Sinh Tồn Trong Hậu Tận Thế

Lượt xem: 9
1 tháng trước
Bạn có thể sử dụng mũi tên trên bàn phím để qua chương
Cấu hình
Báo cáo
Lưu truyện

Hù! Chào mừng các vị độc giả đã tới với thế giới hậu tận thế.

 

 

Chắc các vị hẳn đã tưởng tượng ra ít nhiều về nó trong đầu rồi đúng không?

 

 

Thành phố thì đổ nát, không khí ô nhiễm và cả những cơn mưa Axit chết tiệt thi thoảng lại trút xuống đầu cư dân ở đây nữa.

 

 

À quên không giới thiệu, tôi là Axei – một trong những số người ít ỏi còn sống sót sau thế chiến thứ ba.

 

 

Mà cũng chẳng quan trọng, hãy nhìn vào nó, nhìn vào đống đổ nát kia…

 

 

Đó là những gì mà các vị sẽ phải đối mặt nếu như không giảm bớt tham vọng và biết giữ gìn môi trường!

 

 

Và kia là nơi gia đình tôi trú ngụ. Đúng rồi! Cái lều lọt thỏm giữa hai bức tường gác lên nhau đó đó.

 

 

Ồ! Đừng vội chê nó chứ. Chẳng có mấy nơi tốt để ở như vậy đâu!

 

 

Sau cuộc chiến tranh hạt nhân, nhiều nơi đã trở nên ô nhiễm tới mức nếu các vị vào đó trong nửa phút thì sẽ trở thành một đống bầy nhầy.

 

 

Và xin mời! Đây là bữa tối của chúng ta nè.

 

 

Cái đống hổ lốn gì đây á? Tôi biết, tôi biết. Nó trông hơi ghê nhưng đủ chất là được.

 

 

Xem nào, tôi đã bắt được vài con chuột trong cái nhà máy cũ ở đằng kia và may mắn làm sao khi vợ tôi đã mang về một chút nấm không độc.

 

 

Nào thử một chút đi! Không sao? Thôi được rồi, vậy tôi ăn vậy. Nhưng lúc nào đó hãy thử nó nhé cho đỡ bỡ ngỡ nếu như thế giới của các vị cũng tan hoang như thế giới của tôi!

 

 

Nhoằm nhoằm, ngon quá. À, điều gì đã xảy ra à?

 

 

Thì lúc đầu chúng tôi cũng giống các vị thôi thậm chí có phần sướng hơn là đằng khác khi công nghệ, nhất là AI đã đạt tới mức cao cấp nhất.

 

 

Thế giới của chúng tôi đã trở thành một Utopia đúng nghĩa. Con người chẳng cần phải làm gì nhiều ngoài việc hưởng thụ thành quả do công nghệ mang lại.

 

 

Ở thế giới của các vị, hẳn phải làm vất vả để có tiền rồi mua thực phẩm và giải quyết đống hóa đơn đúng chứ?

 

 

Ở đây chẳng cần vậy, đến bữa chỉ cần chọn món và ấn nút. Một con robot sẽ mang đồ ăn tới tận nhà, miễn phí. Đúng vậy, các vị không nghe lầm đâu! Là miễn phí!

 

Vì giả dụ các vị muốn ăn một con gà nướng đi. Con gà đó sẽ được nuôi ấp trong một trang trại do hệ thống AI và các robot vận hành tự động.

 

 

Gà đẻ trứng, trứng được nuôi ấp để lại thành gà. Một vòng tuần hoàn khép kín.

 

 

Sau đó chúng được vận chuyển bằng chiếc xe tải không người lái tới nhà hàng chế biến.

 

 

Những con robot sẽ lấy nó ra và cho vào máy vặt lông và nhét vào lò vi sóng. Thực hiện thêm vài bước đơn giản nữa thôi là xong rồi.

 

 

Còn tại sao lại miễn phí à? Hmm, cái này chính là thứ mà “làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu” của  Karl Marx đó.

 

 

Khi mà đất nước còn nghèo thì còn nhiều thứ phải tập trung nhưng nếu như nó trở nên giàu mạnh thì sẽ có nhiều phúc lợi hơn…

 

 

Chúng tôi đã chia sẻ với nhau mọi thứ.

 

 

Ở thế giới các vị phải bỏ tiền mua sách hay một bộ phim sao? Chà thiệt thòi quá nhỉ! Ở đây không như vậy, nhìn kìa, đúng rồi! Cái tháp màu đen đó.

 

 

Đó từng là một trong thư viện số. Nó có thể chứa hàng tỉ TB dữ liệu và cho phép tất cả truy cập vào đó miễn phí.

 

 

Mỗi con người ở đây có thể dễ dàng tạo ra một bộ phim hay truyện tranh, ảnh bằng máy quét não ghi lại những hình ảnh tưởng tượng ra hay mơ thấy.

 

 

Chúng tôi cũng chẳng cần phải động tay để viết chữ mà chỉ cần dùng giọng nói hoặc ý nghĩ. À, các vị cũng đang sử dụng AI để viết chữ theo giọng nói sao? Tốt đấy.

