Vui lòng đổi server nếu không load được ảnh - Hoặc báo lỗi cho Admin nếu ảnh truyện bị die

CHƯƠNG 546: MẪU TỬ

Dịch giả: Luna Wong

“Công tử!”

Liên nhi đẩy cửa mà vào, “Sao một mình ngươi ngồi ở cửa sổ thế? Gió lớn như vậy, sẽ lạnh!”

Hoàng Phủ Hiền yên lặng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, không trả lời Liên nhi.

Tiểu Tịnh Không đã không ở trong phòng, ở đây thậm chí không có vết tích hắn đã từng tới.

Liên nhi bước nhanh đi tới, cách bàn khép cửa sổ lại.

“Chớ đóng.” Hoàng Phủ Hiền nói.

Tay đóng cửa sổ được một nửa của Liên nhi dừng lại, nàng nghi ngờ quay đầu nhìn công tử nhà mình một chút: “Nhưng là lạnh a.”

“Ta không lạnh.” Hoàng Phủ Hiền nhàn nhạt nói.

“Vậy, được rồi, ta đóng lại một chút thôi.” Liên nhi đóng phân nửa cửa sổ.

Hoàng Phủ Hiền xuyên thấu qua cửa sổ khe nhìn ra ngoài, thần tình đạm mạc, ảm hối tinh thần sa sút.

Liên nhi không phải ngày đầu đến bên người Ninh An công chúa hầu hạ, thấy nhưng không thể trách cái bộ dáng này của Hoàng Phủ Hiền, chỉ là như trước khó tránh khỏi có chút đau lòng.

Nàng nhìn nhìn vết máu khô khốc từ lâu của Hoàng Phủ Hiền, không có hỏi hắn sao lại có, bởi vì nàng đã nghe được người ta nói, công tử nhà nàng giết chó của thất hoàng tử.

Nàng thấp giọng nói: “Nô tỳ đi múc nước rửa mặt cho công tử.”

Rất nhanh Liên nhi mang nước nóng tới, chỉ là rửa mặt thay đổi hai chậu nước, mà chờ nàng rửa tay của Hoàng Phủ Hiền, ngoài ý muốn phát hiện mu bàn tay của Hoàng Phủ Hiền bị rạch bị thương, để lại một vết lõm thật dài.

Nàng hoa dung thất sắc: “Công tử ngươi bị thương rồi! Sao ngươi không nói nha? Đây, đây, đây máu trên tay chẳng lẽ là của ngươi?”

Đương nhiên không hoàn toàn là của Hoàng Phủ Hiền, một vết thương kia chảy không được nhiều máu như vậy.

Hoàng Phủ Hiền không kiên nhẫn cau mày lại nói: “Phiền muốn chết, ngươi ra ngoài, ta không muốn thấy ngươi nữa.”

Liên nhi nói: “Ta đi nói với công chúa thỉnh ngự y.”

Hoàng Phủ Hiền nói: “Ta không muốn xem ngự y.”

Liên nhi lo lắng nói: “Nhưng là…”

Hoàng Phủ Hiền lạnh lùng nói: “Nói nhảm nữa ngươi đi ra ngoài cho ta!”

Liên nhi chỉ phải phẫn nộ ngậm miệng.

Có lẽ là vết thương này đưa tới nhìn kỹ của Liên nhi, kế tiếp nàng lại quan sát Hoàng Phủ Hiền lần nữa, lần này phát hiện trên gò má của Hoàng Phủ Hiền có vài dấu ngón tay như ẩn như hiện.

“Là công chúa đánh ngươi sao?” Liên nhi yếu yếu hỏi.

Hoàng Phủ Hiền không để ý tới nàng.

Liên nhi khổ sở cúi đầu, tiếp tục lau tay cho Hoàng Phủ Hiền: “Công tử, ngươi không thể đừng chọc công chúa tức giận sao? Một mình công chúa cũng rất khó, nàng…”

Hoàng Phủ Hiền châm chọc nói: “Nàng khó cái gì? Khó nuôi một nhi tử phế vật như ta vậy sao?”

Liên nhi bị nghẹn đến á khẩu không trả lời được.

Sau đó một câu Liên nhi cũng không dám nhiều lời nữa, nàng lau vết máu gương mặt cùng trên tay, trên cổ cho Hoàng Phủ Hiền, lại hầu hạ Hoàng Phủ Hiền thay y phục.

Nhưng nàng cũng chỉ là thay thượng y cho Hoàng Phủ Hiền mà thôi, quần là Hoàng Phủ Hiền tự thay.

Từ sau khi hắn tàn chân dọa một hạ nhân nôn, hắn đã không bao giờ để người khác thay quần cho hắn nữa.

Lúc Ninh An công chúa qua đây thì Hoàng Phủ Hiền đã quần áo nón nảy chỉnh tề, lặng yên ngồi ở trên xe lăn bên cửa sổ.

