Tìm Về Miền Mây Trắng

Lượt xem: 12
1 tháng trước
Bạn có thể sử dụng mũi tên trên bàn phím để qua chương
Cấu hình
Báo cáo
Lưu truyện

 

Một vùng núi được bao phủ xung quanh toàn mây sao? Sao có thể có một nơi như thế nhỉ, có vẻ đó là một nơi an yên chăng. Nghe nói rằng đã từng có rất nhiều người muốn leo lên đỉnh núi đó, nhưng chưa có ai làm được cả. Đó là câu chuyện Thành được nghe bà kể lại, hoàn toàn là ký ức tuổi thơ vô tình được nhặt lại trong trí nhớ trong giờ nghỉ trưa ở bên đường.

Hình như một cuộc sống đầy bộn bề, xôn xao đầy thị phi đều có thể khiến cho một người nào đó có nhu cầu tìm về một miền an yên. Thành đã tốt nghiệp đại học ngót nghét 2 năm nhưng vẫn chưa tìm được cho mình một công việc phù hợp, anh chưa bao giờ làm việc gì quá 3 tháng. Không phải vì anh là một người không hòa hợp được với môi trường làm việc hay có bản tính gì xấu cả. Nhưng có một sự thật, hoàn cảnh có thể kéo tinh thần của Thành đi xuống, không phải học điều gì thì sẽ được làm công việc tương tự, đó có thể không phải điều gì to tát so với việc kiếm tiền mưu sinh nhưng nó cũng là một loại thất vọng đầu đời của những người trẻ vừa dứt chuyện trường lớp.

Đến nay cũng hơn chục công việc, thế mà mỗi ngày vẫn là một chàng trai trẻ chạy xe ôm công nghệ, sáng sớm phải vượt qua cơn buồn ngủ, trưa thì phải chạy trong bụi mịn khó thấy bằng mắt và cái tiết trưa nắng khét cả áo quần. Về nhà đã là chiều tối, ăn bữa cơm chiều xong rồi lướt điện thoại đến khi ngủ. Không tài sản lớn, không người yêu, không sự nghiệp và cứ mãi loay hoay với khung trời mơ mộng của tuổi thơ khi còn bên bà.

Không phải bà nói cuộc đời luôn là những điều tốt đẹp sao, sao đã hơn hai mươi tuổi đi cũng qua hết một phần ba đời người mà vẫn chưa thấy được điều bà nói là đúng. Nhưng có lẽ… bà không lừa mình. Thành hay nằm nhớ lại những câu chuyện bà kể, bà luôn tả về một miền toàn là mây trắng, trên đỉnh núi có đầy hoa thơm trái ngọt, có bàn cờ tiên, có một con suối trong veo chảy xuyên qua lớp mây như con suối của trời vậy. Đó là trong truyện cổ tích, còn trên đời chẳng có một nơi nào như thế, kể cả có mơ cũng chẳng lột tả được hết nó bằng tưởng tượng hạn hẹp của mình. Nhưng chẳng ai tính phí giấc mơ hay ký ức, nếu có thể Thành cũng xem đó là một điều an ủi sau những lúc làm việc mệt mỏi.

Nhưng có một ngày định mệnh, ngày mà những điều tưởng chừng chỉ có trong mộng tưởng đã trở thành hiện thực, một ngày không thể nào quên được.

Hôm ấy, bình minh chỉ mới ló dạng. Thành không ngủ được vì đêm qua trời nóng nực quá, dậy sớm chạy xe có thể kiếm thêm vài chục ngàn. Vừa dắt xe ra mở ứng dụng thì đã có cuốc xe đầu tiên rồi, địa điểm đến là một nơi rất xa, trên bản đồ cũng không hiển thị rõ là chỗ nào. Chỉ biết đó là một chân núi cách trung tâm thành phố gần 300km. Thành trộm nghĩ tên điên nào đã đặt xe ôm công nghệ để đi xa thế nhỉ. Tiền xe gần cả triệu bạc, không lẽ nó không muốn mua vé hoặc có ý định cướp bóc gì. Nếu dừng lại ở chỗ hoài nghi những tình huống nguy khốn thì có lẽ Thành sẽ hối hận, nhưng số tiền nhận được kéo anh phải đành đi đón khách.

Đến nơi người đó ăn mặc rất kín đáo, kín đến khó nhìn thấy rõ được khuôn mặt dù không đeo khẩu trang.

-       Anh cho em xin tiền công trước được không anh? Đi xa em lấy tiền đổ xăng đó mà – Nói thế nhưng trong lòng Thành nghĩ nếu không đưa tiền trước thì tuyệt đối không nhận cuốc này.

-       Đây! Bo thêm cho cậu là chẵn một triệu. – Người đó không ngần ngại đưa tiền rồi leo hẳn lên xe giục – Chạy nhanh đi, tôi có chuyện gấp.

