CHƯƠNG 330: THAI MÁY
Dịch giả: Luna Wong
Cố Kiều tiến Nhân Thọ cung cơ bản dựa vào cà mặt, cao thủ cùng cung nhân của Nhân Thọ cung toàn bộ đều biết nàng, biết nàng là trái tim của Trang thái hậu, không ai dám ngăn cản nàng.
Mặc dù Trang thái hậu đã phân phó, xế chiều hôm nay không gặp bất luận kẻ nào.
Trang quý phi sẽ không may mắn như thế.
Nàng vừa tới Nhân Thọ cung cửa liền bị cao thủ đại nội trông coi ngăn lại.
Trang quý phi: “Ngươi đi thông truyền một chút, bổn cung tìm thái hậu có việc gấp.”
Đại nội cao thủ: “Xin lỗi, thái hậu có lệnh, không gặp bất luận kẻ nào.”
Mi tâm của Trang quý phi cau lại: “Nhưng bổn cung mới vừa rồi rõ ràng thấy có người tiến vào.”
“Đó là Cố cô nương, nàng đi chẩn bệnh cho thái hậu.” Cuối cùng cao thủ đại nội cũng còn biết không kéo cừu hận cho Cố Kiều.
Vừa nghe là chữa bệnh, Trang quý phi thoải mái, nhưng tiếp theo một cái chớp mắt, nàng lại lo âu hỏi: “Phượng thể của thái hậu vi và sao?”
Cao thủ đại nội nói: “Thái hậu hôm qua hơi có không khỏe, mời Cố cô nương vào cung trị liệu cho thái hậu, hôm nay Cố cô nương là tới tái khám cho thái hậu.”
Trang quý phi suy nghĩ một chút: “Vậy bổn cung càng muốn đi vào thăm thái hậu.”
“Đây…”
Trang quý phi nói: “Ta cũng không phải làm khó ngươi, thái hậu không cho các ngươi quấy rầy nàng, Cố cô nương cũng không nói lời này, ngươi đi mời Cố cô nương tới.”
“Vâng.” Cao thủ đại nội liếc nhìn tiểu cung nữ một bê.
Tiểu cung nữ hiểu ý, vội chạy theo Cố Kiều.
Cố Kiều đang ở trong vườn hòa nhỏ tiền viện nói chuyện với Tần công công.
Tiểu cung nữ nói: “Cố cô nương, Tần công công, Trang quý phi tới, nàng muốn gặp Cố cô nương.”
Tần công công là nhân tinh, Trang quý phi cùng Cố Kiều cũng không quen biết, muốn gặp nàng hơn phân nửa là hy vọng Cố Kiều có thể thay nàng đi thông truyền thái hậu: “… Thái hậu đang xem sổ con, các nô tài không dám quấy nhiễu nàng.”
“Ngô, ta đây cũng chờ một chút đi.” Cố Kiều không bày giá đặc thù.
“Được.” Tần công công cười cười, mang Cố Kiều đi tẩm điện của Trang thái hậu.
Kỳ thực lấy sủng ái của thái hậu đối với Cố cô nương, hoàn toàn sẽ không chú ý quấy rối của nàng, thậm chí trong công vụ khô khan mỗi ngày còn có thể tranh thủ thời gian được chút việc vui.
Nhưng Cố cô nương cũng không ỷ sủng sinh kiêu, nàng có bản phận cùng điểm mấu chốt của mình.
Nàng tốt với thái hậu, không phải là vì được sủng ái của thái hậu, mà là thật tâm hy vọng thái hậu có thể sống tốt.
Tần công công lại đi cửa Nhân Thọ cung gặp Trang quý phi, khách khí nói rằng: “Cố cô nương đang chờ thái hậu triệu kiến.”
Nói đến phân thượng này, Trang quý phi không thể nói cái gì nữa.
May mà hôm nay sổ con không nhiều lắm, không bao lâu Trang thái hậu liền ra thư phòng.
Tần công công bẩm báo: “Thái hậu, Cố cô nương cùng quý phi nương nương tới rồi.”
Trang thái hậu ừ một tiếng: “Để cho nàng đi vào.”
Đây nói là Trang quý phi.
Nàng lập quy củ nàng hiểu, Kiều Kiều có thể đi vào, người bên ngoài không vào được.
“Vâng.” Tần công công lĩnh Trang quý phi vào tẩm cung thái hậu.
