Rắn Ơi Cố Lên

Lượt xem: 8
9 ngày trước
Bạn có thể sử dụng mũi tên trên bàn phím để qua chương
Cấu hình
Báo cáo
Lưu truyện

Hôm nay không gian vắng lặng thật, đáng lẽ ra những người ở đây phải vui mới đúng. Bệnh viện những ngày cận Tết vắng lặng như tờ là một tín hiệu tốt cho một năm mới yên ổn, an bình.

 

Nhưng vắng không có nghĩa là không có còn ai ở bệnh viện. Một trường hợp đặc biệt mà phải ở lại tập vật lý trị liệu cho mau chóng trở lại mừng năm mới cùng với gia đình. Một đứa bé. Vừa bị tai nạn 2 tháng trước, cột sống chấn thương nặng nên có thể bị liệt cả hai chân. Tuy chữ “có thể” được nhắc đi nhắc lại nhiều lần trong bệnh án theo dõi hàng tuần, nhưng thử nghĩ xem nó có phải là cả một thách thức lớn đến niềm tin không cơ chứ?

 

Đứa bé chỉ mới 3 tuổi, còn chưa biết hết thảy mọi sự trên đời. Ngoài việc chạy nhảy và khám phá thế giới xung quanh ra, một đứa bé còn có thể làm gì khác cơ chứ. Huống chi khi vừa mới biết đi chưa bao lâu thì giờ hai chân lại mất đi cái cảm giác đó. Thà là chưa từng có, chứ cảm giác có rồi lại mất đi thì còn gì khó chịu hơn.

 

- Hôm nay Rắn ở đây một mình à? Cha mẹ đâu rồi? - Ông Thịnh, người vừa tỉnh lại sau một ca cấp cứu. Người còn lại trong bệnh viện cùng với đứa bé.

- Cha mẹ bé về lấy ít đồ ông ạ! Con trông cháu dùm nãy giờ. - Cô Liên bác sĩ vật lý trị liệu của đứa bé cũng trong phòng. - Ông nghỉ ngơi đi, để bé nó ngủ một chút. Sáng giờ nó cố gượng mình lên cũng thấm mệt rồi.

- Tội thằng nhỏ, mới có tí tuổi thôi… - Ông Thịnh thở ra một hơi dài, làn hơi của một người gần đất xa trời ngán ngẫm trước thói đời áp đặt vào một đứa bé vừa vào đời. - Chẳng thà ông trời bắt những người già như tôi đi sớm một chút, chẳng phải tốn kém tiền bệnh hoạn, thuốc men. Còn bắt một đứa trẻ phải chịu cảnh này, nhìn mà xót…

- Sao ông không lo cho sức khỏe của ông?

- Nay mai tôi theo ông bà rồi! Lo chỉ mất công.

 

Liên nghe đến đấy thì im lặng hẳn, cô sợ phải nghe thấy những lời của người đã gần với thời khắc tạ đời. Họ hay nói ra những câu như trăn trối vậy, hoặc là một câu nào đó để bộc lộ tâm thế đón nhận cái chết của họ. 

 

Nhìn qua đứa bé, đôi mắt nó đã khép kín lại. Có lẽ sự mệt nhọc của việc tập đứng lên đã kéo đôi mắt bé nhỏ, hồn nhiên ấy dính lại với nhau. Cơ thể, sức lực nào mà chịu nỗi. Nghĩ tích cực một chút, cũng may là sự ngây thơ đã kéo một đứa bé khỏi nỗi tuyệt vọng trước sự mất mát. 

 

Cửa phòng he hé mở, đôi vợ chồng từ từ, nhẹ nhàng bước vào, đặt đồ xuống thật chậm bên cạnh đứa bé. Thấy con mình đã ngủ, hai người kéo nhau ra ngoài để nói chuyện với cô Liên:

 

- Tình hình của Rắn sao rồi cô? - Người phụ nữ không cầm được nước mắt.