“Nghe nói tay ngươi bị thương.” Ninh An công chúa đi tới, khép cửa sổ lại.

Nàng không phải Liên nhi, phải nghe phân phó của Hoàng Phủ Hiền.

Bookwaves.com.vn
Tương phản, Hoàng Phủ Hiền là nhi tử của nàng, nên là Hoàng Phủ Hiền nghe lời của nàng mới đúng.

“Ta xem một chút.” Nàng nói với Hoàng Phủ Hiền.

Hoàng Phủ Hiền không nhúc nhích.

Ninh An công chúa cầm lấy tay trái của hắn: “Vết thương dài như vậy, sao không nói sớm?”

Hoàng Phủ Hiền quay mặt đi không để ý tới nàng.

Ninh An công chúa mở kim sang dược đã mang tới, đầu ngón tay chấm một chút bôi lên chỗ đau của hắn, thoa xong lại bôi gò má sưng của hắn.

Đầu của Hoàng Phủ Hiền hơi quay đi chỗ khác, tránh tay nàng.

“Ngươi vẫn là không thích người khác chạm ngươi.” Đầu ngón tay của Ninh An công chúa như trước rơi vào trên gò má của hắn.

Thoa xong thuốc cho Hoàng Phủ Hiền, Ninh An công chúa nói rằng: “Trước khi ngủ ta tới bôi cho ngươi một lần nữa. Ta muốn đi thỉnh an thái hậu, ngươi có muốn cùng đi hay không?”

Khóe môi của Hoàng Phủ Hiền cong một cái, cười lạnh nói: “Ngươi nhất định phải để thái hậu thấy gương mặt bị ngươi đánh sưng của ta sao?”

Ninh An công chúa nhéo nhéo ngón tay, hít sâu một hơi, đặt kim sang dược lên bàn, xoay người đi ra ngoài.

Nhân Thọ cung, Tiêu Hành có công vụ trong người, thăm xong bà cô liền rời cung.

Lúc tới chỉ có hắn cùng với Tiểu Tịnh Không, phía sau Cố Kiều cũng tới.

Tiểu Tịnh Không có Kiều Kiều, nào còn nhớ tỷ phu xấu nữa chứ? Vẫy vẫy tay nhỏ bé tiễn tỷ phu xấu đi!

Sau đó hắn bắt đầu ở Nhân Thọ cung vén ngói thượng phòng.

Theo tuổi tác lớn lên, tinh lực của hắn càng thịnh vượng, lực phá hoại cũng mạnh hơn, bất quá cơ bản Cố Kiều cũng sẽ sửa lại được cho hắn là được.

Ninh An công chúa đi vào Nhân Thọ cung thì trùng hợp nhìn thấy Cố Kiều đang xủa xích đu của Tiểu Tịnh Không.

Cái xích đu này Ninh An công chúa thấy qua rất nhiều lần, chỉ là chưa từng hỏi lai lịch của nó.

Dưới trướng Ninh vương có hai tiểu quận chúa, đương nhiên sẽ để người không biết cho rằng cái xích đu này là chuẩn bị cho hai vị tiểu quận chúa.

“Kiều Kiều, xích đu của ta xong chưa?” Tiểu Tịnh Không đứng ở sau cái xích đu, manh manh hỏi Cố Kiều.

Cố Kiều nói: “Không nhanh như vậy, ván ngồi đã mòn, sợi dây cũng phải gia cố lại một chút.”

Tiểu Tịnh Không suy nghĩ một chút: “Vậy ta đây đi tìm bà cô trước!”

Cố Kiều gật đầu: “Được.”

“Bà cô! Ta tới rồi!” Tiểu Tịnh Không quơ cánh tay nhỏ đát đát đát chạy.

Cố Kiều ngồi xổm xuống, chăm chú sửa xích đu cho Tiểu Tịnh Không, không lưu ý tới Ninh An công chúa ở cửa.

Bước chân của Ninh An công chúa dừng lại, không hề chớp mắt nhìn Cố Kiều.

Sau khi vào cung Ninh An công chúa đã mặc lại phục sức hoa lệ của công chúa hoàng thất, thỉnh thoảng cũng vẽ mi thượng trang, không hề quần áo mộc mạc như ở biên tái vậy, tố diện triêu thiên.

Vưu kì hôm nay nàng còn ở trên má trái từng có vết sẹo của bản thân vẽ hải đường trang lên nữa.

Vừa nhìn, khối bớt hồng sắc trên gương mặt Cố Kiều cùng hải đường trang của nàng cũng có chút giống.

Chỉ bất quá hải đường trang là vẽ ra, khéo léo lại tinh xảo, khối bớt kia lại thua kéo chút.

Trước khi Ninh An công chúa xuất các là một tiểu công chúa hoạt bát hiếu động, nhưng nàng an tĩnh lại thì cũng sẽ có một mặt năm tháng tĩnh hảo, nhã nhặn lịch sự dịu dàng.

