Chương 699: Có lẽ không cần phải rời đi nữa.
Dịch giả: Luna Wong – thật không thể tin được, tầm 3 tuần mới lên được 1 chương @@
Nếu như đến ngay cả quốc đô cũng để mất, thì đây chính là đại sỉ nhục, là chuyện mà từ trước đến nay Đại Yến chưa bao giờ có, Thương Kiến Hùng cần che đậy vết nhơ này, chọn tới chọn lui, cũng chỉ có Thương Vĩnh Trung là thích hợp nhất, vừa là hoàng thất thân vương, vừa lại là Đại tư mã phụ trách quân sự Yến quốc.
Để Thương Vĩnh Trung lưu lại phòng thủ kháng chiến, vô luận là để che giấu, hay là để đối nội đối ngoại, đều có thể có lý do để bàn giao, cái này ngoài hắn ra còn có ai thích hợp hơn nữa chứ?
Đồng Mạch cùng Cao Kiến Thành biết tâm tư của hoàng đế, giấu Thương Vĩnh Trung cùng nhau tiến cử hắn, sau khi Thương Vĩnh Trung biết được, bị dọa kém chút hồn phi phách tán, thiếu chút hỏi thăm các đời tổ tông của Đồng Mạch với Cao Kiến Thành ngay trước mặt bọn hắn luôn. Nhưng hắn cũng biết, hai vị này bất quá cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi, quyền quyết định chân chính vẫn là nằm ở trong tay hoàng đế.
Hắn nào dám ở lại kháng chiến, ở lại chính là muốn chết, hắn tìm gặp hoàng đế để xin từ chối, thế nhưng từ chối không được, Thương Kiến Hùng không cho.
Thương Kiến Hùng nói, sẽ bảo đảm an toàn cho gia đình của hắn, sẽ mang cả nhà của hắn theo cùng, để hắn không cần lo lắng về sau, an tâm thủ vững kinh thành. Thế nhưng với Thương Vĩnh Trung, nghe thấy lời này sao cứ giống như là đang lấy gia đình mình làm con tin vậy.
Thương Kiến Hùng còn nói, chỉ cần hắn lưu lại trấn thủ kinh thành, liền xem như có công, liền xem như lấy công chuộc tội, những sai lầm trước kia sẽ không truy cứu nữa.
Hoàng đế đã nói đến mức độ này, Thương Vĩnh Trung minh bạch, bản thân đã không có đường lui, lúc này hoàng đế giống như con dã thú vậy, rất dễ nổi giận ăn người.
Bị buộc bất đắc dĩ, hắn đành phải đáp ứng, còn cố gắng kiên trì ổn định quân tâm của những nhân mã ở lại phòng thủ nữa, nói với những nhân mã ở lại phòng thủ rằng, này, ngay cả ta cũng đều ở lại đây này, không có gì phải sợ cả, chẳng mấy chốc viện quân sẽ đến thôi các kiểu.
Đây cũng là một trong những tác dụng của việc hoàng đế bệ hạ muốn hắn lưu lại trấn thủ.
Hết cách, trước tiên Thương Kiến Hùng đã khống chế gia đình của hắn lại, hắn dám không đáp ứng thử xem, trước đó tác chiến sai lầm dẫn đến vong quốc hiện tại, chính là cái cớ khép tội tử tốt nhất!
Nay nhìn thấy tin chiến báo này hắn quả thật mừng đến chảy nước mắt, trong mắt hiện ra lệ quang cao hứng, rốt cục có thể tránh thoát được một kiếp, hai tay dâng tin chiến thắng lên thật cao, xin mời Thương Kiến Hùng ngự lãm.
Thương Kiến Hùng không có ý muốn tiếp lấy tin nhìn xem, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn hắn, “Ngươi cảm thấy đây là tin chiến thắng quả nhân cần sao? Thứ này có thể làm cho quân Tống lui binh hay sao? Tin chiến thắng này là cho Thương Triều Tông đi!”
Nhắc đến Thương Triều Tông, hắn có thể nói là nghiến răng nghiến lợi.