Cố Kiều vừa kiểm tra lại cho Trang thái hậu xong, cổ họng của nàng khôi phục không tệ, chính là trời nóng nàng tựa hồ có chút bị cảm nắng, Cố Kiều cầm dừng miếng cùng dầu vừng qua đây cạo gió cho cánh tay của nàng.
Trang quý phi cung cung kính kính thi lễ một cái: “Thái hậu.”
“Nói đi, chuyện gì?” Trang thái hậu nhàn nhạt hỏi, rốt cuộc cổ họng đang bị thương, lúc dùng cổ họng có chút đau đau nhức.
Tần công công tảo mang theo cung nhân lui ra, lớn như vậy tẩm trong điện chỉ còn các nàng ba người.
Trang quý phi liếc nhìn Cố Kiều đang cạo gió cho Trang thái hậu, minh bạch Trang thái hậu không có ý tránh Cố Kiều, nàng rũ mâu, nhẹ giọng nói: “Thái hậu, thân sự của Hằng nhi có thật là người mặc kệ không? Hằng nhi làm sao có thể thú…”
Nàng lại nhìn Cố Kiều một chút, cân nhắc tìm từ một chút, không quá hữu hảo tân trang từ tiết kiệm, trực tiếp nói, “Cố Cẩn Du? Nàng chỉ là dưỡng nữ của Định An hầu phủ, thân phận hèn mọn, đức hạnh còn có thiếu, thú nàng chỉ sợ sẽ liên lụy Hằng nhi cũng trở thành trò cười của kinh thành.”
Trang thái hậu nhàn nhạt nhìn nàng, phảng phất ở ra hiệu nàng nói hết.
Ánh mắt của Trang quý phi lại quét qua trên người Cố Kiều, nói rằng: “Huống chi trước đây Cố Cẩn Du còn đoạt công lao của Cố cô nương, như vậy cất nhắc nàng, cũng không công bằng với Cố cô nương a.”
Trang thái hậu trầm giọng nói: “Bớt lấy người khác làm bè.”
Trang quý phi muốn nói lại thôi: “… vâng.”
Cố Kiều tiếp tục cạo gió, hoàn toàn không có dự định tham dự cuộc nói chuyện của hai người.
Về phần Trang thái hậu, nghe Trang quý phi tố khổ phản ứng cũng không lớn.
Trang quý phi không khỏi nóng nảy.
Tình huống này không quá giống với trong tưởng tượng của nàng a, thái hậu là một bộ ý chí sắt đá không sai, nhưng nàng thương Trang Ngọc Hằng, trước đây đưa Trang Ngọc Hằng đi Trần quốc vi chất nàng đã không đồng ý.
Thế nào hôm nay Trang Ngọc Hằng bị bệ hạ hãm hại thành như vậy, nàng lại không nhúc nhích chút nào vậy?
Trang quý phi nói tiếp: “Thái hậu, thê tử của Hằng nhi phải môn đương hộ đối, có điều trợ lực với hắn, nhưng vậy Cố Cẩn Du có cái gì? Nàng thậm chí không phải thân cốt nhục của Định An hầu! Chẳng lẽ ngày sau Định An hầu phủ còn có thể hướng về nàng sao? Hơn nữa, ta hoài nghi bệ hạ căn bản là muốn xếp một mật thám vào Trang gia!”
Định An hầu phủ là tâm phúc của bệ hạ, bệ hạ đưa Cố Cẩn Du gả vào Trang gia, một là có thể chặt đứt kế hoạch liên hơn của Trang gia với các trâm anh thế gia cường cường khác, hai cũng là có thể giám thị nhất cử nhất động của An quận vương cùng với Trang gia.
Trang quý phi cảm thấy bệ hạ kế hoạch như vậy.
Kỳ thực hoàng đế cũng không có dự định này, nhưng như hoàng đế không tín nhiệm Trang thái hậu, Trang quý phi cũng không tin dụng tâm của hoàng đế lắm.
Bookwaves.com.vn
Trang gia không thể ra đường rẽ, cũng không thể mất đi một cơ hội liên hôn với thế gia cường đại.
An quận vương càng cường đại, trợ lực của nhi tử nàng Ninh vương mới càng nhiều.
“Cô mẫu…” Trang quý phi thấy đạo lý không dễ xài, liền đánh bài tình thân.
Trang thái hậu nhắm mắt dưỡng thần.
