Vui lòng đổi server nếu không load được ảnh - Hoặc báo lỗi cho Admin nếu ảnh truyện bị die

CHƯƠNG 190: NAM NHÂN

Dịch giả: Luna Wong

Chu Thanh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đại phu ngày ấy xem bệnh cho cha nàng đang đứng ở cách đó không xa.

Trong lòng nói thầm, Chu Thanh không hé răng, nhưng dừng chân lại.

Một bên Lý Nhị thấp thấp nói một câu, “Sao hắn thế nào thế, cũng không thể là tới nhận sai chứ.”

Khi nói chuyện, đại phu đã đi lên trước.

“Chu cô nương, độc của lệnh tôn đã giải chưa?”

Chu Thanh…

Sau khi xem bệnh đại phu quan tâm bệnh tình của bệnh nhân, đây là chuyện rất thường gặp.

Nhưng…

Nhướng mi đánh giá thần sắc của đại phu, thần sắc này, không giống như là quan tâm a.

Càng giống như là muốn nghiệm chứng cái gì!

Đừng hỏi vì sao biết, hãy hỏi kinh nghiệm hoả nhãn kim tinh luyện ra được từ làm sale!

Vô duyên vô cớ, cách chừng mấy ngày, đột nhiên tự mình đến cửa nhà nàng tiệt hồ nàng, hỏi thăm độc của cha nàng sao?

Hơn nữa, giọng còn lớn như vậy?

Còn nữa, ba ngày trước tuy rằng có tuyết lớn, nhưng tuyết trong thành sớm đã được huyện nha quét sạch, sao bên hài của hắn còn dính vết tuyết thế?

Dược đường đã rãnh rỗi như vậy, hắn đều có thể đi ngoài thành thưởng tuyết rồi sao?

Hồ nghi một cái chớp mắt, Chu Thanh lướt qua đầu vai của đại phu, thật nhanh nhìn lướt qua nơi hắn vừa đứng.

Nơi đó đậu một chiếc xe ngựa.

Trên xe có xa phu, bên cạnh xe có sai vặt, thế nhưng xe không nhúc nhích.

Nghĩ đến hôm nay lúc đàm sinh ý Triệu Đại Thành nói, có người đến Thanh Hà huyện hỏi thăm nhà ai nuôi ưng.

Tâm tư sảo chuyển, Chu Thanh lạnh mặt nói: “Ngươi còn không biết xấu hổ tới nhà của ta hỏi chân của cha ta sao?”

Đại phu…

Ngẩn ra, nghẹn họng nhìn trân trối nhìn về phía Chu Thanh.

Sao ta.. lại phải xấu hổ chứ?

Nét mặt của Chu Thanh nảy lên tức giận trong chớp nhoáng.

“Cha ta bất quá chỉ là đau chân, ngươi là đại phu, chú ý y giả nhân tâm, vì bán dược đắt không bán được trong điếm của ngươi, ngươi đã lừa chúng ta nói cha ta trúng độc, còn bảo chúng ta đi tìm ưng cốt!

Ngươi có biết đêm hôm đó chúng ta sợ đến thiếu chút nữa đều chuẩn bị hậu sự cho ta cha hay không!”

Đại phu…

Bị Chu Thanh nói trúng chuyện dược giá cao, nhất thời trong lòng hắn thình thịch nhảy vài cái, chột dạ né tránh ánh mắt của Chu Thanh.

Chu Thanh hừ lạnh.

“Thế nào? Hôm nay là tới hỏi thăm thử, còn cần tiếp tục bán thuốc đắt cho chúng ta sao?”

Đại phu ho khan một tiếng giấu đi xấu hổ.

Bookwaves.com.vn
“Chu cô nương đừng hiểu lầm, thiên ma tán…”

Chu Thanh không để hắn nói tiếp.

“Hiểu lầm? Ta hiểu lầm ngươi cái gì? Lẽ nào ngươi không kê mấy vị thuốc đắt trong phương thuốc sao?