Thành hăm hở bỏ tiền vào túi, đề máy, hịn ga. Có lẽ chưa có mối nào ngon như hôm nay, sẵn được thì coi như có một đợt phượt tự túc luôn. Chỉ tiếc là người ngồi sau không phải một cô gái ôm eo mình đi qua nhiều khung cảnh nên thơ. Nghĩ mà Thành tự cười trong bụng không ngớt.

Nhưng người này đi đâu, một chân núi chưa có tên tuổi. Không lẽ là đi để trốn tránh một điều gì đó, chỉ có sự trốn tránh mới phải tìm đến những nơi ít ai biết đến. Kể cả máy móc cũng chả biết nữa mà. Tuy là đoán thế nhưng lòng vẫn không khỏi hoài nghi về một người mang vẻ ngoài bất lương, tiền đã vào túi rồi thì cũng chưa chắc đã là của mình. Huống chi hắn cứ lầm lầm ngồi sau lưng, cúi gầm mặt xuống. Thành bất giác hỏi một câu cho đỡ hồi hộp:

-       Anh đi đâu mà xa xôi quá?

-       Thăm người quen thôi!

-       Người quen gì mà xa dữ vậy ha?

-       Quan trọng thì xa mấy cũng phải đến thăm.

-       Cũng lấy làm vui cho anh. Từ khi bà em mất đến giờ cũng không có đi lại thăm ai, cũng không còn ai thân thích để thăm.

Đến đó bỗng cả hai im lặng, Thành thì tự khơi gợi nên cái nỗi nhớ lớn lao trong lòng mình rồi tự lấy đó tạo nên một khoảnh khắc hoài niệm khôn nguôi. Người ngồi sau cũng vì câu nói của Thành mà lại ngậm ngùi hơn, đôi mắt nhìn vào từng khoảng không trên đường xe chạy. Không lẽ cả hai đều có những khoảng trống trong tâm hồn mà không có vật chất nào có thể lấp đầy chăng.

Đi được nửa đoạn cũng đã gần trưa, Thành đề nghị ghé lại mua nước và tìm gì ăn nhẹ rồi đi tiếp. Người khách cũng đồng ý nhưng chỉ có Thành là người ăn, còn hắn cứ vờ đi vệ sinh rồi ở trong đó mãi đến khi tính tiền, Thành vào tìm mới chịu ra lên xe đi. May mà hắn không trốn, nếu không Thành cũng không biết phải chở ai. Nhưng tại sao phải trốn tránh, chỉ là ngồi lại ăn uống cho lại sức thôi mà. Sao mà cứ như trốn tránh điều gì thế nhỉ, hắn ta cứ như một kẻ đang có một nhiệm vụ bí mật quan trọng gì đó vậy.

Thành có vẻ nghi ngờ nhưng biết làm sao được, cũng đã chở đi được nửa đường rồi. Chắc chỉ có thể tập trung hơn để phòng thân thôi. Cái làm người ta bất an luôn là điều bí ẩn, chưa biết được nó hình gì, mùi gì, màu gì và một người mà ta không nhìn ra được bên trong họ là một trong những điều đó. Tuy nhiên, chạy xe ôm thì có ai mà phải nghĩ đến chuyện hiểu rõ người khác. Khổ nỗi đi đường dài thì phải ráng mà tìm ra điểm cho biết, phần để an tâm, phần để khuây khỏa đỡ buồn ngủ.

-       Anh không thích dừng dọc đường à?

-       Dừng lại ăn uống tốn kém lắm!

Quái lạ, ban đầu có tiền bo cho Thành, giờ lại sợ tốn kém, lý do khó tin thế ai thật chả buồn nghe. Cái tốn kém gì hơn mà ăn uống là bắt buộc mà lại sợ thì cũng bó tay với hắn. Thành thầm nghĩ cũng may là khi nãy hắn ta chẳng kì kèo, không thì khổ. Nhưng thôi, có lẽ chỉ nên nghĩ đây là một người khách. Đến nơi thì rời đi ngay, sẽ chẩng ảnh hưởng gì đến mình. Cũng đâu phải lần đầu gặp mấy người khách gàn dở, khó hiểu thế này. Vừa chạy xe ra xa khỏi vùng đô thị một chút, thì có thêm một bất ngờ.

Một đám khói? Cháy cái gì à? Thôi chết! Một xóm nhà bị cháy ven đường. Thành tấp vào lề đường nghe ngóng, người dân xung quanh cũng muốn thỏa lòng hiếu kỳ mà đứng đông như kiến hóng hớt chuyện chứ chả ai buồn chen chân vào.

-       Sao không ai giúp? – Thành leo xuống xe, nói vội – Thôi anh thông cảm, không ngồi yên được, nhìn cháy lớn lắm, không cứu có mà chết người.

Người khách không nói, chỉ chưng hửng vài giây rồi thở dài, ánh mắt hắn ta nhìn ngọn lửa ngùn ngụt đang táp từ trong những ngôi nhà ra ngoài cửa chính làm sạm đen cả các mảng tường nhà để đe dọa những người đang muốn chữa cháy. Người đàn ông nhìn một lượt những mái nhà loang lỗ nghi ngút khói, làm mờ cả một vùng trời trước tầm mắt rồi chỉ lắc đầu ngao ngán.

