Vui lòng đổi server nếu không load được ảnh - Hoặc báo lỗi cho Admin nếu ảnh truyện bị die

TRUYỆN NGẮN: THẦY TU CŨNG LÀ NGƯỜI

Đời sống tâm linh của một con người luôn là một thứ không thể thiếu, có những việc chúng ta lại không tin vào chính mình mà chọn dựa dẫm vào một phạm trù khác để có một niềm tin sau đó mới dám sống tiếp. Nhưng không thể phủ nhận được một đời sống có niềm tin vững chắc mới có thể là một đời sống trọn vẹn. Đặc biệt đó là tôn giáo.

Linh cũng tin vào tôn giáo, cũng tin vào những điều nhiệm ở đời. Cô cho rằng đó là nơi nuôi dưỡng những thiện tâm đáng quý để con người giác ngộ ra thiện-ác và rồi sống đúng nghĩa với danh nghĩa là một người “tốt”. Không những thế dựa trên những tốt đẹp ấy còn được lan truyền nhanh hơn bằng cách đánh vào lòng thương người bằng cách giúp đỡ những người không có đủ điều kiện Đó là từ thiện, hay giúp đỡ một cách không cần nhận lại.

Linh cũng bị thu hút bởi những hoạt động thiện nguyện, bởi không có gì tốt hơn việc một hoạt động làm rung động nhân tâm. Và nơi cô gái trẻ chọn đặt niềm tin mình gửi vào đó là chùa. Một ngôi chùa tự lập với cái tên là “thiền am”. Ở nơi đó thường nói về những chuyện siêu hình làm những người theo đạo phải trầm trồ, thán phục bởi cái lí lẽ được thông qua cái mà người ta gọi là trí tuệ cao thâm.

Tôi cũng thường thấy Linh đi đến thiền am để thăm những đứa bé được chùa nhận nuôi từ bé, những đứa trẻ nguyên bản trong trắng, ngây thơ và lớn lên trong sự giáo huấn có cơ sở giáo lý hẳn hoi. Cũng không thể phủ nhận rằng những đứa trẻ ấy rất ngoan, thông minh và thân thiện. Nhưng trong ánh mắt to tròn của bọn trẻ vẫn có một màu đen ẩn sâu trong đồng tử.

Những người tu tập trong thiền am cũng thường xuyên kêu gọi giúp đỡ kinh tế để hỗ trợ các bé học hành đến nơi đến chốn. Nhưng trong đời có số tiền nào được rót thẳng xuống những người không biết giá trị thật sự của số tiền ấy đâu. Nhưng chuyện ấy là thực tế chứ chẳng ai lại nghi ngờ những người được học theo chân lý. Thế cũng là cái niềm tin lớn nhất cho những nhà hảo tâm để sẵn sàng giúp đỡ cho nơi hội tụ phước đức trong đời. Linh cũng thế, cô thường xuyên ghé qua để mua bánh kẹo, quà cáp cho những đứa trẻ ở thiền am. Linh cũng tiếp xúc rất nhiều với những người “thầy” những người luôn có cái nhìn rất khác lạ chúng ta và quan tâm rất nhiều đến nhân sinh để suy ngẫm và giác ngộ. Quan tâm và chia sẻ rất nhiều, luôn ưu tiên những người dư tiền chuẩn bị tích phước hay những bạn trẻ có tâm hướng thiện, mà nếu đẹp nữa thì càng tốt. Vì đôi khi trong ánh mắt của các “thầy” vẫn không chỉ tập trung vào mặt của những vị khách quý, có thể là ngầm cảm nhận độ dày của bóp hay là những lúc khách vô tư chơi với các bạn trẻ lại lộ ra khe thịt giữa ngực.

Tôi cũng không muốn là một con người dám đi ngược lại với những điều con người đã công nhận là đúng. Tuy là nhìn thấy được những điều ẩn giấu kì lạ phía sau nhưng lại ngại những đám đông đã chấp nhận được cái mà từ lâu đã sống trong hệ tư tưởng của họ. Tôi đã cố khơi gợi cho Linh về những chuyện đó nhưng hình như chỉ là tôi đang trở thành một kẻ dở hơi muốn nổi tiếng bằng cách tạo ra một chân trời tư tưởng mới cho loài người. Tôi thật ra không muốn quy chụp lại những người có quá trình tu tập trí tuệ đúng nghĩa phải ngang hàng với những người lợi dụng điều đó để cung cấp cho nhục dục nhưng để can thiệp vào được cái vấn đề to lớn ấy thì cũng phải có một thế lực đủ lớn vượt qua được phàm trù đạo đức có thể chi phối được tự do của con người.