Trước đó hắn vẫn luôn ôm lấy một tia hi vọng, thế nhưng đợi đến cuối cùng, tia hi vọng của hắn triệt để phá diệt, 10 vạn thiết kỵ của Thương Triều Tông vẫn chỉ đi kè kè theo bên cạnh quân Tống.
Hắn một mực kiên trì đến cùng, vẫn không thấy Thương Triều Tông có chút dấu hiệu nào là sẽ tấn công quân Tống cả, khiến hắn không thể không thoát ly khỏi Yến Kinh, này rõ ràng là muốn ngồi nhìn hắn, vị hoàng đế Đại Yến này phải ném bỏ quốc đô hoảng hốt chạy trốn a!
Thương Triều Tông cho hắn hi vọng, lại khiến hi vọng đó tan biến trước mắt, đối với hắn mà nói là cực kỳ tàn nhẫn, lúc này hắn đã hận Thương Triều Tông tới thấu xương!
Bộp! Thương Vĩnh Trung đưa tay vỗ cái trán của mình một cái, biết bản thân đã quên mất không có nói rõ ràng ra, khiến cho hoàng đế hiểu lầm, bèn vội vàng giải thích nói: “Bệ hạ, không phải chỉ là tiêu diệt hoàn toàn 200 vạn quân Tống tinh nhuệ phòng thủ bờ sông, mà còn bắt thêm được 60 vạn tù binh nữa! Mông Sơn Minh đã bắt được 60 vạn quân Tống tinh nhuệ làm tù binh, có 60 vạn tù binh tinh nhuệ này, đó chính là thẻ bạc để đàm phán a! Bệ hạ, có nước nào có thể ngồi nhìn 60 vạn tinh nhuệ của mình bị bắt mà không thèm để ý đến chứ? Có 60 vạn tù binh này trong tay, quân Tống chỗ nào lại dám tiến đánh kinh thành của chúng ta nữa?”
Nghe được những lời này, mặt của Thương Kiến Hùng đang lạnh như băng chợt cũng giãn ra, Điền Ngữ cũng vậy, vẻ mặt đều là tràn đầy kinh ngạc.
Tựa hồ Thương Kiến Hùng có chút không quá tin tưởng, nghi hỏi, “Hai quân giao chiến, lại còn là quân tinh nhuệ của quân Tống, trong thời gian ngắn như vậy, có thể bắt được 60 vạn tù binh sao?” Nói xong một tay đoạt lấy tin chiến thắng trong tay đối phương mở ra xem thử.
Thương Vĩnh Trung ‘chậc chậc’ ra tiếng nói: “Ai nói không thể chứ, bất quá không thể không thừa nhận, lão tàn phế Mông Sơn Minh này đánh trận đúng thật là rất có nghề, sau khi công phá được phòng tuyến bờ sông, liền đem Tống quay tới quay lui quay cho hồ đồ luôn, để rơi vào bẫy rập của hắn, hắn đào đê sông, lợi dụng dòng nước siết đánh thủy công, không mất một binh một tốt đánh tan toàn bộ quân Tống tại Quần La sơn, sau đó giống như là nhặt hạt đậu vậy, “nhặt” được 60 vạn tù binh, còn chiếm luôn số lương thảo mà quân Tống tiếp tế đến. Bệ hạ, bây giờ xem ra, trước đó Mông Sơn Minh kiên trì công Tống cũng không phải không có nguyên cớ, thật không nghĩ tới ở phía sau còn ẩn giấu độc thủ ghê thế, thật sự lợi hại, bây giờ có 60 vạn tù binh này. . .”
“Câm miệng cho ta!” Thương Kiến Hùng khẽ ngẩng mắt, trầm giọng mắng: “Ngươi đang đứng ở bên nào đó?”
Điền Ngữ ở một bên đầy mặt cũng đầy cổ quái nhìn ngó Thương Vĩnh Trung, phát hiện vị này tựa hồ có chút cao hứng quá mức, ngay cả miệng cũng không quản nỗi.
Bất quá cũng có thể lý giải, có cơ hội tránh thoát được một kiếp a.