Người trong đám cháy bước ra, mặt mày ai cũng lem luốt như bị bôi lọ nồi. Ho và thở như lên cơn hen xuyển, người thì khóc là than vãn tiếc tài sản trong nhà chưa lấy ra, người thì từ trong lửa ôm đồ đạc chạy vội ra ngoài, người thì mệt mỏi rã rời nằm phụp xuống đất. Chỉ có riêng một đứa bé cứ long ngóng không biết phải chạy đi đâu, loay hoay tìm kiếm, nước mắt lả chả và cứ luôn miệng: “Út ơi! Út còn trong nhà!”. Người đàn ông giật mình khi thấy hình ảnh đó, chạy đến chỗ đứa bé: “Mày tìm cái gì?”. Đứa bé vừa nấc nghẹn vừa chỉ tay về phía một đống phế liệu đang cháy dữ dội, khói đen và mùi nhựa bị đốt hôi đến ngột ngạt: “Út! Em con…”. Không nghĩ nhiều, người đàn ông giằng lấy một xô nước của một người đang cứu hỏa, xối lên người. Chạy vào đám lửa.

Khói tan dần sau 30 phút từ lúc có đội cứu hỏa đến nơi. Một trận hỏa hoạn có thể làm cho những thứ mà người ta cất công xây dựng bằng cả cuộc đời trở nên hoang tàn và đổ nát nhanh chóng. Kể cả khi con người ta không có tài sản vật chất nào thì cũng còn phải giữ tính mạng phải khiếp sợ trước cái chết khô héo.

Thành tàn tạ bước ra từ đống tro của một căn chòi, thân thể ướt sũng, tàn tạ, thở hổn hểnh lê chân ra đường lớn ngồi lên xe máy của mình rồi tu một hơi hết cả chai nước nhưng vẫn không làm bớt đi được mùi khét của khói còn ứ trong họng. Thế mới thấy sao lửa nó có thể là một phát minh vĩ đại của nhân loại. Nó có sức mạnh ghê gớm quá, vừa có lợi cũng vừa có hại. Từ lửa mà con người có thể phát triển mọi thứ và cũng có thể dùng nó để tiêu hủy mọi thứ.

Ông khách đâu rồi? Thành giật mình nhìn dáo dác xung quanh. Cái tên kỳ lạ này lại tìm cái hóc nào mà trốn rồi sao, cứ như ma cà rồng đi trốn ánh mặt trời vậy. May mà khi nãy trong lúc lộn xộn không có thằng nào nhân cơ hội mà đua chiếc xe của Thành đi, nếu không thì thân tàn ma dại rồi. Chợt Thành nhìn thấy xa xa khách của mình đang ngồi cạnh hai đứa bé rách rưới.

-       Không sao rồi! Hai đứa bây cũng ngu quá, có cháy lại không chịu chạy ra. Thằng này nữa, chạy ra trước bỏ em mình lại, coi có ra một thằng anh không cơ chứ?

-       Út tìm kẹp mà! Kẹp của mẹ để lại cho Út. – Đứa bé gái vẫn còn sặc sụa, vừa thở từng hơi nặng vừa nói.

-       Chỉ là cái kẹp thôi mà! Đúng là đồ con nít. – Người khách nhăn mặt tỏ ý khó chịu rồi hỏi tiếp – Thế cha mẹ tụi bây đâu?

-       Cha lên núi tìm trầm bị ma bắt rồi! Mẹ thì ở dưới sông, ngủ sấp mặt dưới nước. – Thằng bé ngô nghê nói bằng một giọng điệu hồn nhiên đến nao lòng.

-       Khốn nạn cuộc đời – Lúc này người khách mới nhìn ra được cái sự cố chấp của hai đứa bé, nhìn cái kẹp trên tay đứa bé gái đã bị cháy xém – Tao không giúp được nhiều hơn ngoài việc cứu mạng hai đứa bây. Tính mạng chơi vơi chờ ngày bị một tai nạn tước đoạt đi nhanh chóng. Tao đã không đúng. Tao có lỗi khi cứu mạng tụi bây, đã ngăn cản gia đình tụi bây đoàn tụ. Sống như hai đứa bây thì lại khổ. Tao ác quá phải không?

Trời cho người ta một số phận là sự sống, nhưng không sinh ra cho người ta những hoàn cảnh như nhau đều hưởng hạnh phúc. Phải có đau thương, tang tóc mới là nhân sinh. Cái số phận này ai đã nhận rồi thì bắt buộc phải chịu từ nó mà phải thích nghi với những biến cố đã được định sẵn bản thân phải trải qua. Hai đứa bé là hậu quả của hai nạn nhân của số phận, họ không thể vượt qua được ngưỡng cửa khi rời khỏi nhà và trở về bình an. Họ đã sống vì con và chết lại không được bình thản. Tệ hơn là gán ghép cho hai đứa trẻ hồn nhiên sự đau thương quá sớm, đau đớn nhất không phải là bỗng nhiên nhận một tin dữ như sét đánh ngang tai mà là phải từ từ nhận ra số phận mình nó đã rơi vào đường cùng của đau thương.

