Vui lòng đổi server nếu không load được ảnh - Hoặc báo lỗi cho Admin nếu ảnh truyện bị die

CHƯƠNG 348: CHÂN TƯỚNG

Dịch giả: Luna Wong

Cùng lúc đó, Trang quý phi cũng đã hỏi tới trước mặt của Trang thái hậu ở Nhân Thọ cung.

Nàng mi phi sắc vũ nói rằng: “Cô mẫu, chuyện này là ngươi làm đi? Ta biết cô mẫu có bản lĩnh, nhất định có thể lừa gạt bệ hạ! Chiêu này của cô mẫu gọi là làm ra thắng lợi bất ngờ! Tĩnh thái phi tự cho là dọn về cung có thể ngột ngạt cô mẫu, nhưng không ngờ cô mẫu kỹ cao một bậc, sử chút thủ đoạn liền cùng bệ hạ tiêu tan hiềm khích lúc trước! Nói vì sao cô mẫu không sớm làm như vậy?”

Trang thái hậu mặt không thay đổi nhìn nàng.

Trang quý phi bị nhìn đến trong lòng lộp bộp một chút, rụt cổ một cái, ngượng ngùng nói: “Làm sao vậy? Lẽ nào ta nói sai sao? Hiện tại trong cung đều đang đồn, tìm được hung thủ hạ độc Tiêu Hành rồi, là Trương Tú kia. Cô mẫu làm sao nghĩ đến để Trương Tú gánh tội thay thế? Trương Tú là người của bệ hạ, cô mẫu tự nhiên không có cách nào sai sử nàng, hiềm nghi này rửa đến được gọi là sạch sẽ a!”

“Nói xong chưa?” Trang thái hậu nhàn nhạt nói, “Ai gia phải xem sổ con.”

Trang quý phi bĩu môi, thi lễ một cái xin cáo lui.

Chuyện Trương Tú độc hại Tiêu Hành bất hĩnh nhi tẩu, rất nhanh lục cung biết hết chân tướng Tiêu Hành bị hại, hoàng đế hiểu lầm Trang thái hậu nhiều năm, hôm nay chân tướng rõ ràng, hắn sẽ chủ động cùng Trang thái hậu hòa hảo cũng nói được.

Quả thật, cũng có người cho rằng đây là thủ thuật che mắt của hoàng đế, mặt ngoài nương chuyện Trương Tú biểu đạt hổ thẹn cùng hiếu tâm với Trang thái hậu, thực tế là đang gây tê Trang thái hậu, tiếp cận Trang thái hậu để thu hoạch tín nhiệm của Trang thái hậu, dễ dàng cho ngày sau giết Trang thái hậu trở tay không kịp.

Tiêu hoàng hậu ngồi ở Hoa Thanh cung một hồi liền quay về Khôn Ninh cung chiếu cố Tần Sở Dục.

Hoàng đế nhìn về phía Tĩnh thái phi: “Thương thế của mẫu phi thế nào rồi?”

Tĩnh thái phi cười cười, ôn thanh nói: “Cũng không lo ngại.”

Thần sắc của hoàng đế không có chút thư giãn nào, hắn nghiêm mặt nói: “Ngự y nói mẫu phi còn cần tỉ mỉ điều dưỡng, mỗi ngày bôi thuốc, không thể sơ sẩy. Thái ma ma, ngươi phải cẩn thận chiếu cố mẫu phi.”

“Vâng.” Thái ma ma cung kính đáp ứng.

Hoàng đế ừ một tiếng, nói với Tĩnh thái phi: “Nhi tử đi ngự thư phòng trước, nếu mẫu phi cảm thấy Hoa Thanh cung ngột, liền ngồi kiệu đi ngự hoa viên một chút. Ngự y nói luôn luôn ngột ở trong phòng cũng không có lợi cho dưỡng thương.”

“Bệ hạ không cần quải niệm ta, có long khí của bệ hạ phù hộ, thân ta vẫn khỏe, trái lại bệ hạ…” Tĩnh thái phi nói chuyện, ánh mắt rơi vào giữa hai lông mày hơi lộ ra tiều tụy của hắn, “Thần sắc của bệ hạ mệt mỏi rã rời, lại suốt đêm phê duyệt tấu chương phải không?”

Hoàng đế không lắm lưu ý cười nói: “Gần đây không ít khu gặp mưa xối xả, tai tình nghiêm trọng, sổ con không khỏi sinh ra nhiều chút.”