Lẽ nào không phải ngươi thấy chúng ta lo lắng hoảng trương cố ý bán thuốc đắt cho chúng ta sao?

Cái gì thiên ma tán, cha ta chính là đau chân, ngươi lại gạt chúng ta nói là trúng độc!

Nếu như chân của cha ta trúng độc, dựa theo ngươi nói, không có ưng cốt phải chặt chân, vậy vì sao hiện tại cha ta đã không có chuyện gì!”

Đại phu…

Môi động vài cái, xấu hổ cười nói: “Lệnh tôn không có dùng ưng cốt?”

Chu Thanh trừng mắt.

“Ngươi nói thử xem, nơi này nào có ưng chứ!”

Đại phu…

Chẳng lẽ là hắn chẩn đoán bệnh sai sao?

Chu Hoài Sơn không phải trúng độc chỉ là trật chân đơn thuần thôi sao?

Không nên a, tuy rằng hắn tham tiền bán cho Chu gia mấy vị thuốc đắt, nhưng y thuật của hắn không có vấn đề a!

Không nên chẩn đoán sai bệnh a.

Bệnh trạng của Chu Hoài Sơn lúc đó, đích thật là hình dạng thiên ma tán độc phát.

Trong lòng có chút do dự, đại phu nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua phương hướng xe ngựa.

Nhìn cử động của đại phu, Chu Thanh cảm thấy chắc là mình đã đoán đúng cái gì.

Đúng lúc này, Chu Bình cầm một cái bao bố nhỏ, nhảy chân sáo từ xa ngâm khúc qua đây.

Đại phu nghe được âm thanh, thật nhanh liếc Chu Thanh một mắt, một bước xa đi hướng Chu Bình, vội vã hỏi: “Độ trên chân của nhị bá ngươi đã giải rồi sao?”

Chu Thanh…

Chu Bình bị hắn làm sợ hết hồn, vỗ ngực tức giận nói: “Nhị bá ngươi mới trúng độc đó! Cả nhà nhị bá ngươi đều trúng độc!”

Bán thuốc đắt cho nhà hắn không nói, lại còn lớn giọng nói ra chuyện nhị bá hắn trúng độc.

Đây nếu để cho người khác nghe được, vạn nhất ảnh hưởng sinh ý của điếm lẩu nhà hắn thì phải làm sao đây?

Tỷ hắn cũng đã có nói, quyết không thể để người biết nhị bá trúng độc!

Còn đại phu nữa!

Y đức bảo mật tư ẩn của bệnh nhân đâu!

Chu Bình hung hăng trừng đại phu một mắt, đặng đặng đặng chạy đến chỗ Chu Thanh, vẻ mặt cáo trạng, “Đại tỷ, hắn nói nhị bá ta trúng độc!”

Đại phu…

Hài tử này cũng chỉ năm sáu tuổi, hắn còn hỏi đột nhiên nữa, hài tử này cũng không có khả năng phản ứng kịp rồi cố ý nói sạo.

Sao cũng nói không có trúng độc.

Thật chẳng lẽ là chẩn đoán sai sao?

Chu Thanh quét đại phu một mắt, bày làm ra một bộ hình dạng đại nhân không nhớ lỗi của tiểu nhân.

“Mấy vị đắt thuốc tính là thuốc bổ tốt nhất, nhà của ta vẫn dùng nổi, ta cũng không truy cứu trách nhiệm của ngươi.

Thế nhưng, nếu lại để cho ta phát hiện nhà ngươi vụng trộm bán loại thuốc đắt này nữa, nhưng chớ có trách ta vạch trần ngươi!”

Chu Thanh dứt lời, dẫn Chu Bình về nhà.

Đại phu có chút xốc xếch đứng ở tại chỗ.
Xe ngựa bên kia, màn xe khẽ nhúc nhích, người đứng ở bên màn xe cúi đầu nghe xong vài câu phân phó, nhấc chân đi tới chỗ Chu Thanh.

“Cô nương.”

Dáng người cao to của hắn trực tiếp ngăn cản lối đi của Chu Thanh.