Khí chất trên người Cố Kiều phát ra cũng có chút giống hình dạng an tĩnh lại của Ninh An công chúa trước kia, chỉ là càng xuất trần thanh lãnh.

Bookwaves.com.vn
“Công chúa.” Có cung nữ vẩy nước quét tước thấy được Ninh An công chúa, cung kính thi lễ với nàng một cái.

Cố Kiều nghiêng đầu lại, Ninh An công chúa mỉm cười với nàng, Cố Kiều gật đầu.

Đối với cử động ở hoàng cung cũng không khom mình hành lễ với Ninh An công chúa của Cố Kiều, tất cả cung nhân ở đây dĩ nhiên đều thấy nhưng không thể trách.

Kỳ thực mới vừa rồi ở trước mặt hoàng đế, Cố Kiều cũng không có làm ra thái độ khúm núm, mà hoàng đế cùng Ngụy công công đã tập mãi thành thói quen.

Mặc dù Ninh An công chúa cùng Cố Kiều đồng hành một đường, nhưng mà hai người gặp gỡ cũng không nhiều, Cố Kiều ở trong tuyết sơn cyả dư nghiệt tiền triều ngủ mê man qua đi, vẫn được Cố Trường Khanh hộ ở trên lưng, trở lại quân doanh lại ngay tức khắc tự cách ly.

Trên đường hồi kinh Ninh An công chúa thủy chung ngồi ở trong xe ngựa của mình, Cố Kiều lại ở phía trước nhất đội ngũ cùng chạy song song với huynh đệ Cố gia.

Hai người… Không quá quen.

Ninh An công chúa vòng qua hành lang gấp khúc, đi qua thùy hoa môn, đi tẩm điện của Trang thái hậu.

Nàng nhịn không được quay đầu lại nhìn Cố Kiều một mắt.

Trùng hợp lúc này, một tiểu thái giám che ngón tay vội vã chạy tới: “Cố cô nương! Cố cô nương! Đầu ngón tay của ta gãy rồi!”

Đó là một tiểu thái giám không có phẩm cấp.

“Ta xem một chút.” Cố Kiều thả công cụ trong tay xuống, lấy khăn sạch sẽ ra nâng tay hắn, tỉ mỉ kiểm tra xong một phen, nói rằng, “Không có gãy, làm sao thế?”

Vừa nghe không gãy, tiểu thái giám thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói, “Vừa… đập hạch đào đập trúng.”

Các cung nữ ở một bên tố vẩy nước quét tước che miệng cười trộm.

Tiểu thái giám thẳng vò đầu.

Cố Kiều nói: “Dùng khăn bao lấy, đắp một chút băng, ngày mai nếu như không tiêu sưng, thì đắp thêm, hai ngày sau chườm nóng.”

Tiểu thái giám chặn lại nói tạ ơn: “Đa tạ Cố cô nương, nô tài nhớ rồi!”

Ninh An công chúa thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi đến tẩm điện của Trang thái hậu, chưa từng nghĩ tới nửa đường nàng lại đụng phải tên tiểu thái giám kia.

Chắc là tiểu thái giám mới tới, còn không quá hiểu quy củ, thoáng cái từ sau hành lang gấp khúc xông tới, suýt nữa đụng vào Ninh An công chúa.

Ninh An công chúa không nói gì, trái lại bản thân hắn tự dọa phải hoang mang lo sợ, phịch một tiếng quỳ ở trên mặt đất: “Công chúa tha mạng! Công chúa tha mạng!”

Ngữ khí của Ninh An công chúa bình thản nói rằng: “Ngươi đứng lên đi, ta lại không trách ngươi.”

“Vâng! Đa tạ Ninh An công chúa!” Tiểu thái giám nơm nớp lo sợ đứng dậy, không dám ngẩng đầu nhìn trộm dung mạo của chủ tử.

Ninh An công chúa chậm rãi nói: “Ta nhớ ngươi ở trước mặt Cố đại phu không sợ như thế nha, ta lại không ăn thịt người.”

Tiểu thái giám một mực cung kính nói rằng: “Người là công chúa, là công chúa thái hậu sủng ái nhất, kim chi ngọc diệp, nô tài không dám mạo phạm người.”

Ninh An công chúa nói: “Cố đại phu không phải người mẫu hậu ta sủng ái sao?”

Tiểu thái giám ngượng ngùng nói: “Cố cô nương đương nhiên cũng thế, chỉ bất quá…”

“Chỉ bất quá cái gì?” Ninh An công chúa nhìn hắn hỏi.

“Cố cô nương nàng… Nàng…” Tiểu thái giám ấp úng, chẳng biết có nên nói hay không.

Ninh An công chúa đạm đạm nhất tiếu: “Nàng bình dị gần gũi hơn ta, càng chiêu các ngươi thích hơn ta.”

Tiểu thái giám sợ đến run lên: “Nô tài không phải ý này!”