-       Đi đâu vậy cha nội? Làm phải tìm ông, cũng giúp người rồi ai giữ xe cho tui? – Sau đó Thành nhìn hai đứa trẻ, trông đáng thương nên Thành cũng không nỡ trách – Mà thôi nếu xong việc rồi thì lên đường tiếp thôi, trễ rồi!

-       Đây! Hai đứa bây cầm lấy mà sống tiếp. – Người khách ném vội cọc tiền xuống đất, leo lên xe cúi gầm mặt xuống – Tôi xin lỗi! Đi thôi!

Trên đường đi Thành cứ thắc mắc mãi vì sao người này dù cho cứ lúc thì lạnh lùng, lúc thì ấm áp đến lạ thường. Dù cho có cục súc nhưng vẫn thể hiện được tình cảm và sự quan tâm đến người khác. Xem ra đây cũng là một người tốt. Cũng như bản thân vừa làm được một việc tốt nên Thành như mở cờ trong bụng vì thế nên hăm hở hỏi:

-       Ông anh này cũng biết chữa cháy đó chứ, bộ ngày xưa có đi học bổ túc phòng cháy chữa cháy à?

-       Không! Học tại nhà…

-       Vậy là xem trên mạng mà có thể dám xông vào đám cháy. Coi bộ gan dạ dữ nha!

-       Cha tôi ngày xưa là lính cứu hỏa. Nhưng từ khi ông ta mất thì không còn dạy tôi hay kể tôi nghe những chuyện gì về việc ông ta chữa cháy như thế nào và dạy tôi cách làm sao nữa. Tất cả chỉ là những điều ít ỏi ông dạy tôi.

Thành bỗng nín thin, hình như anh đã lỡ khơi một chuyện không vui, một ký ức làm cho vị khách phải trở về việc nhớ về một người cha tuyệt vời, người hùng trong biển lửa đã di truyền từ cha sang con. Chỉ là nó đã được tái hiện trong hai hoàn cảnh khác nhau và hai tâm trạng khác nhau. Nghĩ đến đây Thành chuyển sang chủ đề khác:

-       Lúc nãy cho tiền bọn nhỏ cũng nhiều, ông anh có vẻ hào phóng nhỉ?

-       Không, tôi cũng không vui.

-       Có gì mà không vui? Giúp được người hoạn nạn lúc nguy khốn mà không vui sao?

-       Tôi còn chưa hỏi anh vì sao chở tôi mà dừng lại làm gì khiến tôi phải mất đi một số tiền kia kìa. Cứ phải lo chuyện bao đồng. – Người khách bắt đầu gắt.

-       Ơ ông anh nói chuyện lạ thế? Gặp chuyện vậy mà không dừng lại cứu người ta được à? Ông đến từ hành tinh vô cảm nào xuống đây vậy? – Thành vừa bất ngờ vừa thất vọng với việc đã nghĩ người này cũng là một người tốt. Chỉ một câu trách cứ vô lý mà phá tan hết một hình tượng đẹp đẽ Thành mất công xây dựng trong suy nghĩ.

-       Tôi không nói chuyện đấy. Là chuyện tôi đã cứu hai đứa bé, tôi đã cho bọn nó số tiền, một số tiền lớn hơn cả tiền công tôi trả cho anh nữa là.

-       Thì sao? Tôi chả buồn quan tâm số tiền ấy là bao nhiêu nhưng hai đứa bé là ông cứu, đâu phải tôi. Vả lại ông tự cho tiền chứ ai ép ông cho mà lại trách tôi?

-       Nhưng anh là người dẫn dắt tôi vào chuyện này! Tôi không cầm lòng được là do anh. Nếu tôi không cứu mạng chúng, không hỏi han thì cũng không giúp bọn nó một số tiền lớn.

-       Thì rõ ràng là anh. Lúc tương trợ người gặp nạn cần phải chọn lọc là có nên hay không à? Tôi dừng lại giúp họ cứu hỏa là không thẹn với lòng tôi. Còn anh, lòng anh có thẹn không? Đã giúp rồi thì từ lòng anh hay lòng tôi? Nếu những người từ thiện được xếp hạng thì anh là người làm từ thiện đáng ghét nhất tôi từng biết. – Thành không thể kiềm nền được cảm xúc nữa vì sự vô lý đến khó tin của một kẻ khó hiểu. Làm rồi thì hối hận còn trách cứ không thôi.