“Ặc. . .” Thương Vĩnh Trung sửng sốt, sau khi kịp phản ứng lại, đổ mồ hôi hột, kém chút tự vả cho mình một cái, phát hiện tự nhiên bản thân cao hứng quá tới hồ đồ luôn, sao lại đi nói tốt cho bên phía Thương Triều Tông chứ, liền tranh thủ thời gian cúi đầu ngậm miệng.
Bất quá trong lòng hắn vẫn y nguyên hưng phấn vui vẻ, dù sao có thể bảo toàn được tính mạng, bằng không thật đúng là hắn phải “hy sinh thân mình vì đất nước” mất.
Không có ai dông dài nữa, Thương Kiến Hùng rốt cục cẩn thận nghiêm túc xem hết tin chiến thắng, lần đại thắng này đích thật là quá nằm ngoài dự liệu của hắn, vậy mà thật sự bắt được 60 vạn tù binh.
“Đàm phán với Tống quốc ư?” Khép lại tin chiến thắng, Thương Kiến Hùng có vẻ như tự nhủ thì thầm.
Thương Vĩnh Trung liên tục gật đầu nói, “Bệ hạ, lập tức triệu kiến Tống sứ, bắt lệnh cho quân Tống phải lập tức triệt binh! Có 60 vạn tù binh này trong tay, lại thêm phòng tuyến phía Tây của Tống quốc bị ta công phá, quân Tống trong nước lại trống rỗng, đứng trước sự uy hiếp của Mông Sơn Minh, tất sẽ đáp ứng!”
Tống sứ y nguyên vẫn đang ở Yến Kinh, mặc kệ hai nước đánh nhau thế nào, hai nước giao chiến sẽ không chém sứ thần của nhau, dù sao có một số việc còn phải thông qua sứ thần sở tại để còn liên lạc lẫn nhau, cho nên cũng sẽ không tuỳ tiện động bậy vào sứ thần, bởi vậy có tùy thời triệu kiến đến.
Thương Kiến Hùng chần chờ nói: “Mông Sơn Minh có thể giao ra 60 vạn tù binh kia sao?”
Thương Vĩnh Trung kinh ngạc nói, “Không giao? Lưu lại trên tay còn có thể ăn được sao? Vốn lương thảo của Mông Sơn Minh cũng không đủ, chẳng nhẽ còn muốn nuôi 60 vạn tù binh kia ư? Tổng thể hắn cũng không thể đem 60 vạn tù binh kia ra tru diệt hết toàn bộ a? Lại nói, ở đây còn có tam đại phái, chẳng lẽ tam đại phái không muốn hai nước đi đến triệt binh, chẳng lẽ còn muốn đánh nhau đến ngươi chết ta sống để cho Hàn quốc ở bên ngoài nhặt được tiện nghi sao? Bệ hạ có thể đi tìm Mạnh Tuyên đề nghị thử xem, để tam đại phái tạo áp lực lên Thương Triều Tông với Mông Sơn Minh, tất nhiên tam đại phái sẽ đáp ứng thôi!”
Thương Kiến Hùng ngẫm lại cũng đúng, quay qua nhìn về phía Điền Ngữ, Điền Ngữ khẽ gật đầu, hiển nhiên cũng tán thành ý kiến của Thương Vĩnh Trung.
Thương Kiến Hùng quay người bước nhanh rời đi, đồng thời hạ lệnh, “Gọi cho Đại Tư Không cùng với Đại Tư Đồ đến Ngự Thư phòng nghị sự.”
Điền Ngữ lập tức vẫy gọi một tên thái giám tới phân phó.
Mà bản thân Thương Kiến Hùng hiện tại muốn đi gặp Mạnh Tuyên ngay, sợ để lâu nảy sinh ra vấn đề, muốn Mạnh Tuyên nhanh chóng thông tri tam đại phái, cầm chắc 60 vạn tù binh kia vào tay.
