Trà Sữa Hai Mươi Nghìn
Tác giả: Tiếu Tiếu
Tôi là một người nghiện cà phê. Mỗi sáng, trên bàn làm việc của tôi đều có một tách sữa đá với chín phần cà phê và một phần sữa.
Tuy vậy, thi thoảng tôi vẫn hay dừng chân ở quán trà sữa Phúc Long gần nhà và gọi một ly size L. Cơ bản thì khi con người ta nhấm nháp vị đắng khá lâu, cơ thể sẽ tự động bật công tắc thèm ngọt như một lần ngoại lệ.
Lần bật công tắc gần nhất của tôi là vào tuần trước, hậu quả là bị mẹ mắng té tát. Nguyên nhân do tôi đã nói rằng ly trà sữa ô long thơm béo của Phúc Long to thế mà chỉ có hai mươi nghìn, sau đó bị bà phát hiện.
Mẹ mắng vì tôi nói dối là phụ, thật ra bà tiếc đứt ruột vì ly trà sữa giá hơn năm mươi nghìn mới là chính.
Trở lại vào cái ngày tôi bật công tắc thèm ngọt, đó là một ngày khá nóng. Sài Gòn như một cái lò xông hơi siêu to khổng lồ mà chỉ cần bước chân ra khỏi nhà mười phút là mồ hôi (hoặc mỡ) chảy như tắm. Tháng Chín, mùa thu thì lá vàng. Những tán cây ở công viên gần nhà tôi cũng đầy rẫy lá vàng, nhưng không phải do mùa thu mà là bị cháy nắng. Chúng vừa vàng, vừa héo, lặt lìa chờ ngày bị rũ khỏi cành.
Trời nóng thì tâm lý con người sẽ phát sinh một nhu cầu, đó là muốn uống gì đó thật lạnh để làm mát cổ họng. Hôm đó, cơn nghiện cà phê của tôi bị ý nghĩ thèm ngọt chèn ép, buộc bản thân đến cửa hàng Phúc Long gần nhà và rước cho mình ly ô long sữa về giữa trưa nắng chang chang.
Mọi chuyện bắt đầu từ đây.
Gia đình tôi có gen tiểu đường di truyền từ đời ông ngoại, cho đến đời mẹ và cậu, dì. Vậy nên nhà tôi cấm kị đồ ngọt, đặc biệt là thứ có nhiều calo như trà sữa hay bánh kem. Mẹ tôi là một phụ nữ truyền thống và có tinh thần kỷ luật thép. Bà cho phép bản thân đụng vào “hàng cấm” với tần suất hai lần một tháng, và theo thuật ngữ của dân tập thể thao thì tháng này mẹ chưa cheat day ngày nào.
Cho đến khi tôi trở về nhà với ly nước trên tay.
Bình thường, tôi không mời mọc mẹ những thứ có hại cho bệnh tiểu đường của bà, và bà thì cũng không thích những thức uống của giới trẻ bây giờ.
Vậy mà bữa đó trời xui đất khiến làm sao, hoặc cũng có thể do trời nắng đã làm mình ấm đầu, tôi cắm ống hút vào ly trà sữa, đưa đến trước mặt bà và ra dáng một đứa con hiếu thảo.
– Mẹ uống thử cái này đi! Nó ngon lắm!
Ban đầu, mẹ từ chối. Mãi khi tôi năn nỉ đến lần thứ năm, bà mới miễn cưỡng đưa ống hút lên miệng và nhấp thử một ngụm, sau đó khen lấy khen để chỗ này “cũng được”.
Cuối cùng, tôi nhường hết cả ly trà sữa cho mẹ, còn mình uống trà đá.
Nếu mọi chuyện kết thúc ở đây thì không có gì để nói (và để viết). Vấn đề ở chỗ sau khi mẹ tôi gật gù với thái độ vừa lòng vì trà sữa ngon, bà hỏi một câu vô cùng quen thuộc:
– Mày mua ly này hết bao nhiêu tiền?