-       Thì cũng bởi lòng tôi dằn vặt… Tôi không làm một chuyện thật sự tốt. Tôi đã làm ra một lỗi lầm, làm mất đi khoảnh khắc thiêng liêng khi đứa bé tìm lại chiếc kẹp tóc của mẹ nó trong đám lửa muốn đưa nó đi đoàn tụ với cha mẹ nó. – Giọng vị khách có chút ức nghẹn lại. Có lẽ ông ta cũng có sự dằn vặt thật sự khi cố giải thích cho sự vô lý nãy giờ của mình.

-       Rồi thằng bé sẽ sống với ai? – Thành nghe xong thở dài ngao ngán.

-       Định mệnh đã bắt nó phải chịu đau đớn… nếu em nó chết đi. Nó sẽ phải bớt thanh thản và ngô nghê để cảm nhận từ từ nỗi đau mà số phận đang áp đặt vào cuộc đời nó!

-       Anh đã nói hoài về số phận, vậy anh có bao giờ nghĩ định mệnh đã sắp đặt chúng ta phải là người cứu hai đứa bé hay không? Sống khổ cũng phải sống. Không phải anh muốn gì thì mọi chuyện đều có thể xảy ra theo ý mình. Anh phải chấp nhận.

-       Nhưng số tiền đó…

-       Số tiền ấy thế nào?

-       Thôi không có gì! – Cuộc trò chuyện kết thúc một cách không thể nào vô duyên hơn. Khởi nguồn là vì số tiền, kết thúc cũng vì ngập ngừng với số tiền. Chả lẽ con người ta cứ hễ nhắc đến tiền là lại phải như người khách này, tự giày xéo, đau khổ, tiếc rẻ rồi cũng tự rơi vào trầm tư.

Chưa bao giờ Thành thấy khó chịu đến lạ lùng đối với con người từ trên trời rơi xuống này. Hắn ta gàn dở, keo kiệt mà còn hay nói ra những lời lẽ khó hiểu, nghe xong chỉ muốn điên tiết hết cả lên. Nếu không phải đây là khách của mình thì Thành sẽ không nhịn mà ăn thua đủ với hắn ngay.

Nhưng nghĩ lại, đôi khi cái tên điên rồ này cũng không hẳn là vô lý hoàn toàn, nói gì toàn là số phận, định mệnh, những thứ cao siêu tưởng chừng không thốt ra từ một kẻ vô học. Chẳng lẽ hắn là người trời giáng xuống trần, hay có những chuyện thần tiên hạ phàm rồi bị người thường xem là một sinh vật lạ, dở dở ươn ươn. Nhưng đó là trong những câu chuyện nhân gian huyền ảo Thành đọc khi còn bé, chứ đối với thời nay chắc là hắn từng té giếng cạnh một cái miếu nào đó thì hợp lý hơn.

Người khách trên suốt chặng đường dài đã không hề thay đổi sắc mặt. Dù cho có tức tối, vui vẻ, buồn bã thì ngũ quan không hề chuyển biến một chút nào. Dường như bên trong hắn đang ẩn giấu một điều gì đó rất sâu. Chỉ là ta chưa biết được đó là gì, lý do sao phải ẩn giấu và Thành có vai trò gì trong cuộc gặp gỡ định mệnh này trong việc gỡ những lớp rêu phong vẫn đeo bám thành từng mảng trong lòng một người bí ẩn.

Trời hôm nay nhanh tối, hình như mặt trăng muốn được thay ca nhanh chóng để trở thành một ánh sáng đêm rằm, tròn vành vạnh gợi lên cho người ta cảm giác vừa đẹp vừa mang chút gì đó huyền bí.

-       Khi nào đến chân núi thì dừng lại cho tôi đi vệ sinh. – Người khách có vẻ đang đến ngưỡng chịu đựng của mình.

-       Sao lúc nãy không nói để tôi tấp đại vào quán nào đó cho ông anh đi. Giờ đến rừng núi hoang sơ bộ không sợ à?

-       Quen rồi! Với lại tôi ngại chỗ đông người.

Nói đến thế thì Thành cũng đành chấp nhận vì không còn lý lẽ nào nữa để cãi lại. Vả lại cũng đã gần đến nơi thì thôi cứ theo ý khách vậy. Bất ngờ đôi chút vì hôm nay sao cứ đi chậm hơn mọi khi chạy xe, có lẽ vì bận giúp người dọc đường đi. Dù cho không thích vị khách đang ngồi sau lưng mình cho lắm nhưng Thành cũng vui vẻ mở lời:

-       Hôm nay dù gì cũng cảm ơn anh đã đặt xe, chuyến đi này có hơi nhiều chuyện không hay xảy ra mong anh thông cảm!

-       Không có gì! Nhưng còn một đoạn nữa mà cứ chạy đi.

Thành cười cho qua vì không buồn để tâm đến lời của người khách nữa. Hình thức cảm ơn dù gì cũng đã xong bởi đôi khi phải thế để đỡ phải làm cho khách hàng đã không vui lại còn phải dính với một bức tượng biết chạy xe.