Vừa đi ra khỏi khu vực kiến trúc triều đường không xa, nhìn thấy ở phía hậu cung có một đám nữ nhân đang đi ra, một đám nữ nhân do hoàng hậu dẫn đầu đang cất bước đi mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Nhìn thấy những người này, Thương Kiến Hùng không khỏi dừng bước, ánh mắt dịch chuyển khỏi trên người đám nữ nhân này, nhìn về phương hướng hậu cung, chợt hô hấp có chút gấp rút, khuôn mặt trở nên tái mét.
Thương Vĩnh Trung còn chưa biết hậu cung có chuyện gì xảy ra, chuyện này trước mắt cũng sẽ không có công khai, nhiều lắm là sau này mới có thể tiết lộ ra ngoài chút tiếng gió, cho nên hắn chỉ cảm thấy vẻ mặt của hoàng đế tự nhiên trở nên có chút khó coi.
Nhìn thấy đám người hoàng hậu, sắc mặt của Điền Ngữ cũng trở nên khó coi, tin chiến thắng đã đến quá muộn, nếu không cũng cần phải vứt bỏ kinh thành, giai lệ trong hậu cung cũng đã xử quyết xong rồi, cái này để bệ hạ làm sao chịu nổi?
Cho nên, hắn có thể lý giải được tâm tình lúc này của Thương Kiến Hùng nhất.
Khuôn mặt của Thương Kiến Hùng gồng căng lên, tiếp theo sau đó không nhìn đám người hoàng hậu từ hậu cung đi ra nữa, mà cất bước tiến lên rời đi.
Điền Ngữ thì bước nhanh đi tới trước mặt hoàng hậu, sau khi hành lễ liền nhỏ giọng nhắc nhở: “Nương nương, thỉnh chư vị quý nhân ở đây chờ một chút.”
Hoàng hậu hơi có vẻ khẩn trương hỏi thăm: “Có biến cố gì sao?”
Điền Ngữ lắc đầu, hắn cũng không tiện nói ra, còn phải xem thử phía tam đại phái bên kia có đáp ứng hay không đã, lúc này mới có thể quyết định là có lưu lại hay không.
Hoàng hậu vừa tận mắt nhìn thấy một trận xử quyết hậu cung tàn khốc, thấy hắn không nói gì, cũng không dám hỏi thêm cái gì nữa.
Điền Ngữ hành lễ cáo lui, sau đó đuổi theo Thương Kiến Hùng rời đi. . . . . .
Chuyện liên hệ trao đổi cùng Mạnh Tuyên rất thuận lợi, cơ hồ Mạnh Tuyên cũng đồng thời nhận được tin chiến báo đại thắng, biết chuyện 60 vạn tù binh là có thật, có thể đảm bảo được Yến Kinh tự nhiên sẽ muốn đảm bảo, hai nước có thể bãi binh, có thể bảo trụ được Yến quốc can hệ đến lợi ích của tam đại phái, tự nhiên là ước gì, Mạnh Tuyên liền thống khoái đáp ứng.
Ước định xong phía bên tam đại phái, sau đó Thương Kiến Hùng đi gặp Đồng Mạch cùng với Cao Kiến Thành, sau khi thương nghị xong xuôi, lập tức triệu kiến Tống sứ Tiền Liên Thắng.
Mới đầu gặp mặt Tiền Liên Thắng còn rất vênh vang đắc ý, hiện nay sức mạnh của Tống quốc cường thịnh, đè ép Yến quốc một đầu nha.
Chiến báo Yến quốc bên này tự nhiên được truyền trực tiếp từ chiến trường về, chiến báo chiến bại của Tống quốc cũng được trực tiếp gửi về cho triều đình Tống quốc, mà không phải trực tiếp truyền tới cho Tống sứ Tiền Liên Thắng trước, bởi vậy, khi Tiền Liên Thắng được Yến quốc cho biết rằng quân Tống của mình đã đại bại, cũng như bị quân Yến bắt được 60 vạn tù binh, có thể nói là bị giật nảy mình!
Còn đối với điều kiện Yến quốc nói ra, hắn cũng không thể làm chủ được, thỉnh cầu để cho hắn về báo cáo về đã, hắn cũng muốn biết rõ chân tướng sự tình thật sự như thế nào, bèn vội vàng rời đi.