- Anh chị cứ bình tĩnh, bây giờ phải là thời điểm cần bên cạnh bệnh nhân nhiều hơn. Cố gắng động viên bé để có thể tập đi lại từ đầu, sẽ rất khó khăn nhưng phải tin vào sự nỗ lực của Rắn nữa. - Liên cúi mặt hít một hơi thật sâu rồi nhìn vào mắt người mẹ đang ngấn lệ vì thương con - Tình hình vẫn chưa có tiến triển. Sáng mai tôi sẽ quay lại tiếp tục theo dõi và trị liệu cho bé.

- Anh xin lỗi! - Người đàn ông vừa nhìn bác sĩ rời đi xong thì quay sang cầm tay vợ, xoa lên mu bàn tay - Tất cả là do anh nên con chúng ta mới…

- Anh thôi đi! - Người vợ hất tay chồng mình ra - Anh không nghe bác sĩ nói gì sao? Phải bình tĩnh, phải giữ được tinh thần tích cực để đốc thúc, động viên con. Đây không phải lúc khóc than, trách móc nhau.

- Nhưng… anh đã… - Có bao nhiêu sự ngập ngừng cần phải nói ra. Người đàn ông đã phải làm gì để có cớ sự là con mình phải nằm viện những ngày cận Tết thế này cơ chứ.

 

Hôm ấy có một cuộc vui không thể từ chối, vì vợ đi làm nên anh chở con theo. Sau vài ba chén rượu, cơ thể gần như là không còn tỉnh táo nữa. Phải biết rằng khi đã không động đến một chất kích thích nào thì bản thân đã còn nhiều điều không kiềm chế được nói chi là đến lúc đã nhấp vài thứ vào người. Tuy nhiên, nếu anh không có ý định chạy sẽ về thì… Anh không nghe lời can ngăn của bạn bè, kể cả vợ gọi điện thoại dặn dò anh cũng bỏ ngoài tai. Trước giờ anh chả phải luôn an toàn về nhà sao. Nhưng đấy là lúc anh chưa có con. Đàn ông khi lập gia đình thì bản thân phải là tiêu chí được ưu tiên sau cùng.
 

Sự bất lực khi nhìn con nằm trên băng ca xe cứu thương, sự hối hận đã xé nát da thịt và cắt sâu vào trong tâm can. Giờ đây, người chịu hậu quả lớn nhất không phải là anh, mà là đứa con anh hết mực yêu thương. Một phút giây phớt lờ người khác, ta đây một chút, tự tin một chút lại đến nông nỗi này. Khung cảnh lúc ấy, người từng không sợ bất cứ điều gì phải ôm đầu khóc lóc cầu xin một thế lực nào đó cứu lấy mạng sống con mình. Vợ với từng tiếng nấc, vừa nghẹn ngào vừa đấm từng cú đấm trách móc vào ngực anh.

 

Giây phút biết được kết quả, hai vợ chồng như sụp đổ trong lòng. Đó là một hiệu ứng domino đối với sự trông chờ một kết quả tốt nhất, tuy không phải xấu nhất nhưng đối với mất đi mạng sống thì có khi còn tệ hơn nếu phải sống chuỗi ngày còn lại mà chẳng thể bước thêm một bước chân nào nữa. 

 

Từ đó em có tên là Rắn, một cái tên gọi không đẹp. Đó là chủ đích của người mẹ, tên xấu thì dễ vượt qua hết nghịch cảnh. Không biết quan niệm đó từ đâu nhưng vẫn là một niềm tin cho cái gì đó tốt đẹp đến với em. May thay đứa bé nghịch ngợm này cũng thích cái tên ấy. “Con sẽ len lỏi đến nhiều nơi con muốn!”. Câu nói ngây thơ trong liên tưởng cao xa nghe đến đau lòng.

 

Hồi tưởng dần mất đi, ý thức con người trở lại hiện thực. Đó là thời khắc con người vẫn phải đối diện với sự thật. Người vợ ôm chồng mình, sự thông cảm và bao dung của người vợ, tâm lý vững vàng và tình yêu thương của người mẹ. Có lẽ, cô phải vượt qua cả nỗi sợ, sự căm phẫn mới có thể trao đi một cái ôm trong lúc này. Sau cái ôm, cô bỏ vào phòng.