Đến chân núi rồi Thành tìm một nơi vắng vẻ để khách có chỗ giải quyết mớ bòng bong trong bụng cho hắn ta đỡ thấy ngại. Người khách quăng đại cái giỏ ngay chân Thành rồi chạy vù một lùm cây gần đó. Trông rất buồn cười nhưng Thành cũng không dám bật thành tiếng. Lát sau người khách đi ra vẻ mặt đầy vẻ thoải mái, chắc hẳn ai cũng hiểu cái cảm giác ấy, như trút được hết gánh nặng của bản thân vậy.

-       Chỗ người quen tôi ở lưng núi. Nếu anh không ngại có thể lên đó nghỉ ngơi luôn rồi sáng mai hẳn về. Trời thì tối rồi đường về thì xa.

-       Tôi cũng ngại ông anh à! Có quen biết gì đâu… - Thành bị bất ngờ với lời đề nghị của người khách, nhưng thật ra nó hợp lý đến lạ. Lỡ đâu lên đến đó còn miễn phí được bữa cơm với một chỗ ngủ thì thật tuyệt vời. Nhưng suy diễn là thế cũng phải có sự nhấp nhả, thế mới là chuẩn giao tiếp.

-       Không phải ngại. Ở trên đó người thân thiện, vui vẻ lắm! Không giống như tôi đâu.

-       Thì nếu anh không ngại thì tôi cũng xin nghỉ một đêm, giờ mà chạy về khéo nó cũng sáng mất rồi.

Thành đồng ý, thế là cả hai lại tiếp tục lên xe đi lên núi. Không khí bắt đầu lạnh dần, lạnh dần. Dân cư cũng thưa thớt dần cho đến khi không còn một bóng đèn nhà nào nữa. Ánh đèn còn lại duy nhất là đèn xe của Thành, chạy cũng được khoảng gần trăm mét thì Thành thấy sau lưng có một cảm giác lành lạnh. Lạnh như một vật chứa đầy sát khí.

-       Mày tấp xe vào lề được rồi! – Người khách sau lưng thay đổi giọng nói, có thể coi đây là một pha lật mặt đầy yếu tố bất ngờ và hung hiểm.

-       Gì vậy? Ông anh cứ giỡn. – Thành vẫn chưa nhận ra điều gì đang ở sau lưng mình.

-       Tao là cướp!

-       Cái gì? – Thành hỏi là thế nhưng trong bụng dạ thì đã như trống đánh lùng bùng cả lên. Xui thế này là cùng rồi. Rừng núi hoang vu, không một bóng người, sau lưng thì chở theo một thằng ăn cướp. Mình cũng đã biết mặt nó. Chết dở cho cuộc đời này rồi.

-       Tao không định cướp mày đâu. Nhưng vì số tiền mà tao có đã bị mày làm cho tao mất sạch, số tiền tao cho hai đứa bé, tiền xe cho mày. Tất cả là do mày tự chuốt lấy hậu quả thôi.

-       Nhưng anh tự động cho mà… Tôi đâu có khiến anh làm đâu! Thôi anh tha cho tôi bao nhiêu tiền tôi đưa anh hết… - Thành dù không cảm thấy lạnh cũng run, hai hàm răng cứ như có nam châm hút chúng lại với nhau, cứ cắn lại rồi nhả ra liên tục.

-       Không nói nhiều dừng xe lại!

Thời khắc sinh tử đến mức này thì ai cũng sợ, không ai muốn mình phải chết một cách xấu xí khi người toàn những vết dao đâm loang lổ xé da xé thịt. Thành đang trong thế phục vụ người khác đã là thế yếu giờ còn bị dồn vào chân tường. Nhưng nếu chấp nhận nghe theo lời giặc, làm giống lời cướp thì coi như chết chắc. Anh chỉ còn cách là cố gắng mà chạy xe cho thật nhanh. Nhấn hết ga mà lao về phía trước, trước sau gì cũng chết, cho dù chết muộn một chút cũng không sao cả.

-       Tao đã bảo mày dừng lại cơ mà! Mày có dừng lại không? Hay muốn một nhát!

Thành không đáp, chỉ nhắm mắt mà lao thẳng xe vun vút như một mũi tên sáng chóa trong đêm. Cứ có bao nhiêu sức lực của chiếc xe thì Thành cũng vặn hết cho nó phải chạy cho xé gió, rung đường. Anh tưởng chừng nếu chỉ cần chiếc xe có đụng trúng một vật gì đó thì cả hai cũng đều phải nằm trong vũng máu, tay chân què quặt thì mới may ra còn có cơ hội tìm được người cứu.

-       Đây là mày chọn đấy nhé! – Vừa dứt lời tên cướp đâm phập một phát ngọt lịm vào vai của Thành.