. . . . . .
“Lão gia, sao ngài lại trở về vậy? Trong nhà đều đã chuẩn bị xong, tùy thời đều có thể xuất phát.”
Cao phủ, cửa ra vào, Cao Kiến Thành bước xuống xe ngựa, mới từ trong cung trở về, quản gia Phạm Chuyên lập tức ra đón. Trước đó Cao Kiến Thành nói là muốn tùy giá, giờ đột nhiên lại trở về, Phạm Chuyên còn tưởng rằng Cao Kiến Thành đang lo lắng cho mọi người trong nhà, cho nên lên tiếng nói ra tình hình.
“Không sao rồi, có lẽ không cần phải rời đi, nhắc mọi người khôi phục bình thường ai làm gì làm nấy đi.” Cao Kiến Thành vừa cho câu trả lời vừa bước đi vào nội trạch.
“Hở. . .” Phạm Chuyên sửng sốt, sau đó đi làm theo, quay đầu đi phân phó một chút, bảo mọi người cất đồ đạc về lại vị trí cũ.
Cao Kiến Thành trở lại thư phòng của mình, vừa bước vào cửa còn tưởng rằng đi nhầm chỗ, bên trong trống rỗng, lát sau mới phản ứng lại được là có lẽ đã bị thu dọn mang đi hết.
Cái bàn ngược lại thì vẫn còn, không đến nổi ngay cả cái này cũng thu dọn mang đi, hắn vừa đi đến sau thư án ngồi xuống, Phạm Chuyên cũng tiến vào, hỏi thăm: “Lão gia, sao thế ạ?”
Vừa hỏi vừa rút một trang giấy từ trong ống tay áo ra đưa tới.
Cao Kiến Thành tựa vào lưng ghế lắc đầu cười khổ nói, “Tên Mông Sơn Minh kia a, đích thật lợi hại, thế mà có thể đánh thành dạng này, một trận chiến liền chém mất một cái chân của Tống quốc, cơ hồ lấy nửa cái mạng của Tống quốc, hiện tại trong tay Mông Sơn Minh nắm 60 vạn tù binh, đều là tinh nhuệ của Tống quốc, có thể bạc đàm phán này, Tống quốc muốn không triệt binh cũng không được, cho nên Yến Kinh đã không còn lo rồi, không cần chạy nạn nữa.”
Khi nói chuyện đưa tay vuốt râu, trong mắt thoáng hiện lên thần thái kỳ lạ, trải qua trận chiến này, hắn ý thức được, hắn bị rơi vào đường cùng phải ngầm áp cược vào bên kia hóa ra lại là một ván cược tốt, đáng để mong chờ.
Phạm Chuyên nghe sửng sốt một chút, dâng trang giấy trên tay lên, vừa nhỏ giọng nói: “Đạo gia vừa mới gửi thư tín tới, nội dung cũng liên quan đến 60 vạn tù binh kia, là giết hay không giết, muốn hỏi thăm thử ý kiến của lão gia một chút.”
“Giết?” Cao Kiến Thành giật nảy cả mình, trong lòng hô gọi Đạo gia a Đạo gia, ngươi cũng đừng làm cho ta sợ a, nơi này vừa tính chuẩn bị bỏ khỏi rút khỏi Yến Kinh, ngươi đem 60 vạn tù binh kia ra giết, hai nước còn đàm phán cái rắm a, quay đầu nơi này một đám bình chân như vại chỗ nào cũng không đi, bên kia Tống quốc lại công tới, đến lúc đó muốn chạy cũng chạy không thoát, một đám người ở Yến Kinh bên này còn không phải bị ngươi hố chết sao.
Hắn biết Ngưu Hữu Đạo tuyệt đối có lực ảnh hưởng kia với Mông Sơn Minh, nếu như Ngưu Hữu Đạo thật sự hạ quyết tâm đại khai sát giới, thì một đám người ở kinh thành này sẽ phiền phức lớn.
Hắn vội tranh thủ tiếp lấy mật tín để xem xét, xem cho kỹ coi đến tột cùng Ngưu Hữu Đạo có ý gì.