Tĩnh thái phi kéo qua tay hắn, chăm chú dặn dò: “Vậy cũng phải bảo trọng long thể.”

Hoàng đế vỗ vỗ mu bàn tay của Tĩnh thái phi, cười nói: “Nhi tử sẽ chú ý.”

Thần sắc của Tĩnh thái phi hơi bớt âm u, nghĩ đến cái gì, lại hỏi: “An thần hương Thái ma ma cầm đi cho ngươi có đang dùng không?”

“Có.” Hoàng đế nói.

“Còn dùng tốt không?” Tĩnh thái phi hỏi.

Hoàng đế cười nói: “Hương liệu mẫu phi đích thân điều chế, tất nhiên là dùng tốt.”

Hoàng đế lại trấn an Tĩnh thái phi vài câu, mới đứng dậy đi ngự thư phòng.

Buổi trưa hắn không tới bồi Tĩnh thái phi ăn cơm, ở ngự thư phòng ăn.

Ngụy công công đi ngự thiện phòng phân phó trù tử làm vài món cơm nước ngon miệng, hình thức không nhiều lắm.

Hoàng đế từ trước ăn cơm phô trương, từ sau khi ở Bích Thủy hồ đồng liền một ngày ba bữa tinh giản không ít.

Ngụy công công từ ngự thư phòng đi ra, lại trở về Hoa Thanh cung một chuyến, cầm lên mấy quyển sổ con đêm qua đặt ở thư phòng nhỏ.

Từ thư phòng nhỏ đi ra, hắn đụng phải Tĩnh thái phi cùng Thái ma ma đâm đầu đi tới.

“Thái phi nương nương.” Ngụy công công ôm sổ con thi lễ một cái.

Thái ma ma hướng hắn khẽ khom người.

Hắn cũng khom người.

Luận phẩm cấp, hắn ở trên Thái ma ma, thế nhưng hoàng cung chưa bao giờ là địa phương luận phẩm cấp đơn thuần, hoàng đế kính trọng Tĩnh thái phi, một mình nàng đắc đạo vậy đến gà chó cũng đều thăng thiên.

Ánh mắt ôn hòa của Tĩnh thái phi nhìn về phía hắn: “Ngụy công công, ngươi ở bên cạnh bệ hạ hầu hạ bao nhiêu năm rồi?”

Ngụy công công không tự hỏi lâu lắm, cơ hồ là rất nhanh đáp: “Nô tài từ năm bệ hạ mười bốn tuổi đã đi theo bệ hạ, đến nay đã có ba mươi năm.”

Tĩnh thái phi gật đầu: “Ngươi có còn nhớ rõ ban đầu là ai chọn ngươi đến bên cạnh bệ hạ không?”

Ngụy công công hơi kinh ngạc, không rõ vì sao Tĩnh thái phi đột nhiên hỏi cái này, hắn như thực chất nói: “Là thái phi nương nương.”

Tĩnh thái phi yên lặng nhìn hắn: “Vậy bổn cung có thể tin tưởng ngươi không?”

Nàng dùng bổn cung.

Thần sắc của Ngụy công công nghiêm lại, một tay ôm chặt sổ con, vươn tay kia ra vén vạt áo quỳ xuống: “Thái phi nương nương có gì phân phó, nô tài muôn lần chết không chối từ!”

Tĩnh thái phi giơ tay lên đỡ hắn: “Đứng lên mà nói, cái gì có chết hay không? Ngươi là lão nhân bên cạnh bệ hạ, bệ hạ không rời được ngươi. Ta chỉ là quá lo lắng bệ hạ, người bên ngoài nói ta lo lắng, chỉ có tới hỏi ngươi.”

Ngụy công công lau mồ hôi lạnh một cái, không dám thật để cho Tĩnh thái phi đỡ thân thể ti tiện này, vội vàng đứng dậy, cúi đầu nói: “Nương nương có gì muốn hỏi, cứ nói đừng ngại.”

Tĩnh thái phi hỏi: “Thân thể của bệ hạ đến tột cùng thế nào?”

Ngụy công công vốn tưởng rằng Tĩnh thái phi sẽ hỏi chuyện bệ hạ cùng Trang thái hậu hòa hảo có phải thật vậy hay không, ai ngờ đúng là quan tâm long thể của bệ hạ.

Ngụy công công cảm thấy thẹn thùng vì mình hiểu lầm Tĩnh thái phi, hắn nói rằng: “Hôig lời của thái phi nương nương, ngày gần đây bệ hạ có chút ăn ngủ không yên.”