Vai như mất cảm giác, một cảm giác tê dại lan xuống cả cánh tay. Lạt tay lái, một tiếng rầm vang lên vọng vào trong không gian chỉ toàn cây và gió rít. Sau đó thì dần im ắng và trời tối đen như mực hai người không còn phản ứng gì nữa cả. Trăng rằm ở trên cao không biết có soi thấy được điều gì vừa xảy ra chớp nhoáng ở đây hay không nhưng chắc chắn là không ai còn thức để nghe thấy nữa.

Những giọt sương đọng lại trên lá bởi không khí những ngày đầu đông trên núi. Nặng trĩu những chiếc lá mong manh khiến nó quằn cong xuống rơi từng giọt xuống đất. Một giọt rơi trúng mặt Thành làm anh choàng tỉnh. Vai vẫn đau nhói, con dao vẫn còn cắm trên đó chưa được rút ra. Anh vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn thì một tiếng phọt, con dao đã bị ai đó rút ra khỏi vai anh. Thành không nhịn được đau thét lên một tiếng “A” rất lớn. Tên cướp thay vì rút con dao ra thì có thể tiếp tục thụi thêm vài nhát nữa để tiễn Thành về gặp diêm vương nhưng hắn đè Thành ra xé cái áo trong giỏ băng bó cho Anh.

-       Ông đang làm cái gì vậy? Sao không giết tôi luôn đi cho rồi! Đâm xong rồi lại băng bó, ông là con người biến thái kiểu gì vậy hả? Thật gớm ghiếc, đáng kinh tởm!

-       Xin lỗi, tôi không muốn… - Tên cướp dùng một ánh mắt hối lỗi nhìn Thành

-       Im đi! Đồ đạo đức giả.

-       Hãy ngồi lên đi, tôi không làm gì anh nữa đâu! – Tên cướp đỡ Thành ngồi dậy rồi chìa tay đưa nước hứng được trên lá cho cho anh uống.

-       Cút đi. – Thành hất tay rồi lại nhói lên cảm giác vết thương lan dần trên cánh tay mình – Ông điên rồi, ông bị đa nhân cách à?

-       Thật ra tôi là cướp thật anh ạ! Tôi đã sống bằng nghề cướp bóc nhiều năm, đang bị truy nã, phải trốn chui trốn nhủi.

-       Thế cướp tôi từ ở thành phố đi, sao còn phải dụ dỗ tôi chở lên tận đây. Định giết tôi để bịt miệng à?

-       Chỉ là định lên đây ngắm cảnh, tôi có nghe đây là một nơi rất đẹp. Vì hôm trước tôi đã cướp một ngôi nhà và tôi đã lỡ sát hại hai đứa bé.

-       Lỡ? Giết người mà nói là lỡ sao? Đã mang trong lòng dã tâm thì còn biết gì là một nơi bình yên mà tìm đến?

-       Vậy để cho cậu nghe chuyện cuộc đời tôi.

-       Tôi không muốn nghe!

-       Cậu không còn có lựa chọn nào khác đâu.

-       Ừ! Nghe xong rồi chết cũng được.

-       Cha tôi là một người lính cứu hỏa, ông đã dạy tôi rất nhiều điều hay, một người cha rất tuyệt vời. Nhưng đến một ngày khi ông mất trong một vụ hỏa hoạn lớn sập cả một công trình và ông nằm trong một đống đổ nát. Tôi đã mồ côi vì không biết mẹ mình là ai, cũng chẳng có ai nuôi tôi ăn học cả. Xung quanh họ vốn có nhiều điều tiếng không tốt với lính cứu hỏa. Từ đó một đứa trẻ chơ vơ phải chịu cảnh bụi đời. Bụi đời khiến con người ta xấu đi rõ rệt, nó biến con của một anh hùng trở thành một kẻ cướp bóc giang hồ.

-       Thì sao xấu xa là do anh chọn!

-       Anh còn được ăn học, còn có cơ hội. Anh không phải là con của một người anh hùng bị người ta nói ra nói vào luôn trục lợi trong mỗi đám cháy.

-       Tôi không có cha mẹ… Chỉ có bà mà thôi. – Thành bắt đầu bị gợi lại những ký ức đau thương về tuổi thơ thiếu thốn – Tôi cũng mồ côi nhưng tôi lại không như anh, tôi không cướp bóc, không làm việc thẹn với lương tâm.

-       Nhưng cậu còn có người dạy. Tôi thì không… - Giọt nước mắt rơi một cách vô thức lăn trên má của tên cướp. – Tôi đã vô tình giết hai đứa bé, chúng nó hoảng loạn té vào con dao tôi đang cầm. Chính số tiền tôi cướp thì nó lại là số tiền tôi cho hai đứa bé trong đám cháy. Tôi cắn rứt không phải vì đã giúp với một số tiền lớn mà đã giúp chúng bằng số tiền mà tôi đã lấy mạng hai đứa bé khác mà có.

-       Đúng là nực cười, đồ máu lạnh!

-       Tôi cho dù có làm bao nhiêu việc tốt thì cũng chả đáng bao nhiêu để bù đắp vào những cái sai đã quá sai.