Trang quý phi lo lắng hỏng mấy, nàng đơn giản đá cầu cho Cố Kiều: “Cố cô nương, ngươi cho là thế nào?”
Nàng biết quan hệ của Cố Kiều cùng Cố Cẩn Du bất hòa, nàng tin tưởng Cố Kiều sẽ không nói chuyện cho Cố Cẩn Du, cũng sẽ không lưu ý Trang gia cùng Định An hầu phủ tranh đấu.
Cố Kiều là người của Trang thái hậu.
Cố Kiều tiếp tục cạo gió cho bà cô, dừng một chút, nói rằng: “Đây là thân sự của An quận vương, chẳng lẽ không nên do bản thân hắn quyết định sao? Bệ hạ tứ hôn rồi, các ngươi hỏi qua hắn có chấp nhận hay không chưa? Quý phi nương nương đại biểu ý nguyện của bản thân hắn sao?”
Trang quý phi thoáng cái bị hỏi.
Trang quý phi vô công nhi phản.
Cố Kiều cạo xong gió cho Trang thái hậu, đi xử lý hắc hỏa dược của mình.
Địa bàn của Bích Thủy hồ đồng hữu hạn, nàng không dám quá buông tay chân ra, sợ nổ đến mất trạch tử luôn.
Nhân Thọ cung có đầy đủ đất trống, nổ cũng không có việc gì.
Tần công công vào phòng hầu hạ Trang thái hậu, khí sắc của Trang thái hậu khá, ngực cũng không khó chịu.
Tần công công dâng dưa và trái cây mới cắt, nói: “Thái hậu có thật không không để ý tới thân sự của An quận vương?”
Trang thái hậu tự trào tự ki nói: “Hoàng đế tiên trảm hậu tấu, chặn một đại quân của ai gia, ai gia làm sao quản? Giang sơn này có thật là họ Trang sao? Mấy năm nay máu tươi tay ai gia nhuộm, cơ quan tính hết, mỗi người đều cho rằng quyền thế của ai gia tới dễ, ai lại thấy ai gia như lý bạc băng?”
Tần công công thâm dĩ vi nhiên.
Ngoại nhân chỉ nhìn thấy thái hậu hô phong hoán vũ, lại không phát hiện phía sau thái hậu tiên huyết nhễ nhại.
Trang thái hậu đạm nói: “Nếu Trang Ngọc Hằng muốn từ hôn, sẽ tự hành đi cầu ai gia, hắn không có tới nói, đó chính là hắn tiếp nhận rồi.”
Vừa dứt lời, trong sân cỏ nhỏ thiền điện truyền đến một tiếng nổ, toàn bộ Nhân Thọ cung đều phảng phất run lên ba cái.
Hai người biến sắc.
Tần công công vội vàng chạy bước nhỏ ra ngoài: “Cố cô nương, Cố cô nương ngươi không sao chứ?”
Mặt cỏ bị nổ trụi một khối to.
Cố Kiều lại không thấy bóng dáng.
Tần công công sợ hãi: “Cố cô nương!”
“Ta, ở, đây.”
Thanh âm yếu yếu từ trên đỉnh đầu Tần công công truyền đến, Tần công công ngửa đầu vừa nhìn, chỉ thấy Cố Kiều bị nổ thành cái mặt đen, đầu ổ gà, tay nhỏ chân nhỏ mà đạp lạp, như một ngó sen dường như không hề linh hồn treo ở trên góc mái nhà thật cao.
Cố Kiều mở cái miệng nhỏ nhắn, phun ra một ngụm khói đen.
Tần công công: “…”
Cố Kiều bị nổ mơ hồ, được cao thủ đại nội giải cứu xong, bò lên trên phượng sàng của bà cô vù vù ngủ một buổi chiều.
Nàng tỉnh lại đã gần kề cận chạng vạng, bà cô lưu nàng ở Nhân Thọ cung dùng bữa tối.
Nàng suy nghĩ một chút, nói: “Bà cô, ta làm sữa táo đỏ cho ngươi ăn đi.”
Chủ yếu là ngày hôm nay nổ sân cỏ của bà cô quá ngượng ngùng, thế nào cũng phải bù đắp.
Sữa táo đỏ dùng sữa dê đặc, táo đỏ khô cùng với hạnh nhân, táo đỏ tự có vị ngọt, không cần thêm đường, sữa thơm mười phần, ăn ngon lại dinh dưỡng.