Người chồng đứng lại để hứng chịu sự trống vắng của không gian xung quanh và gặm nhấm sự ân hận trong lòng mình. Một bàn tay vỗ vai anh:

 

-Tệ thật! Đàn ông phải mạnh mẽ lên chứ!

- Bác Thịnh?

- Còn ai vào đây nữa. Già cả rồi đúng là khó ngủ, vợ chồng bây còn cãi nhau nữa.

- Con xin lỗi bác! Thôi để con đỡ bác về giường ngủ.

-Thôi đi! Tao tự ra được thì tự vào được. Chỉ là muốn nói cho bây nghe cái này.

-Dạ có điều gì bác cứ nói.

- Đàn ông như chúng ta, không phải cứ ân hận, hối lỗi là xong. Đã biết khi lập gia đình thì phải sống với hai từ “trách nhiệm”. Mọi sai lầm, đều là nó tự đến, tự cái số nó bắt thế thì tránh làm sao. Nhưng hậu quả của nó thì bản thân phải đối diện.

- Con…

- Yếu đuối quá! Người cần động viên đâu chỉ là con bây. Vợ bây nó cũng cần một người có thể tin tưởng được. Sao cứ phải để nó xốc lại tinh thần cho bây vậy? Nỗi hận đó sẽ mãi nằm trong lòng vợ bây, chỉ là giờ đây nó tạm gác lại để lo cho con. Nên chuẩn bị tâm lý để còn nghĩ nhiều chuyện về sau đi. Nhìn xa ra chút thì vợ con nó đỡ khổ dùm. - Ông Thịnh nói xong thì húng hắng ho, bước về phía bình nước rót lưng một ly nước rồi uống cạn - Suy nghĩ lại chuyện tao nói đi, sống đến tuổi này như tao mới biết được cái thời như bây bây giờ.

- Dạ cảm ơn bác! Để con đỡ bác về giường.

- Thôi về phòng với vợ con đi!

 

Đêm đó chỉ có Rắn là yên giấc, những người còn lại đều nặng nề trong lòng khó tả. Mắt nhắm nhưng trí óc chẳng chịu nghỉ ngơi. Yên nghe không khí ảm đạm, vắng lặng xung quanh để thấy lòng người vẫn phải nhờ vào không gian xung quanh mà lấn lướt tới tâm trí . Nhưng ngày mai trời vẫn sáng mà thôi.

 

Sáng hôm sau, Rắn dậy sớm nhất. Em tự lấy tay đẩy mình trườn đi khắp nơi trong phòng. Em vẫn say sưa, vui vẻ với việc hóa thân thành rắn. Người có thể hóa thân thành nhiều trạng thái khác nhau, thành nhiều con vật nếu bản thân muốn thế. Chỉ là Rắn vẫn chưa cảm nhận được rằng số kiếp của mình đang bị một hình tượng con vật gán ghép vào, đó là một biến cố chứ không phải tự ý thức muốn như thế. Đó là sự khác biệt, chúng ta có nhiều thứ hơn để có thể làm ngoài tự vệ và sinh tồn. Chúng ta không thay da, không uốn éo và không đẻ trứng. Nhưng để thay đổi được chính mình và vượt qua nghịch cảnh lúc này có lẽ Rắn phải “lột xác” khỏi sự vô tư thôi.

 

Ông Thịnh vừa dậy thấy Rắn đang chơi đùa cũng khẽ gọi, tay bế gọn gàng đứa bé đặt lên ghế để trò chuyện cho vui:

- Cha mẹ con không biết con ngủ dậy rồi hả?

- Dạ!

- Sao không đứng dậy đi đi mà trườn hoài vậy con?

- Dạ không được! Đi không được! Đứng không được!