Phía sau Chu Thanh, Lý Nhị đang muốn tiến lên, bị Chu Thanh như có như không níu lại.

Chu Thanh lui về sau một bước, ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt bất thiện, “Quen biết?”

Người tới chính là thân binh của Tô Hành, hắn lạnh mặt nói: “Vừa nãy nghe cô nương cùng với vị đại phu kia nhắc tới thiên ma tán, chẳng biết cô nương có thể để tại hạ liếc nhìn phương thuốc lúc đó hắn mở không?”

Chu Thanh trên dưới quan sát hắn một mắt.

Bộ mặt thô ráp có thể thấy được do gió thổi nắng phơi lâu năm, ánh mắt phong duệ vết chai ở hổ khẩu trên tay thật dày, có thể thấy được là một người vũ đao lộng thương, trên chân mang cao đồng phương đầu lữ(高筒方头履), loại hài này không thường thấy ở ngoài thị trường.

Bookwaves.com.vn
Tối thiểu, sau khi nàng mở Cẩm Tú phường, toàn bộ Thanh Hà huyện chưa thấy qua một loại hài nam dạng này.

Ánh mắt vừa thu lại, Chu Thanh đón nhận ánh mắt của thân binh.

“Ta có thể nói không được không?”

Thân binh lắc đầu, “Không được.”

Lúc nói chuyện, hắn siết quyền một chút, nắm tay phát sinh tiếng khanh khách.

Chu Thanh…

Nhướng mi liếc nhìn người trước mắt một cái, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía đại phu.

“Ta biết ngươi đến làm gì!”

Chu Thanh nói nói năng có khí phách chắc chắc mười phần.

Đại phu…

A?

Một đầu dấu chấm hỏi nhìn về phía Chu Thanh.

Chu Thanh quay đầu nhìn về người trước mặt sờ ngực một cái.

“Hừ! Không phải các ngươi coi trọng nhà của ta hiện tại có tiền, cha ta lại là viện trưởng của Hoài Sơn thư viện, tương lai tiền đồ vô lượng, tam thúc ta lại kinh doanh hỏa oa điếm, cho nên muốn thú ta đúng hay không?”

Đại phu…

Trợn to hai mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Chu Thanh, dây nhợ đầy đầu ầm ầm bay loạn.

Sau khi bị Chu Thanh sờ ngực thân binh giật mình một cái.

Thú ngươi?

Một bước thân binh lui ra phía sau, khóe mắt giật một cái.

Chu Thanh theo tiến lên, hèn mọn lại trào miệt nói: “A! Nam nhân! Rất tốt, ngươi thành công hấp dẫn được sự chú ý của ta!”

Thân binh…

“Cô nương, ngươi hiểu lầm, ta… ”

“Hiểu lầm? Nam nhân, ta cảnh cáo ngươi, không nên đùa với lửa, tự ngươi làm ra lửa, ngươi phải tự dập!”

Lúc nói chuyện, Chu Thanh lại lên trước ép sát một bước.

“Ngươi ở đây diễn hí dục tình cố túng với ta sao? Nam nhân!”

Thân binh…

Người này không phải có mao bệnh gì chứ, há mồm ngậm miệng nam nhân!

Chu Thanh nhìn thân binh, chợt làm ra một động tác ghê tởm hút nước bọt sau đó đầu lưỡi liếm một vòng miệng.

“Nam nhân Chu Thanh ta từng sờ còn nhiều hơn ngươi từng gặp, muốn làm nam nhân của ta? Ngươi không xứng! Ngươi đi đi!”

Nói xong, Chu Thanh nói với đại phu: “Sau này, không nên đùa bỡn loại xiếc này trước mặt ta! Đại môn Chu gia ta, không phải dã nam nhân tùy tiện nào đều có thể đi vào!”

Đại phu…

Thân binh…

Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì!

Chu Bình hùng hổ đứng ở bên cạnh Chu Thanh, chống thắt lưng, nói với Lý Nhị ở bên cạnh: “Lấy đại đao dài một thước của ta tới đây!”