Mâu quang của Tĩnh thái phi khẽ động: “Có phải tinh thần hoảng hốt, ban đêm sẽ gặp ác mộng?”

“Chính là…” Ngụy công công sửng sốt, “Di? Thái phi nương nương làm sao biết?”

Tĩnh thái phi thở dài: “Đoán đều đoán được, mới vừa rồi ta nói chuyện với hắn, hắn cũng có chút tinh thần không đông đảo, lại hỏi hắn có phải suốt đêm phê duyệt tấu chương hay không, hắn nói là sổ con nhiều lắm, ta đoán hắn ngủ không được, như khi còn bé vậy. Hài tử này a, áp lực lớn một cái sẽ gặp ác mộng, sau đó sẽ ta ôm hắn ngủ… Vốn tưởng rằng qua nhiều năm như vậy, hắn trưởng thành rồi, cũng sẽ không giống như lúc đó nữa.”

Ngụy công công nói: “Nương nương vì bệ hạ ưu tâm.”

Tĩnh thái phi khổ sáp cười: “Hắn là nhi tử ta, là ta nuôi lớn, ta làm sao có thể không lo lắng cho hắn chứ? Đúng rồi, an thần hương ta đưa cho bệ hạ, bệ hạ có dùng không? Đó là công thức ta cầu của một vị cao tăng đắc đạo, có thể trị liệu chứng mất ngủ đa mộng của bệ hạ.”

Ngụy công công: “Dùng rồi.”

Tĩnh thái phi: “Thật dùng rồi?”

Ngụy công công ngượng ngùng cười: “Xác thực thật dùng rồi, nếu thái phi nương nương không tin, nô tài có thể tìm hương tro cho người.”

Tĩnh thái phi cười cười: “Không cần, ta tin ngươi. Toàn bộ Hoa Thanh cung ngoại trừ ta, cũng chỉ có ngươi chân thật một lòng với bệ hạ.”

Ngụy công công khom người: “Nô tài sợ hãi.”

Tĩnh thái phi đưa cho hắn một cái hộp: “Đây là an thần hương mới, dược hiệu càng tốt hơn lần trước một chút, ngươi cầm đi cho bệ hạ dùng đi, hy vọng bệ hạ không bị ác mộng khốn nhiễu nữa. Nếu là dùng tốt, ngươi tới tìm ta lấy nữa, chỗ ta còn có thật nhiều.”

Ngụy công công tiếp nhận hộp, nói: “Vâng.”

Bookwaves.com.vn
Tĩnh thái phi nói: “Vậy ta đi trước.”

Ngụy công công thi lễ một cái: “Cung tiễn thái phi nương nương.”

Sau khi Tĩnh thái phi rời đi, Ngụy công công lấy tấu chương cùng an thần hương tới ngự thư phòng, cùng hoàng đế nói chuyện gặp phải Tĩnh thái phi.

Hoàng đế bật cười: “Chuyện khi còn bé, trẫm không nhớ rõ, ngươi cũng thế, ai bảo ngươi lắm miệng nói tình huống của trẫm với mẫu phi? Hại nàng lo lắng.”

Ngụy công công giải thích: “Bệ hạ, thái phi nương nương đều nhìn ra người không khỏe, lừa gạt nữa không phải càng làm nàng miên man suy nghĩ sao?”

Hoàng đế lắc đầu: “Mà thôi.”

Ngụy công công cười cười: “Như vậy an thần hương…”

Hoàng đế nói: “Đã là một mảnh tâm ý của mẫu phi, vậy liền để đó đi, buổi tối dùng một chút xem.”

Ban đêm, Ngụy công công châm an thần hương Tĩnh thái phi mới đưa tới cho hoàng đế, vị đạo của loại hương này tựa hồ không có gì bất đồng với an thần hương trước đó, chỉ là càng nồng một ít.

Hoàng đế quả thực rất nhanh tiến nhập mộng đẹp.

Ngụy công công thầm nghĩ lần này quả thực có thể ngủ ngon giấc, hắn cũng có thể nghỉ ngơi.

Ai cũng không ngờ tới chính là, hoàng đế đang ngủ không bao lâu liền lần thứ hai làm ác mộng.