Táo đỏ cùng hạnh nhân cũng không khó tìm, chính là sữa dê đặc phải đi ngự thiện phòng lấy.
Trù tử của Nhân Thọ cung đi ngự thiện phòng lấy sữa dê đặc, Cố Kiều đi ngự hoa viên một chuyến, nàng dự định chỉ lấy chút cánh hoa tươi trở về phơi khô pha trà uống.
Nàng ở ngự hoa viên hái không bao lâu, mấy tiểu cung nữ lạ mặt tới, các nàng cũng dẫn theo rổ hái chút hoa tươi.
Cố Kiều đặt cái rổ đầy trên bàn đá, lại hái đầy một cái rổ khác, những cánh hoa này nhìn nhiều, một khi phơi khô thì không có bao nhiêu.
Cố Kiều bội thu trở về.
Trùng hợp sữa dê đặc cũng đã lấy tới, nàng đưa rổ cho Tần công công, xoay người đi tiểu trù phòng làm sữa táo đỏ.
Trong Hoa Thanh cung, tiểu cung nữ hô lạp lạp quỳ đầy đất.
Hoàng đế cùng Tĩnh thái phi ngồi ở trên ghế, hoàng đế nhíu mày nhìn mấy tiểu cung nữ mới chọn đến phục vụ bên người Tĩnh thái phi, mặt rồng bất duyệt: “Hầu hạ thái phi kiểu gì? Lại hầu hạ đến nổi mất luôn ngọc bội của thái phi!”
Tĩnh thái phi than thở: “Không trách các nàng, là tự ta làm mất. Mới vừa đi ngự hoa viên ta tựa hồ nghe được âm hưởng gì, nhưng nhất thời không có để ý, nghĩ đến chính là rớt ở lúc ấy.”
“Nô tỳ, nô tỳ vốn là tìm được rồi, nhưng nô tỳ lại…” Một tiểu cung nữ nơm nớp lo sợ nói.
Tĩnh thái phi ôn thanh nói: “Đừng sợ, ngươi nói từ từ, ta không trách ngươi là được.”
Tiểu cung nữ đánh bạo dùng đầu gối đi ra trước một bước, dập đầu một cái, nói rằng: “Nô tài ở ngự hoa viên nhặt được một khối ngọc bội, nô tỳ không biết là thái phi nương nương làm mất, liền nghĩ một hồi giao cho cô cô chưởng sự, nô tỳ để ngọc bội lên bàn, chờ nô tỳ hái xong trở về lấy ngọc bội, ngọc bội đã không cánh mà bay!”
Hoàng đế trầm giọng nói: “Vì sao ngươi tùy ý đặt ngọc bội lên bàn?”
Tiểu cung nữ sợ nói rằng: “Khối ngọc bội kia đều bể rồi, nô tỳ cho rằng không bao nhiêu tiền, không phải thứ tốt gì…”
“Bể rồi?” Hoàng đế kinh ngạc nhìn về phía Tĩnh thái phi.
Tĩnh thái phi khổ sáp gật đầu, không nói chuyện.
Thái ma ma ngữ trọng tâm trường nói: “Là hai năm trước thái phi nương nương ngã xuống, ngã bể ngọc bội, có một góc trực tiếp nát bấy, cũng không gắn lại được nữa. Nhưng đó là Ninh An công chúa lưu cho thái phi nương nương niệm tưởng, bởi vậy dù cho bể, nương nương cũng như trước mỗi ngày đeo ở trên người.”
Nghe Tĩnh thái phi ngã sấp xuống, lòng của hoàng đế đau như kim đâm, chỉ hối hận không sớm một chút đón Tĩnh thái phi hồi cung chiếu cố.
Bookwaves.com.vn
“Để mẫu phi chịu khổ rồi.” Hắn hổ thẹn địa nói.
Tĩnh thái phi nói: “Bệ hạ nói quá lời, chỉ là té ngã một cái mà thôi, người lớn tuổi rồi, luôn luôn có lúc đi đứng bất tiện.”
“Trẫm thấy Nhân Thọ cung…” Hoàng đế muốn nói vị Nhân Thọ cung kia đi đứng thật lưu loát, còn lưu loát hơn trước khi mắc bệnh ma phong nữa. Ước chừng hắn cũng cảm thấy luôn nói thái hậu không quá thỏa đáng, hắn hắng giọng một cái, nhìn về phía mấy tiểu cung nữ quỳ trên mặt đất, “Lúc đó trừ mấy người các ngươi ra, còn có ai đi qua ngự hoa viên?”