- Ráng lên chứ! Chân phải gồng cứng lên. Xem ông đây. - Ông Thịnh từ từ nằm sấp người xuống, lấy tay chống ghì người co hai đầu gối lên đứng dậy. - Thấy ông không? Nhớ làm như vầy nha!

 

Ông Thịnh cứ lặp đi lặp lại chỉ Rắn đứng lại từ đầu, đứa bé thì cứ thích thú ngồi cười thích chí nhìn một người già lụm khụm, nhọc nhằn như một đứa bé tập đi. Hai vợ chồng vừa ngủ dậy thấy thế cũng liền đi ra can ngăn.


- Thôi! Bác Thinh ơi! - Người chồng đỡ ông Thịnh ngồi dậy - Cực nhọc quá bác ơi!.

- Tao còn làm được, bây nhìn coi thằng nhỏ nó vui không? Làm giống tao nghe chưa? - Ông Thịnh ngồi trên ghế, thở từng hơi nhọc nhằn.

- Mọi người dậy sớm thế? - Liên đến - Thôi Rắn vô phòng tập đứng tập đi nào!

- Đi thôi con! - Người mẹ xốc con mình lên rồi đi vào phòng cùng bác sĩ.

- Bác thích con nít lắm, chắc ở nhà cháu bác thích ông nó lắm hả?

- Không! Tao sống một mình. Từ ngày bả mất, mấy đứa nhỏ không còn về nữa. - Ông Thịnh bỗng im lặng, đôi mắt cứ như mờ dần, mờ dần như đang chìm đắm trong một điều gì đó.

- Bác Thịnh có tin vào phép màu gì đến với con con không? Hả bác?

- Trên đời này phải dựa vào bản thân trước đã, nhưng không phải không có những điều kỳ lạ khó giải thích thích.

- Thế giờ bác cô đơn thế thì sao? Phép màu với bác là gì?

- Là được sớm gặp bà nhà. Tao sẵn sàng rồi… - Ông Thịnh đang thở từng hơi nặng nề, bỗng đôi mắt ông như thất thần. Đôi tay bỗng buông thỏng.

- Bác Thịnh? - Người đàn ông hốt hoảng nhìn cảnh bất ngờ xảy đến trước mắt rồi la lớn - Bác sĩ! Cấp cứu…

Một bên người như ông Thịnh đang phải cấp cứu, một bên là một đứa bé đang cố gượng mình đứng dậy. Hai không gian ai cũng cố gắng, cố gắng níu giữ lấy hơi thở yếu ớt, cố gắng trở lại thành một người bình thường. Tiếng máy điện tim cứ lên xuống từng nhịp dao động thưa thớt, Rắn cố gắng đẩy tay mình lên như lúc nãy vừa được chỉ dạy. Người đàn ông đứng ở giữa hai không gian, ngẫm mình trong hai thời khắc giao thoa giữa đời người.

Do lo lắng, anh chị về phía phòng cấp cứu. Bác sĩ đã ngưng việc cứu chữa, có người cúi đầu xuống nghe ông Thịnh thì thầm gì đó vào tai. Sau một phút, tiếng tít vang dài cùng biểu đồ thẳng ngang hiển thị trên máy điện tim. Bác sĩ bước ra khỏi phòng, đưa cho anh mẫu giấy mà ông Thịnh dặn là phải đưa cho anh. Trong mảnh giấy chỉ có một dòng viết thật to bằng chữ in hoa nhưng nét chữ nó lại như một người đang run rẩy viết vậy: “RẮN ƠI! CỐ LÊN!”. Anh đã khóc khi nhìn cái băng ca được đẩy ra được đắp kín bằng khăn trắng. Bàng hoàng, bỡ ngỡ. Anh bất động, nhìn theo những bóng áo trắng đẩy băng ca xa dần.

- Anh ơi Rắn đứng được rồi! Lại đây xem đi!