Lần này hắn ngược lại không phải mộng thấy mình nằm ở trên giường cả người cứng ngắc vô pháp nhúc nhích, chỉ phải mặc cho người xâm lược, hắn mộng thấy mình trượt chân té xuống vách núi, lúc chỉ mành treo chuông bắt được một sợi dây bên nhai.

Dưới chân hắn là vực sâu vạn trượng, dây vừa đứt hắn sẽ ngã phấn thân toái cốt.

Hắn liều mạng la lên: “Hộ giá —— hộ giá —— ”

Rốt cục, có người tới.

Là Tĩnh thái phi!

Tĩnh thái phi nằm xuống.

Hắn cảm động đến sắp khóc, mẫu phi quả thật là người hiểu rõ hắn nhất trên đời.

Nhưng mà Tĩnh thái phi lại không phải muốn kéo hắn lên, mà là xuất ra chủy thủ, cắt đứt dây của hắn.

“A —— ”

Ngã vào vực sâu vạn trượng không trọng cảm để hoàng đế đột nhiên từ trong lúc ngủ mơ giật mình tỉnh lại, hắn ngồi dậy, từng ngụm từng ngụm thở dốc!

Ngụy công công nghe được động tĩnh, hàu đều không mang, dẫn theo ngọn đèn đi tới, hỏi: “Bệ hạ!”

Hắn thấy sắc mặt của hoàng đế tái nhợt, cả người mồ hôi lạnh, không khỏi cả kinh: “Bệ hạ lại thấy ác mộng?”

“Trẫm… Trẫm…” Hoàng đế che ngực, thân thể ức chế không được run nhè nhẹ.

Mới vừa rồi cảnh trong mơ quá đáng sợ, cái loại cảm giác té xuống vực sâu vạn trượng này còn khó chịu hơn dùng dao nhỏ đâm hắn một vạn lần.

Chính là một ác mộng mà thôi, hắn là cửu ngũ chí tôn, cũng không phải hạng người nhát như chuột, sao có thể bị sợ đến như vậy?

Chính hắn đều coi thường bản thân.

“Bệ hạ, người uống một ngụm trà.” Ngụy công công buông ngọn đèn xong, rót một ly trà lạnh qua đây an ủi.

Hoàng đế ừng ực uống xong, nhưng không yên ổn bao nhiêu.

“Trẫm ngủ không được, xem sổ con một chút.”

Ngụy công công khuyên không động, chỉ phải ôm sổ con từ ngự thư phòng ra.

Nhưng hoàng đế căn bản không trầm được tâm, trong ác mộng sợ hãi như phụ cốt chi thư, ở trong thân thể của hắn lái đi không được.

Hoàng đế tâm phiền ý loạn mà buông sổ con: “Trẫm ra ngoài đi một chút, không cần để cho bọn họ theo.”

“Vâng.”

Ngụy công công đốt đèn lồng, cùng hoàng đế ra Hoa Thanh cung.

Hoàng đế chậm không mục đích đi đi.

Bất tri bất giác liền đi tới Khôn Ninh cung.

Ngụy công công nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ, người là muốn đi chỗ của hoàng hậu sao? Nô tài đi thông truyền một tiếng.”

Hoàng đế nhìn cửa cung đóng chặt, thản nhiên nói: “Không cần, đêm đã khuya, chớ quấy rầy tỉnh mẫu hậu.”

Ngụy công công ngẩn ra.

Mẫu hậu?

Người ở đây không phải Tiêu hoàng hậu sao?

Từ lúc tiên đế băng hà xong Trang thái hậu liền dọn đi Nhân Thọ cung rồi nha.

Ngụy công công đầy mặt mộng ép nhìn về phía hoàng đế, hoàng đế bỗng nhiên hoàn hồn, nghi ngờ nhìn hắn một cái: “Mới vừa rồi trẫm nói gì đó?”

Ngụy công công ngẩn người, nói: “A, không, không có gì, bệ hạ nói đêm đã khuya, sẽ không đánh thức hoàng hậu.”

Có lẽ là bản thân nghe lầm.

Bệ hạ nói là hoàng hậu, không phải mẫu hậu.

“Hoàng hậu…” Thần tình của hoàng đế hoảng hốt một cái chớp mắt, đột nhiên cau mày nói, “Sao trẫm lại tới nơi này? Ngươi cũng không nhắc nhở trẫm? Hơn nửa đêm, kinh động hậu cung lại là một trận gà bay chó sủa!”

“… Ách, là, là lỗi của nô tài.”

Ngụy công công ủy khuất vô cùng.