Bọn họ hai mặt nhìn nhau.
Mặc dù đó là một khối bể, nhưng hơn phân nửa khối còn thừa lại vô giá như trước, đó không phải là mỹ ngọc thông thường, mà là thiên niên hàn ngọc của Yến quốc, tiểu cung nữ không nhìn được hàng, không có nghĩa là người khác cũng không biết hàng.
“Nói!” Hoàng đế lạnh lùng nói, “Rốt cuộc là ai cầm ngọc bội của thái phi đi?”
Mọi người đều dập đầu, vẫn là vị tiểu cung nữ mới vừa rồi nói nhặt được ngọc bội kia nói: “Bệ hạ, chúng nô tỳ thật không có lấy a! Chúng nô tỳ cũng không biết hàng, sao lại lấy một khối…”
Nàng lúc này không dám nói ngọc vể nữa.
Hoàng đế nặng nề hỏi thăm: “Vậy trừ bọn ngươi ra, còn có ai đi qua ngự hoa viên?”
Tiểu cung nữ suy nghĩ một chút, nói rằng: “Có một cô nương… Không biết là người cung nào, nhìn trang phục của nàng không giống như là cung phi, cũng không như cung nữ, má trái… Có một khối bớt hồng sắc.”
Cũng không phải cung phi cũng không phải cung nữ, má trái có bớt hồng sắc, đây không phải là Cố Kiều thì là ai?
Cái này lúng túng.
Nếu là ngọc bội tầm thường, hoàng đế khẳng định lười truy cứu, nhưng hết lần này tới lần khác là niệm tưởng của Ninh An công chúa lưu cho Tĩnh thái phi, đó cũng là người hoàng đế đã từng đặt ở trên đầu quả tim a.
Hoàng đế lưu ý nàng không thể ít hơn lưu ý Tĩnh thái phi.
Ánh mắt của Ngụy công công phức tạp mắt liếc hoàng đế.
Đáy mắt của Cố cô nương không vào được hạt cát, bệ hạ thật dám phái người đi hỏi nàng có nhặt được một khối ngọc hay không bội, sợ là từ nay về sau Cố cô nương cũng sẽ không phản ứng bệ hạ nữa.
Được rồi, tuy rằng hôm nay đang giận bệ hạ.
Nhưng tính chất của chuyện không giống.
Cố cô nương không phải người tay chân không sạch sẽ, nhưng bệ hạ không buông tha bất luận một cái đầu mối điều tra gì, chuyện này khó thì khó ở, chỉ cần hỏi, hiềm khích giữa đây đó liền gieo.
Huống chi Cố cô nương hôm nay đang ở Nhân Thọ cung, thái hậu biết được việc này sẽ nghĩ như thế nào? Không mắng cho bệ hạ cẩu huyết lâm đầu sẽ không từ bỏ ý đồ.
Bản thân thái hậu có thể chịu ủy khuất, Cố cô nương không thể.
Ngụy công công lặng lẽ lau mồ hôi lạnh một cái, xong rồi, xong con bê rồi.
Hoàng đế lấy lại bình tĩnh, cầm tay của Tĩnh thái phi mở miệng nói: “Tiểu thần y sẽ không lấy ngọc bội trên bàn, thái hậu thương nàng, toàn bộ bảo bối cỉa Nhân Thọ cung đều hận không thể tặng hết, thiên niên hàn ngọc Ninh An đưa mặc dù trân quý, vẫn còn vào không được mắt của nàng. Ninh An năm đó cũng tặng trẫm một khối, đã đều là niệm tưởng Ninh An lưu lại, quay đầu lại trẫm để người lấy tới cho mẫu phi.”
“Nô tài đi lấy ngay!” Ngụy công công cũng không chờ hoàng đế hạ lệnh cho hắn, vội đi ra, tốc độ cực nhanh phảng phất e sợ cho một giây kế tiếp hoàng đế sẽ đổi ý vậy.
Hoàng đế nói: “Mấy tiểu cung nữ này hành sự bất lực, làm mất ngọc bội của mẫu phi, sau này cũng không cần hầu hạ ở trước mặt mẫu phi nữa, trẫm sẽ chọn lại cho mẫu phi một ít cung nhân đắc lực.”