Mẹ tôi là một người có tính tiết kiệm. Hiển nhiên thế hệ đi trước sinh ra và sống trong thời buổi chiến tranh loạn lạc mưu cầu ăn no, mặc ấm hơn là ăn ngon, mặc đẹp. Suy nghĩ thúc đẩy hành động, hành động nhiều tạo nên thói quen thậm chí trở thành quan điểm. Tôi vẫn hay nghe đồng nghiệp và bạn bè tâm sự rằng phụ huynh của tụi nó dù đã ở trong thời bình và điều kiện sống cũng đi lên nhưng vẫn chắt chiu từng đồng lẻ, mua bất kỳ thứ gì cũng đắn đo rất lâu. Âu cũng là vì chịu ảnh hưởng bởi những mảng màu trong cuộc sống mang tên “quá khứ”.
Mẹ tôi – với quan điểm những thứ không cần thiết thì đừng nên mua, hoặc nếu có mua thì cũng nên cân nhắc giá tiền. Trà sữa và bánh kem là hai trong số những gạch đầu dòng nằm trong danh sách đen của bà. Việc đốt tiền vào những thứ không có lợi cho sức khỏe là lý do khiến tôi thường xuyên bị la, dù chúng là những chuyện vô cùng lông gà vỏ tỏi.
Vào thời khắc mẹ hỏi giá tiền ly trà sữa, tôi có cảm giác chuyện lông gà vỏ tỏi kia một lần nữa sắp tái diễn.
Để ngăn không cho bom nguyên tử nổ như sự kiện lịch sử ở Hiroshima và Nagasaki, tôi quyết định lấy râu ông này cắm vào cằm bà kia, đem bảng giá của quán trà sữa nhà làm ở đầu hẻm áp vào ly Phúc Long size L.
– Dạ, có hai mươi nghìn thôi!
Thuở nhỏ, tôi hay nói dối mẹ mỗi khi ăn vụng đồ bà cất ở gạc-măng-rê và cái kết là bị đánh tơi bời. Lớn lên thì tôi không bịp bợm chuyện ăn vụng nữa, thay vào đó là chuyện giá cả. Ví dụ như một chiếc áo ba trăm nghìn, qua miệng tôi và đến được tai mẹ thì nó lại là một con số khác thấp hơn; hay tô phở năm sáu mươi nghìn được tôi mua về nhà, sau đó tụt xuống còn ba mươi.
Dĩ nhiên mẹ không phát hiện những chuyện này, và tôi thấy việc làm này cũng không mang mục đích xấu nên cứ thế mà triển tới tấp.
Nhưng người ta vẫn hay nói: đi đêm có ngày gặp ma.
Đằng này, tôi mua trà sữa vào ban ngày nhưng kết quả cũng không khác mấy ban đêm.
Sau khi nghe ly trà sữa có giá hai mươi nghìn, mẹ gật đầu và không nói gì. Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, ấy là trước khi thấy bà xoay chiếc ly một vòng rồi nhìn chăm chú vào một chỗ trên thành ly.
Lúc này, tôi nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.
– Mày nói ly trà sữa này hai mươi nghìn, vậy sao cái nhãn ở đây ghi năm mươi lăm nghìn?
Đến đây thì không cần kể nữa, hẳn là mọi người cũng mường tượng được chuyện gì xảy ra tiếp theo.
Có điều, tôi không thấy bực khi nghe phụ huynh hát cải lương vì chuyện này. Vì xét cho cùng, đứng ở góc nhìn của mẹ, việc tôi làm là một hành động phung phí. Và góc nhìn của mẹ được hình thành qua những năm tháng khổ sở thời ấu thơ – cái thời mà người người, nhà nhà phải ăn bo bo hoặc lúa mì thay cơm.
Một ổ gà không thể vấp ngã hai lần. Rút kinh nghiệm từ ly trà sữa, vài hôm sau tôi có mua cho mẹ thêm ly rau má ở ngã tư gần nhà, giá hơn ba mươi nghìn. Trước khi đưa đến tay bà, tôi đã nhanh trí xé nhãn trên thành ly, phi tang dấu vết sạch sẽ.
Người tính không bằng trời tính, hay nói đúng hơn là tôi tính không bằng mẹ tính. Mẹ tôi thích loại nước này, nhớ cả tên cửa hàng in trên ly. Bà không cần tôi mua cho nữa, trực tiếp ra thẳng cửa hàng (dù mọi khi bà không bao giờ ghé những nơi như thế này!).
Kết quả, mọi con đường đều dẫn đến La Mã. Và tôi vẫn không thoát khỏi tình cảnh nghe lại điệp khúc vọng cổ mẹ tự biên soạn, thay vì “Lan và Điệp” hay “Gánh trầu xanh” bà vẫn thường hát.
Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.
Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.