Người từ ra Hoa Thanh cung giống như là nhận chuẩn đường vậy xông thẳng tới đây, ai ngăn được a?

“Trở về đi.” Hoàng đế tức giận nói rằng.

Một đêm này hoàng đế không ngủ được gì, giờ dần qua đi đúng giờ thay y phục vào triều.

Tinh thần của hắn không đông đảo, ở trên long ỷ thiếu chút nữa ngủ gục.

Trang thái hậu uy vũ khí phách nói rằng: “Có việc khải tấu, vô sự bãi triều!”

Giọng táo bạo này, thỏa thỏa ai dám chọc chuyện thì chờ bị xử đi.

Văn võ bá quan đều biểu thị vô sự khải tấu.

Ngụy công công kéo tiếng nói tuyên bố: “Bãi triều —— ”

Ra Kim Loan điện xong, Trang thái hậu ngồi trên phượng liễn của mình, nàng nhìn hoàng đế một bên diễn trò làm nguyên bộ một mắt, ở bên phượng liễn nhìn theo nàng rời đi, châm chọc nói: “Ngươi chớ không bắt được hung thủ, đã ngâm mình chết trước!”

Hoàng đế lạnh lùng nói: “Không nhọc mẫu hậu quan tâm, trẫm rất khỏe mạnh!”

“Có người đến!” Ngụy công công nhắc nhở.

Hoàng đế cùng Trang thái hậu một giây thay đổi, vung lên khuôn mặt tươi cười!

Trở lại Hoa Thanh cung, Ngụy công công được Thái ma ma mời đi Thu Hoa các của Tĩnh thái phi.

Tĩnh thái phi đang sao chép kinh Phật, thấy hắn qua đây, cười cười, ôn thanh hỏi: “Đêm qua bệ hạ ngủ ngon giấc không? Không thấy ác mộng nữa chứ?”

Ngụy công công đầy mặt chần chờ.

Dáng tươi cười của Tĩnh thái phi từ từ tiêu thất: “Làm sao vậy? Bệ hạ không cách nào đi vào giấc ngủ sao?”

Bookwaves.com.vn
“Ngủ là ngủ rồi, chính là…” Ngụy công công bất đắc dĩ thở dài, “Lại thấy ác mộng, còn dọa không nhẹ nữa.”

Bút lông trong tay Tĩnh thái phi xoạch đánh rơi trên bàn, đầu bút lăn một vòng, từ trên bàn lăn xuống mặt đất, một tờ kinh phật vừa chép xong bị làm dơ.

“Sao có thể như vậy?” Nàng bất khả tư nghị nỉ non.

Ngụy công công cổ quái nhìn thái phi nương nương một mắt.

Thái ma ma vội quỳ ngồi xuống, nhặt bút lông lên cất xong, lấy khăn lau mực trên sàn nhà, nói rằng: “Thiên hạ phụ mẫu tâm, long thể của bệ hạ vi và, nương nương lo lắng bệ hạ không thể tránh được, tâm tình của nương nương nô tỳ minh bạch! Nhưng nương nương người cũng phải bảo trọng thân thể a! Ngự y nói thương thế của người chưa lành, không thể vất vả lo lắng!”

Ngụy công công nhìn về phía Tĩnh thái phi.

Khuôn mặt của Tĩnh thái phi khó có thể tin, nàng siết chặt kinh Phật trên bàn, lực đạo quá lớn, lại vo chúng thành một đoàn.

Ngụy công công đầy mặt kinh ngạc.

Thái ma ma nắm cổ tay của Tĩnh thái phi, yên lặng nhìn nàng nói: “Thái phi nương nương, người nghìn vạn lần chịu đựng! Bệ hạ đã vất vả vì quốc sự rồi, người không thể lo lắng làm hỏng thân thể a!”

Nguyên lai là quá lo lắng cho bệ hạ sao? Ngụy công công thầm than một tiếng, nói: “Quay đầu lại ta để ngự y qua bên thái phi nương nương một chuyến.”

Thái ma ma cảm kích nói: “Làm phiền Ngụy công công!”

Ngụy công công khách khí nói: “Việc thuộc bổn phận, nên làm.”

Thái ma ma cười nói: “Ta tiễn Ngụy công công ra ngoài.”

Ngụy công công chối từ: “Không cần, Thái ma ma vẫn là chiếu cố thái phi nương nương đi.”