 

 

Ừm, AI rất siêu việt nhưng chúng không có cảm xúc. Nên những thứ sáng tạo nghệ thuật như thơ ca hay âm nhạc vẫn cần tài năng của con người.

 

 

Tôi từng là nhà thơ đó. Ô! Sao lại thể hiện mặt thế kia, các vị không tin à? Để tôi ngâm một bài tự sáng tác nhé.

 

 

“Nhớ khi xưa mình thường chung lối

Anh bối rối nhìn em thật nhiều…”

 

 

Ok, ok, ha ha, thôi không ngâm nữa. Ta đến đâu rồi nhỉ, à chính vì giờ đây con người có thể dễ dàng tạo ra các tác phẩm lại không còn phải vật lộn với cơm áo gạo tiền nên tất cả sáng tạo sẽ gửi vào những thư viện số như thế.

 

 

Việc tiếp cận các ý tưởng thông qua tham khảo miễn phí các tác phẩm sẽ ngày càng làm giàu thêm kho tàng nhân loại.

 

 

Ôi thật là hoài niệm. Khi ấy tôi mới chỉ có 18 – 20 tuổi và chỉ việc đi dạo quanh thành phố trên những chiếc xe ô tô đệm khí vừa có thể bay trên trời hay lướt trên cả mặt nước.

 

 

Và những buổi tối như thế này là để cho việc tán tỉnh và hẹn hò. Ha ha, cũng giống các vị chứ gì? Thì ta đâu có thể yêu một con AI đúng chứ? Mặc dù, ừm, Robot AI cũng có nhiều “khả năng đặc biệt” lắm đấy!

 

 

Hix… A xin lỗi! Tôi không có ý làm các vị mất hứng!

 

 

Chỉ là… tôi nhớ cái thời đó quá mà!

 

 

Ờ chuyện gì đã xảy ra à?

 

 

Mầm mống của sự diệt vong có lẽ là cả một quá trình chứ không phải đột ngột như kiểu một viên thiên thạch vô tình va vào Trái Đất.

 

 

Chẳng có cái gì tự nhiên sinh ra cả. Tất cả những thứ mà chúng ta có được đều là từ khai thác môi trường.

 

 

Nhưng chúng tôi và có lẽ cả các bạn đều là những kẻ tham lam, cứ chăm chăm nạo vét khai thác thay vì tiết kiệm và làm các nguồn cung cấp có thể tự tái sinh.

 

 

Rừng bị chặt phá tới mức không còn gì ngoài những gốc cây trơ trọi. Đại dương rộng lớn là thế mà cũng bị rác thải lấn chiếm.

 

 

Vô số loài sinh vật tự nhiên đều đã đi vào con đường tuyệt chủng chỉ có loài người là cứ không ngừng sinh sôi…

 

 

 

Tự nhiên trong cơn quằn quại đã bắt đầu giáng thịnh nộ khủng khiếp lên đầu nhân loại.

 

Bằng cả hệ thống núi lửa vốn say ngủ đồng loạt phun trào…

 

 

Bằng việc băng ở hai cực tan ra vì hiệu ứng nhà kính và theo sau đó là những cơn sóng thần dữ dội cao cả ngàn m đến từ đại dương…

 

 

Đất đai bị sa mạc hóa, thảm họa lương thực nổ ra. Và con gà nướng có thể kiếm dễ dàng chỉ bằng việc bấm nút kia đã trở thành một thứ xa xỉ chỉ còn tồn tại trong kí ức.

 

Rồi khi tài nguyên chẳng còn mấy tí còn con người lại quá đông đúc thì điều gì sẽ xảy ra?

 

 

Chiến tranh là tất yếu!

 

 

Nhân loại đã trải qua hàng ngàn năm nhưng bản chất thì vẫn vậy. Chúng tôi tương vào nhau tất cả những gì mình có như lũ dã thú trong rừng.

 

 

Bom đạn, chất độc hóa học rồi cả đến những thứ hủy diệt khủng khiếp như bom nguyên tử, vũ khí sinh học .

 

 

Bọn tôi đã đốt cháy bầu khí quyển và làm cho hàng triệu km vuông trở thành nơi không thể ở.

 

 

Và đó là tất cả…

 

 

Chúng tôi đã phải trả giá quá đắt. Nhân loại giờ hấp hối trong đống đổ nát của ngày tận thế và đang chờ đợi những giây phút cuối cùng.

 

 

Nhìn này! Các vị có thấy những đường gân tím xanh trên cánh tay này không? Chúng chính là dấu hiệu của Tử thần. Sớm thôi, căn bệnh trong người tôi sẽ phát tác…

 

 

Và chúng ta sẽ chẳng bao giờ có thể nói chuyện như thế này nữa.

 

 

Tạm biệt các vị độc giả. Hãy rời khỏi câu chuyện này, thế giới của tôi sắp chết nhưng thế giới các vị thì chưa!

 

 

Vẫn còn nhiều việc các vị có thể làm, cho chính bản thân và thế hệ sau này. Tạm biệt!

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.