và gần miệng. Tuy vẫn giữ được tàn nhang mà không làm lệch tông da, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn phát hiện. Lại còn thả tay áo, không xắn cao như mọi ngày, dáng đi hơi khấp khểnh,... Có lẽ thằng chồng của cô vừa về tối qua, đúng không?”
Người thanh niên thủng thẳng nói, ánh mắt không rời khỏi cô gái.
Cô sững người, đôi mắt đã ngân ngấn nước, vội vàng lấy tay áo lau đi rồi đáp nhanh.
“Không phải việc của anh.”
Hắn nhếch mép cười, rồi với tay lấy một tờ giấy ăn, thoăn thoắt gấp nó thành nhiều hình dáng kỳ lạ.
“Tặng cô.”
Hắn đặt bông hồng giấy lên xe đẩy mà không đưa tận tay cô vì biết rõ ràng rằng nếu tiếp cận quá gần, cô có thể bấm cái nút trên thiết bị kia và khiến hắn phải chịu đau đớn.
Cô gái không thèm liếc lấy bông hoa lấy một cái, đẩy xe đồ ăn đến gần người thanh niên giọng cô chuyển sang ráo hoảnh.
“Tôi nghe nói anh sắp trở thành người thừa kế toàn bộ tài sản của chủ tịch Bân?”
Hắn nhón tay lấy một miếng sandwich rồi đưa lên miệng cắn một cái, nhồm nhoàm đáp.
“Đúng vậy!”
Cô thở dài, ánh mắt hướng nhìn xuống đất lẩm bẩm.
“Anh thật may mắn. Chẳng cần làm gì cũng…”
Hắn nhíu mày, vừa nhai vừa đáp.
“Cô có bao giờ nghĩ tôi vừa làm tất cả lại cũng chẳng cần làm gì không?”
Cô gái hiểu những gì hắn nói. Cô quay qua nhìn người thanh niên giọng ân cần.
“Tại sao anh phải chống đối chủ tịch?! Ông ấy đâu muốn hại gì anh. Thậm chí còn muốn anh kế thừa tài sản cơ mà.”
Hắn vừa cắn miếng bánh thứ hai, nhưng vừa nghe cô nói liền phun vội miếng bánh xuống đất cười lớn.
“Lão không còn lựa chọn nào hết mới đúng ý chứ.”
Cô gái chẹp miệng, đặt thiết bị nhỏ cầm trên tay lên khay thức ăn, thở dài.
“Tôi cũng đâu còn lựa chọn nào.”
Nói đoạn cô đặt thiết bị nhỏ cầm trên tay lên khay thức ăn.
Hành động này đã lọt vào mắt hắn.
“Cô biết người làm công việc của cô trước kia chết thế nào chứ?!”
Cô nhìn hắn, gật đầu, xong trả lời.
“Bà cô đó khá xấu tính. Tôi đoán bà ta sử dụng “thứ đó” với anh hơi nhiều nên mới ra nông nỗi.”
Người anh thanh niên nhìn sâu cô gái trước mặt. Dường như có gì đó ở cô mà giờ hắn mới nhận ra.
“Tại sao cô không ly dị?!”
Chiếc áo blouse trắng tuy có rộng rãi, nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự run rẩy của người phụ nữ này.
***
Đã ba hôm cô không mang cơm đến cho hắn mà là một tay bảo vệ già khú đế có lẽ sắp nghỉ hưu.
Bụng hắn cảm thấy nóng như lửa. Hắn khoanh tay trước ngực, liên tục đi qua đi lại trong phòng.
Cửa phòng bật mở, hắn vội vàng đi tới rồi sững người.
Phía sau chiếc xe đẩy đồ ăn là lão Bân. Thấy thái độ của người thanh niên, lão Bân khoái chí ra mặt.
Đem theo vẻ mặt “tao biết ngay mày sẽ phản ứng như thế”. Lão Bân đẩy xe vào phòng. Lúc lướt qua Hắn, lão còn cố tình nháy mắt một cái.
“Xem ra cậu đang đang đợi ai đó.”
Lấy một chiếc sandwich trên đĩa, Lão Bân đưa lên miệng cắn. Hắn nhìn lão không chớp mắt, hỏi.