Người đàn ông chạy thật nhanh về phòng con mình. Vỡ òa, mắt anh như một van nước bị rò rỉ, không cố ý mở nhưng nó vẫn nhỏ xuống từng giọt nước. Anh ôm vợ mình rồi cười một cách sung sướng. Anh quỳ xuống về hướng ông Thịnh vừa bị đẩy đi, dập đầu lia lịa. Sau đó anh quay sang phía bé Rắn.

- Lại chỗ của cha này, mẹ này. Lại đây con…

Đứa bé nhìn về phía cha mẹ mình, mỉm cười, nhưng cơ mặt vẫn phải gồng rất cứng vì đang gượng người làm quen lại với một cơ thể vừa mới đứng dậy sau vài tháng chưa thể đứng. Nó cố gắng nhấc chân lên, mặt đỏ, tay quơ theo bản năng để giữ thăng bằng. 

- Rắn ơi! Cố Lên!

- Rắn ơi! Cố Lên!

- Rắn ơi! Cố lên! 

 

Lần lượt cả cha mẹ và bác sĩ đều nói đúng câu nói mà ông Thịnh viết trong mẫu giấy. Đứa bé hình như rất tự tin, vẻ mặt tràn đầy niềm vui sướng. Một bước rồi hai bước đến vòng tay của mẹ mình. 

 

Cả căn phòng vang lên tiếng cười, tiếng òa lên sung sướng của những người chứng kiến cảnh này. Mọi người ôm Rắn rồi lại nhìn nhau như một sự thỏa mãn, niềm tin của họ vào một điều nhỏ nhoi với tỉ lệ thành công quá thấp. Khi con người ta đã thỏa được khát vọng, thành công trong một việc gì đó thì đã là quá tốt rồi. Một sự mong muốn cho một người không tê liệt hai chân thì chỉ cần họ đi được thôi là cảm giác như đó là một đặc ân của tạo hóa mà không bao giờ muốn mất đi nữa. Đau thương dù lớn nhưng khi đã qua rồi cơn đau thì mình cũng chỉ vui khi được trở làm lại mình, nguyên vẹn và bình an vô sự. Liên cũng chỉ có thể kết luận rằng đây là một kỳ tích, người mẹ bao ngày tự che giấu đi sự đau khổ giờ cũng đã ôm con mình trong niềm hạnh phúc vô bờ. Chỉ riêng người cha lại xoa đầu con trai mình rồi nghĩ thầm: “Rắn ơi! Cố lên! Cha đã tin ông Thịnh, cha tin là có phép màu sẽ đến. Cha còn phải cảm ơn ông nhiều lắm, nhưng ông đã hoàn thành được nguyện vọng sống cuối cùng trên đời của ông rồi. Nếu có cơ hội ở một vòng luân hồi khác cha sẽ trả ơn cho ông ấy. Còn bây giờ cha không nên làm phiền đến sự an nghỉ của ông đâu, con nhỉ?”

 

Khóc cười đan xen, bệnh viện những ngày cuối năm cuối cùng cũng đã hết những ca bệnh mới. Những bệnh nhân cũ cũng đã rời viện, hai trường hợp rời bằng hai cách khác nhau. Chúng ta có quyền được sống, sống đúng nghĩa của một cuộc đời, một số phận mà ông trời cho ta. Nhưng chúng ta cũng có một quyền nữa, quyền được ra đi như thế nào. Đã có những người sống mà cứ dây dưa mãi, tiếc nuối mãi mà phải tự nhọc tâm mà tìm cách níu kéo. Có người thì đang muốn tự tìm tòi, khám phá, đang có biết bao nhiêu điều chưa thể làm được thì lại phải rơi vào hố sâu tuyệt vọng ngay khi chưa biết gì. Dẫu thế, được một điều gì cũng là khi ta đã mất hoặc trải qua cảm giác mất. Mất cũng chỉ là một biểu hiện để thể hiện cái mong muốn đạt được còn tồn tại mà thôi. 

Lời nhắn từ Trọng Đại: Năm Tỵ viết rắn nha mng :>> này chủ đề chung của tác giả web đó nên thấy trùng chủ đề thì đừng nói tui đạo văn nha :

Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.