-       Đúng anh là một con người sống trong sai trái và mâu thuẫn. Đúng ra anh phải chết từ lâu rồi. Tôi không thể nói được mức độ nào diễn tả con người của anh.

-       Lý do tôi trở nên xấu xa cũng thật xàm xí, tôi cũng không lấy nó ra để biện hộ. Càng không muốn lấy lòng tốt để bù lại vào những chuyện xấu mình đã làm. Tôi chỉ muốn đến đây nhìn những cảnh đẹp và sẽ tự tử.

-       Thế sao lại cướp tôi? Tôi đã liên quan gì đến cuộc vay trả nợ đời của anh?

-       Vì sống quen với cướp bóc, tôi đã quen với điều đó, cướp để quên đi thực tại. Tôi sợ chết… - Tên cướp cố xít lại gần Thành – Nhưng anh biết không! Sự gan dạ của anh đã chiến thắng tôi. Tôi đã thua, tôi đã là một thằng liều lĩnh nhưng không đủ gan dạ đối mặt với thực tại trước mặt mình. Anh thì khác…

-       Thế thì ở đây có cảnh gì? – Thành thở dài một hơi, tay vịn lên vai mình nén đau, cố bỏ cho qua mớ chuyện rắc rối của tên cướp.

-       Sẽ có mây trắng, bàn cờ tiên, suối mát xanh trong.

-       Tôi không tin! Trên đời làm gì có những điều như thế!

-       Vậy hãy nhìn đi! – Tên cướp chỉ tay về phía xa khi bình minh đang dần ló dạng.

Mây bao phủ cả một khung trời cao lồng lộng. Có thể nói như ai đang quệt những vết mực trắng nhè nhẹ trên một nền màu xanh, bàn cờ tiên là một mỏm đá bóng loáng cách chỗ Thành ngồi vài bước chân. Xa xa là một con suối chảy nhẹ nhàng trong không gian yên tĩnh cứ róc rách, mềm mại ôm lấy cả một vùng đất rợp màu xanh. Nãy giờ hai người cãi nhau nên không thể để tâm đến cảnh vật xung quanh. Cả hai đều trầm trồ trước một khung cảnh như mơ, đúng là mơ thật. Có ai ngờ đâu một hoàn cảnh xấu xí, xám xịt của cuộc đời đã vô tình dẫn dắt hai con người khác nhau cùng chiêm ngưỡng một cảnh đắt giá thế này.

Thành nhìn trời, hít thở một hơi thật sâu, nhắm mắt. Nhớ lại những điều đã qua, anh nhớ lại cảnh bà để anh nằm lên đùi, tay bà vuốt nhẹ tóc, vừa kể chuyện vừa nhấn nhá các cảnh chi tiết làm khắc sâu trong đầu anh. Anh cũng đã thật sự được nhìn thấy một lần trong đời rồi, ngay bây giờ đây, trong lòng anh không còn một chút oán hận nào, không còn những suy nghĩ vẩn vơ gì nữa với thực tại chán ngán. Anh đã thực sự hiểu ra được vì sao bà nói cuộc đời này có màu hồng. Chỉ cần một điều tốt đẹp có thể làm người ta lên đến đỉnh điểm của sự thỏa mãn thì mọi gam màu u tối đều trở nên như hư vô không còn sức nặng. Thành vừa dùng ánh mắt để bắt trọn từng khoảnh khắc vừa mỉm cười: “Bà ơi! Con đã thấy được rồi.”

Không biết bao nhiêu lâu khi mặt trời đã lên thật cao. Hai người mới hết khỏi ngẩng ngơ. Mọi thứ tuyệt đẹp đã trôi qua. Tên cướp phủi mông đứng dậy:

-       Tôi đi đây! Đi đầu thú cho tội lỗi của mình. Tôi đã tìm đến được nơi mà cha tôi thường kể tôi nghe ngày bé. Có lẽ anh còn giận tôi lắm khi đã vừa có ý định giết anh và lại cứu anh. Thì thôi tôi sẽ từ biệt anh bằng số tiền còn lại cuối cùng này. – Tên cướp bỏ xuống đất một cọc tiền rồi quay lưng bỏ đi một mạch xuống chân núi.

Thành không đáp, chỉ mỉm cười nhẹ. Đợi tên cướp đi khuất anh cầm số tiền quăng xuống vực. Anh ngã lăn ra đất ngủ ngay, như mỗi lần nghe câu chuyện bà kể. Giấc ngủ bình yên dù cho cơ thể đang có một vết thương còn rỉ máu. Cơ thể có một cơn đau nhưng lòng lại an yên. Thế là đủ.

 

 

Lời nhắn từ Trọng Đại: Hơi dài nha mọi người, có lẽ do Trọng Đại muốn đưa vào quá nhiều chi tiết và thông điệp. Hãy đọc hết truyện thì mới có được câu trả lời cuối cùng cho tất cả nút thắt. Kekekekeke

Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.