Thái ma ma kiên trì tiễn người tới cửa, cười nhìn Ngụy công công tiêu thất ở cuối hành lang, dáng tươi cười thu lại, trở về Thu Hoa các.

Nàng lo âu nhìn về phía Tĩnh thái phi: “Nương nương!”

Tĩnh thái phi vân đạm phong khinh long long tay áo rộng: “Được rồi, ta không sao.”

Ngự y đi ngự thư phòng chẩn mạch cho hoàng đế, nói hoàng đế là ưu tư quá nặng, vất vả quá độ, nóng tính hư vượng, mở một phương thuốc ích khí cố nguyên, ninh thần tĩnh tâm.

Hoàng đế khinh thường nói: “Lại là toa thuốc này, trẫm dùng bao nhiêu lần rồi, có lần nào hữu hiệu đâu chứ?”

Tròng mắt của Ngụy công công quay tròn vừa chuyển: “Không bằng… Đi tìm tiểu thần y ba?”

Hoàng đế hừ nói: “Ngươi không có nghe thấy nàng nói, từ nay về sau nàng cũng không tới Hoa Thanh cung chữa bệnh nữa sao?”

Ngụy công công cười nói: “Nàng không đến tìm chúng ta, chúng ta có thể đi tìm nàng nha! Người cứ tiếp tục như thế nữa cũng không phải biện pháp a, thái phi nương nương cũng làm cho người sợ hãi!”

Hoàng đế nhíu mày, sau cùng bị nói động, cùng Ngụy công công đều tự thay đổi xiêm y ra ngoài, ngồi xe ngựa đi Diệu Thủ đường.

Kết quả lại được báo cho biết Cố Kiều không ở.

Tống đại phu gặp qua Ngụy công công, biết chủ tử nhà hắn là cha của Tần Sở Dục, là một mệnh quan triều đình, hắn chắp tay, khách khí nói: “Cố cô nương đi xuất chẩn rồi.”

“Bao lâu trở về?” Ngụy công công hỏi.

Tống đại phu nói: “Nàng không nói, bất quá ta đoán chừng ngày hôm nay nàng sẽ không quay về y quán, một hồi nàng đi đón nhận Tịnh Không tan học, các ngươi không phải biết nhà nàng ở nơi nào sao? Không bằng trực tiếp đến nhà tìm nàng đi!”

Vì vậy chủ tớ hai người đi Bích Thủy hồ đồng.

Cố Kiều còn chưa có trở lại, Diêu thị mời hai người vào nhà.

Ngày hôm nay hai tức phụ nhi của Chu bà cùng Lưu thẩm cùng với muội muội nàng qua tới bên này hướng Diêu thị thỉnh giáo may vá, một phòng nữ nhân chiếm tràn đầy nhà chính, nhãn thần của Lưu thẩm còn luôn mọc ở trên người của hoàng đế.

Da đầu của hoàng đế đều tê dại!

Diêu thị mím môi cười cười, mời hoàng đế đến gian phòng của bà cô: “Bệ… Lão gia không bằng vào trong phòng ngồi một chút, Kiều Kiều rất nhanh thì sẽ trở về.”

“Đa tạ Cố phu nhân.” Hoàng đế khách khí nói cám ơn.

Lưu thẩm quỷ quỷ túy túy chạy tới.

Hoàng đế sợ đến cài then cửa!

Hoàng đế ngồi ở trong phòng nhỏ hẹp mà chật chội, vì cửa sổ đều khép lại, tia sáng có chút hôn ám, nhưng mà càng là như vậy, càng phóng đại các cảm quan khác.

Hắn ngửi thấy được một cổ khí tức ấm áp nhàn nhạt.

Trong trí nhớ xa xôi đã từng có.

Cố Kiều đón xong Tiểu Tịnh Không trở về chợt nghe Ngụy công công nói đến chuyện hoàng đế đêm không thể chợp mắt, nàng đi gõ cửa phòng của bà cô, gõ nửa ngày không có động tĩnh.

Ngụy công công sợ hãi: “Bệ hạ sẽ không xảy ra chuyện chứ!”

Cố Kiều rút chủy thủ ra, cạy then cửa ra.

Ngụy công công vội vàng đẩy cửa xông vào: “Bệ hạ! Bệ…”

Hắn trợn tròn mắt.

Đã nói là ngủ không được hoàng đế lúc này đang tứ ngưỡng bát xoa nằm ở trên giường, chảy nước bọt, ngáy khò khò, ngủ tới ngáy khò khè!