Í a buồn chuyện xa xưa,
Nằm mơ rượu đẫm cảnh “trưa ngày hè”
Trần đời ngồi lặng mà nghe,
Lệ Chi ngày ấy giấy nhòe, mực loang.
Khóc người khuất bóng mộ hoang,
Sinh thời cao cả, thát oan vô ngàn.
Mệnh trời định sẵn ông cha,
Lập công báo quốc nước nhà đền ơn
Cả đời hoành sóc giang sơn
Cơ mà sát rắn hóa ơn thành thù.
Thù này giết oan mãng xà con,
Vì oán khí nặng can chi nể tình.
Đã qua cơ nghiệp diệt Minh,
Đến nghiệp thù oán bất bình vô thân.
Còn gì khai quốc công thần?
Triều ban lệnh chết sát thân ba đời…
Nhớ câu:
"Có tài mà cậy chi tài
Chữ tài đi với chữ tai một vần"
Ấy là hậu thế hồng trần
Thì oan với oán cũng vần với nhau
Nhân quả mấy vòng bể dâu
Đời trước vay nặng đời sau trả nhiều
Cam đành tìm chốn hoang liêu
Còn nợ trả máu đong nhiêu cho tròn
Hỏi nàng tài nữ chiếu gon:
Có phải rắn mẹ mất con hóa thành?
Nhân tài vốn cũng máu tanh
Lừng lẫy thiên hạ nỡ đành sát thân?
Tiễn người thành bóng phù vân
Hào kiệt thưởng phạt tiệt phân tỏ tường.
Sanh tử há chẳng một đường,
Thênh thang an nghỉ, cùng đường khóc than.
Hậu triều lật bấy nhiêu trang
Hậu thế lệ đẫm chịu tang muôn đời
"Duy Tân ban chiếu khắp nơi"
Ghi lòng tạt dạ trùng khơi sử vàng.
Dẹp tan cường bạo hung tàn
Chí nhân đại nghĩa, cầm vang tỏ lòng.
Hồn người tận rõ đục trong
Hòa chung linh khí Lạc Hồng ghi danh...
Cũng vì cảm phục đại tài
Trọng Đại xúc động dâng vài câu thơ...
Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.
Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.