Tĩnh thái phi cười cười: “Ta ăn chay niệm phật, bên người không cần quá nhiều người, có Thái ma ma là đủ rồi.”
Hoàng đế nói: “Thái ma ma cũng lớn tuổi rồi, khó tránh khỏi có lúc lực bất tòng tâm, nếu hôm nay có mấy cung nhân cơ trí ở bên người mẫu phi, định sẽ không để mẫu phi rơi ngọc bội mà không xét.”
Cố Kiều đối với chuyện Hoa Thanh cung hoàn toàn không biết gì cả, nàng đi tiểu trù phòng làm sữa táo đỏ cùng bánh hoa tươi, hoa tươi còn lại không ít.
Tiểu cung nữ cười nói: “Ta cất vào hương nàng cho cô nương, cô nương mang về làm hoa khô đi.”
“Cũng được.” Cố Kiều gật đầu.
Tiểu cung nữ tìm cái hương nang viền tơ vào để đựng hoa khô, đổ hết toàn bộ cánh hoa còn dư lại vào trong.
Dùng qua bữa tối Cố Kiều trở lại Bích Thủy hồ đồng.
Cố Tiểu Thuận ở trong viện tử vò đầu, thần sắc không quá đúng.
“Làm sao vậy?” Cố Kiều đi lên trước hỏi.
Cố Tiểu Thuận nói: “Cố hầu gia té xỉu rồi, bây giờ còn chưa tỉnh lại.”
Nguyên lai, Cố Kiều đi thăm bà cô, Cố hầu gia vẫn chưa rời đi, mà là hỏi nhi tử Diêu thị đi nơi nào, vừa dứt lời, liền nhìn thấy Diêu thị mang thai từ trong nhà đi ra.
Đây cũng không phải là béo thành tránh banh, là trong bụng thực sự có một trái banh!
Không có gì sợ hãi hơn so với việc nam nhân đi công tác một đoạn ngày, trở về phát hiện bụng lão bà to ra.
Nếu chỉ cần là cái này ngược lại cũng không có gì, sau đó lại trùng hợp đúng lúc này Tuyên Bình hầu đi tới, cùng Diêu thị cười nói nói mấy câu.
Tuyên Bình hầu là nam nhân phong lưu không kềm chế được nhất trong toàn bộ kinh thành vài, chánh nhi bát kinh cười rộ lên cũng mang theo một tia bĩ khí cùng tà khí, lúc này Cố hầu gia cảm thấy trời sập!
Cố hầu gia vẫn bị giá trị nhan của mình trói lại, nhưng hắn không thừa nhận cũng không được, Tuyên Bình hầu quả thực đẹp hơn hắn, tay ăn chơi này ngoắc ngoắc ngón tay, sẽ có vô số nữ nhân vì hắn tre già măng mọc.
Lẽ nào… Dao Dao của hắn cũng trúng chiêu? !
Không thôi hắn thực sự không nghĩ ra vì sao Tuyên Bình hầu sẽ xuất hiện ở nơi này a!
Lửa giận công tâm, đỉnh đầu một mảnh xanh biếc.
Cố hầu gia cũng không cầm giữ được nữa, đầu lưỡi vừa phun, hai mắt vừa lộn, té xỉu ——
Cố Kiều đi phòng của Diêu thị, chẩn mạch cho Cố hầu gia, nói rằng: “Hắn không có việc gì.”
Diêu thị gật đầu, tuy nói trượng phu này có lúc cực hồ đồ, nhưng rốt cuộc là cha của hai… Không đúng, hôm nay là cha của ba hài tử rồi, nàng không hy vọng bọn họ trở thành hài tử không cha.
Bất quá ——
Diêu thị nhìn bụng mình nổi lên cục cục, sáu tháng máy thai lợi hại như vậy sao? Sao luôn cảm giác hài tử này là muốn đá cha hắn nhỉ?
Cuối tháng, thanh phiếu, đừng lãng phí.
(Luna: Có lẽ do có chuyện của nam chủ ở trước còn chưa làm rõ để ta tồn lòng nghi ngờ vk ck thái tử nên cảm thấy Ninh vương xứng thừa kế đế vị thôi. Nhìn thái độ đức hạnh cũng thấy NV ăn đứt thái tử.
Thật muốn biết, sau này Cố hầu gia thấy 3 đứa con trai qua đây chơi, lại thêm đưa con út chào đời cũng phản ổng, ổng sẽ có thần thái gì. Haha cực mong chờ)