Có một lần tôi cùng Linh đi viếng chùa lớn ở thành phố và nghe thuyết giảng về đạo pháp. Chúng tôi cảm thấy mình được giáo dục một cách thoải mái nhất và được một thành quả mình không thể thấy được nhưng tôi tin rằng đó không phải là những điều xấu xa, cũng không phải là giả tạo cái tốt. Linh còn hứng thú hơn tôi cả, cô ấy khoe rằng ngày mai sẽ đi từ thiện cùng đoàn thiền am và sẽ trở về đó sau một ngày để cùng ăn uống và trò chuyện để hiểu thêm về đạo của mình. Tôi không muốn Linh đi nhưng tôi lại không đủ lí chống lại những điều đã được một con người ta đã đinh ninh rằng không có rủi ro xung quanh. Tôi đành ngậm ngùi chở Linh về nhà soạn đồ giúp cô. Tôi từ chối quyên góp còn bị Linh nói tôi là người vô tâm nhưng thật ra tôi lại lo xa hơn cho người hơn là của. Tôi bỏ về mà không nói.

Hôm sau tôi cũng đi với Linh, đi cho có lệ. Tôi mãi mê nhìn vào những người có hoàn cảnh khó khăn mà xót thương trong lòng, Linh cũng thế còn những người mặc bộ đồ nâu còn nói thêm nữa về niềm tin vào tương lai. Về nhân-quả, về những ý nghĩa nhân sinh sâu xa. Nhưng bằng ánh mắt của một người đàn ông tôi cũng thấy họ có trộm nhìn Linh. Ánh mắt rất yêu thương như những người tràn đầy tình cảm đối với một cô gái tốt có lòng hảo tâm lớn, ánh mắt ấy đang lớn dần làm tôi thấy Linh như có sức hút kể cả khi kín đáo, ngoan hiền. Nhưng nếu làm người ta mê mẩn thì đối với những người đã chọn khoác lên mình bộ đồ nâu thì không được đạo cho phép. Không thể mê là điều tôi chắc chắn.

Tối đó khi về đến thiền am, tôi đã phải về nhà vì mẹ tôi đang đau nhẹ. Linh thì ở lại cùng ăn uống, hát hò cùng những vị “hiền nhân” rồi được cho phép được ở lại ngủ chung với các bé nhỏ. Tôi nghĩ Linh đã chờ đợi điều đó, các “thầy” chắc cũng rất hài lòng với điều mà Linh cố thuyết phục.

Sau cái đêm mà Linh ở lại thiền am, cô ấy ít nói hơn, cũng không đi đến thiền am nữa. Cô vẫn thương yêu các bé và tin rằng chúng vẫn luôn là những đóa hoa được tôn giáo soi đường. Nhưng những con người đã qua trưởng thành thì khác, Linh hình như đã suy sụp rất nhiều sau đêm đó.

Một hôm Linh nghe mùi cá mà muốn nôn. Tôi nhìn mà thấy tôi nên uất hận trỗi dậy mà đến đập phá cái thiền am đó. Nhưng nhớ có chuyện một gia đình tìm con gái thất lạc sau khi vào đó chơi, đã phải làm lồng lộn lên và hầu tòa và đền bù một số tiền cũng kha khá rồi kết quả là con gái họ cũng mất tân rồi mà cũng nuốt cục tức vì cô con gái ấy không nhớ gì. Nhưng tôi chắc là Linh nhớ, nhớ mới buồn, nhớ mới phải đau khổ, dằn vặt, vừa kể mẹ nghe vừa đỏ hoe mắt sưng húp để nói rằng mình không hư thân, mất nết.

Thiền am đã bị bới tung lên và phải đối diện với lương tâm của chính những người luôn thượng tôn đạo đức của bản thân mình. Kể cả trụ trì cũng tham gia và kẻ chủ mưu. Nhưng bí mật không đúng luân lý cũng được phơi bày. Linh cũng đã trở thành nhân chứng trên vành móng ngựa sau khi được mọi người động viên vì đó cũng được coi như là một cú sốc. Linh nói có rất nhiều người đã thấy được thân thể của em và gây cho em sự sợ hãi mãi mãi với đạo đức giả tạo. Tôi biết câu “Sư giáo tài năng vạn đại xuân” thì nếu thay “tài năng” bằng những tính từ tiêu cực thì kết quả của câu ấy sẽ khác. Và những người đã hại đời em cũng không phải là lần đầu, cũng không phải là chỉ ở vùng chúng ta đamg sinh sống. Không biết em hên hay xui khi phải nhớ lấy điều đó và tố cáo nó.

Tôi có hỏi những vị sư trên chùa mà tôi với em từng đến nghe giảng pháp và hỏi về nhân-quả thì nó cũng vẫn giữ nguyên bản chất của nó là gieo nhân nào gặt quả đó. Nhưng tôi cam đoan rằng em chưa từng làm điều xấu, và chắc dù cho có hàng ngàn điều tốt bù đắp cũng không đủ. Nếu lý giải bằng duyên nợ tiền kiếp thì kiếp sống hiện tại của con người như sự bắt buộc không thể xóa bỏ. Nhưng tôi phải yêu thương Linh nhiều hơn, yêu luôn cả đứa con sắp chào đời của em. Tôi đáng để cho em dựa dẫm hơn là những vị đã đổi màu áo trong nhà đá kia. Và các sư đã giúp tôi biết một bài học đáng nhớ trong đời rằng: “Thầy tu cũng là con người.” để rồi sinh ra những đứa con mang gen như vậy và cũng không có tóc như những đứa bé ở thiền am.

-Trọng Đại-