Thạch Cao Đỏ

Lượt xem: 5
2025 năm trước
Bạn có thể sử dụng mũi tên trên bàn phím để qua chương
Cấu hình
Báo cáo
Lưu truyện

Tác giả: Trần Thảo

Thể loại: Truyện Ngắn-Tâm Lý

Anh đẹp như một bức hoạ vĩ, như một tác phẩm nghệ thuật khiến tôi si mê mà mãi không muốn rời khỏi bảo tàng ấy….

Tôi dạo gần đây thường lui đến bảo tàng để ngắm nhìn những bức tranh tuyệt đẹp, dù nó không hẳn là sở thích của tôi, nói đúng thì nó chỉ là lời biện minh để tôi được đến gặp anh, bức tượng điêu khắc mà tôi lỡ mang lòng yêu. Nhiều người bảo tôi điên khi đem lòng đi yêu thứ vô tri vô giác nhưng tôi lại không thấy vậy.

Tôi thấy việc yêu anh làm tôi nhẹ lòng, không ràng buộc, không ghen tuông, không đau đớn, nó là cảm giác nhẹ nhõm hoàn toàn, anh không làm tôi buồn, không làm tôi khóc cũng không dẫm đạp lên tình yêu của tôi trước mặt bao người.

Đêm đến, tôi lẻn vào khu bảo tàng để được ngắm nhìn anh, cái cơ thể hoàn hảo ấy, khuôn mặt góc cạnh không tì vết ấy, thật đẹp, đẹp đến nỗi khiến tôi trằn trọc mỗi khi nằm trên giường. Tôi bước vào bên trong để được đứng gần anh hơn, chạm vào từng chỗ trên cơ thể làm bằng thạch cao ấy.

Tôi liền trèo lên để có thể nhìn thấy rõ mặt anh, tôi vuốt ve lấy khuôn mặt ấy, nhìn nó thật kỹ rồi tôi đã chạm môi lên đấy tự khi nào.

Sáng hôm sau, như mọi ngày, tôi lại đến bảo tàng, để ngắm nhìn anh, nhưng hôm nay lạ quá, anh không đứng trên bục mà lại nằm dưới đất vụn vỡ thành trăm mảnh cùng với một cô gái khác, một vũng nước đỏ tràn từ chỗ những mảnh vỡ đã khô tanh trên sàn, bao người vây quanh anh và cô ta, vậy hoá ra anh vốn dĩ không yêu tôi mà là cô ấy, người không trân trọng anh và làm anh vỡ tan thế kia.

Nhưng lạ quá, tôi lại không cảm thấy buồn, không thấy nặng trĩu, mà lại nhẹ tênh như chiếc lông vũ, chiếc lông vũ bay theo gió rồi biến mất…

Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.