“Cô ấy đâu rồi?!”
“Ai cơ?!” lão Bân miệng đầy bánh hỏi lại.
“Đừng giả bộ! Đừng quên tôi và ông cùng gu. Nếu tôi thích cô ấy thì ông nhất định cũng phải chú ý. Tôi không tin cô ta tình cờ được chọn để mang thức ăn tới đây.”
Lão Bân lúc lắc cái đầu phủ phận, bàn tay nhăn nheo của lão vội vàng tóm lấy chai nước trên khay thức ăn mà tu ừng ực.
Dứt miệng khỏi chai nước, lão “khà” một tiếng khoan khoái, rồi nói.
“Cậu đang đánh giá thấp sự chung thủy của chúng ta. Nếu cứ để ý nhiều người vậy thì tôi đã đi thêm vài bước chứ không ở vậy đến giờ này ngay sau khi ‘vợ tôi’ mất”
Hắn gầm gừ tỏ rõ vẻ bất mãn.
“Ông đã để bà ấy chết”
Lão Bân lại xua tay không đồng ý, đáp vội.
“Cậu liên thiên quá! Cậu luôn cho rằng chúng ta là một mà lại nói như vậy ư?! Bà ấy không chết! Ít nhất là cho đến khi còn người nhớ tới bả. “Vẻ đẹp của đời người nằm ở việc nó giống kiếp phù du” nếu bả sống dai như tôi thì bả đâu còn ‘đẹp’?!”
“Cô ấy đâu rồi?!” Hắn tiếp tục hỏi mà chẳng thèm cãi lại.
“Nghe nói nhập viện rồi! Hình như chấn thương gì đó.”
Lời lão Bân vừa dứt. Hắn điên cuồng lao đến, nắm chặt lấy cổ áo lão mà gằn lên từng chữ.
“Và ông đã không làm gì?!”
Lão Bân nhìn sâu người thanh niên trước mặt, nhếch mép cười một cái. Bàn tay lão nắm lấy tay hắn mà gỡ ra, nói thủng thẳng.
“Đừng quên trước kia mẹ cũng bị bạo hành mà không có ai cứu giúp. Nhưng ta nghĩ, con bé xui hơn vì chồng nó sẽ không chết sớm vì ngộ độc rượu giống lão dượng khốn nạn ‘của chúng ta’.”
Hắn nghiến răng ken két rồi xô lão ngã nhào. Lão Bân lăn ra đất, vội vàng nới chiếc cà vạt ở cổ cho dễ thở, rồi cười nham nhở tiếp tục nói.
“Sao thế! Đến mức này còn chưa biết thân biết phận sao?! Ta đồ rằng cậu đang cố gắng nhớ tới mụ già tiếp thức ăn trước đó để quên đi cô gái tội nghiệp kia đấy.”
Mắt Hắn giờ hằn lên những tia gân đỏ chằng chịt. Rú lên một tiếng, hắn lao đến đè lên lão mà bóp chặt cổ.
Từng mảnh kí ức mấy tháng trước Hắn muốn quên đi. Giờ hiện rõ mồm một.
Mụ già đẩy xe thức ăn đó. Mụ già mà Hắn đã đập vỡ sọ đó…
Từng đợt gai ốc nổi lên, hắn rời khỏi người lão Bân rồi bụm miệng nôn thốc, nôn tháo.
Lão Bân hổn hển thở, cố gắng dựa vào tường đứng dậy. Tay lão run rẩy lần mò trong túi lấy ra điếu thuốc lá, châm lửa rít một hơi sâu.
Vừa nhả khói, Lão Bân khoái chí.
“Cậu tức giận cái gì?! Cậu đừng quên để có được cơ ngơi như ngày hôm nay, ta đã từng làm đồ chơi và vục mặt vào háng biết bao nhiêu mụ già. Cậu bị chích điện có chút xíu, với lạm dụng có chục lần thì bõ bèn gì so với ta.”
Đoạn lão đi đến gần Hắn, chìa điếu thuốc ra tiếp tục nói.
“Làm một hơi đi! Đỡ buồn nôn hơn đấy.”
Hắn giật lấy điếu thuốc, rít một hơi xong ho sặc sụa.
Lần đầu hút thuốc lúc nào cũng thế!
Lão Bân mỉm cười hài lòng rồi lững thững đi ra ngoài.
“Đi theo ta.”
Hắn giật mình. Thái độ của lão hôm nay nằm ngoài mọi dự liệu, tính toán của hắn.
Hắn gắng gượng đứng dậy cùng lão bước ra ngoài.
Hành lang vắng lặng, chẳng có lấy một bóng người. Dường như tất cả đã đi đâu hết.
Hắn đi theo lão, chẳng thắc mắc sẽ đi đâu.
Cả hai một già một trẻ cứ đi mãi cho đến một căn phòng.
Lão Bân mở cửa bước vào, Hắn theo sau.
Trong căn phòng rộng rãi sạch sẽ, được đặt một bàn thờ khang trang, khói hương nghi ngút, có bảy tấm bài vị.
Hắn sững sờ, hắn biết căn phòng này.
Lão Bân không nói gì, bàn tay nhăn nheo chỉ vào từng tấm bài vị từ trái qua bắt đầu nói.
Như thể lão nói với chính mình.
“Vật nhân bản số một: Đoàn Văn Phong cho ta giác mạc. Đã tự tử.
Vật nhân bản số hai: Đoàn Văn Sơn cho ta tim. Mất ngay sau đó.
Vật nhân bản số ba: Đoàn Văn Hà cho ta thận. Mất ngay sau phẫu thuật.
Vật nhân bản số bốn: Đoàn Văn Giang. Sau khi ta cấy ghép thận của Đoàn Văn Hà thành công đã khai tử. Cũng vì điều này mà ta không muốn làm ra vật nhân bản trước khi chết nữa… hoặc… ta cũng chẳng biết.
Vật nhân bản số năm: Đoàn Văn Hải cho ta Gan. Mất ngay sau phẫu thuật.
Vật nhân bản số sáu: Đoàn Văn Biển cho ta phổi. Mất ngay sau khi phẫu thuật.
Vật nhân bản số bảy: Đoàn Văn Lâm cho ta tụy. Mất ngay sau khi phẫu thuật.”
Lão Bân dừng lại quay sang nhìn Hắn giọng nói trầm ấm.
“Con trai! Con thấy đấy! Ta đã vượt qua từng đó lần phẫu thuật để rồi vẫn sống đến giờ. Còn con, con may mắn không phải cạnh tranh với với hàng ngàn con tinh trùng. Con may mắn không rơi vào số một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy,... Con… con… khụ khụ”
Lão Bân kiệt sức, hai tay chống gối ho sù sụ. Hắn vội bước tới đỡ.
Chỉ chờ có thế lão Bân quay sang cầm vào chiếc vòng trên cổ hắn.
“Tách”
Chiếc vòng rời ra, ngay lập tức lão Bân tự đeo nó vào cổ mình trước sự kinh ngạc của Hắn.
Thấy sự ngạc nhiên của hắn, lão Bân tiếp tục tỏ ra khoái chí. Dường như hiện tại, việc làm “bản thân bất ngờ” mới là điều tuyệt vời nhất
Lão run run thò tay vào túi lấy ra chiếc chiều khiển dúi vào tay Hắn rồi nói.
“Làm đi! Giúp ta! Ta cảm nhận được cái chết đang đến gần rồi. Giúp ta… ta không muốn chết kiểu đó. Ta muốn được chọn cái chết cho mình. Giúp ta…”
Hắn run run cầm cái điều khiển, hai hàm răng đánh vào nhau. Quá tải! hắn đang không lí giải được tất cả mọi việc hiện tại là như thế nào.
Lão Bân chắp tay lại run rẩy cầu xin.
“Làm đi! Làm đi con trai! Con làm xong sẽ thành ta. Ta sẽ thành số 8. Làm đi… làm ngay đi.”
Giọng lão càng về cuối càng giống như quát, lại giống như ra lệnh.
Hắn nghiến răng, nhắm mắt, mặt quay đi, bấm nút.
Trong căn phòng kín! Tiếng gào thét văng vẳng vọng ra.
Vọng ra cả ngoài hành lang.
Vọng ra ngoài những cửa sổ chưa đóng.
Số 8 đã nằm xuống!
Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.
Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.