Bên Cạnh Vườn Hướng Dương Có Một Bông Hoa Tuyết

Lượt xem: 5
2025 năm trước
Bạn có thể sử dụng mũi tên trên bàn phím để qua chương
Cấu hình
Báo cáo
Lưu truyện

1.
Tôi đã không chỉ một lần có ý định kết thúc sinh mệnh ngắn ngủi, nhàm chán của bản thân.
Khi đứng trên sân thượng nhìn xuống đám người ồn ào, trong đầu tôi luôn có một âm thanh thôi thúc “Nhảy xuống, nhảy xuống, nhảy xuống đi.”
Đa phần, tôi thường lựa chọn làm lơ nó, giống như cách mà thế giới này làm lơ tôi.
Không phải bởi vì còn vướng bận, cũng chẳng phải đối thế giới lưu luyến.
Chỉ là không phải rất muốn c.hết, cho nên cứ như vậy, mà sống sót.
Lách cách.
Đốm lửa ôm lấy đầu điếu thuốc, thổi lên một hơi của những thứ úa tàn, giống như đang thông báo với thế giới, về “sinh mạng” ngắn ngủi đang đếm ngược của điếu thuốc.
Tôi cứ như vậy kẹp nó trên tay, không bỏ vào miệng, cũng chẳng chịu vứt đi, chỉ lặng lẽ mà nhìn “thân thể” ngắn ngủi của nó dần vụn vỡ.
Gió đột nhiên rít gào, có phải nó đang than khóc?
Bông hoa đỏ nở rộ, một sinh mạng đã khước từ cái ôm của thế giới.
2.
Cuộc sống của một người bình thường được trải dài như thế nào?
Chào đời, trẻ con, niên thiếu, thanh niên, trung niên, tuổi già…
Dường như là ở bất kỳ giai đoạn nào, con người đều đắm chìm trong mớ bong bóng cảm xúc của bản thân họ.
Xã hội này như một guồng quay khép kín và mỗi con người bên trong nó là những con Hamster không ngừng chuyển động theo một hình tròn cho đến khi cạn kiệt sức lực và trút hơi thở cuối cùng.
Dẫu có hô to rằng mỗi người đều khác biệt thì cái guồng quay ấy cũng chẳng dừng lại, dây chuyền công nghiệp vẫn vận động hằng giờ để tạo ra vô số “sản phẩm” tương đồng.
Và tôi, cũng chẳng có gì khác biệt.
Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường, kết bạn với những người bình thường, học một trường đại học bình thường… Tôi bước trên dấu chân bình thường của người đi trước, theo những quy chuẩn mà xã hội đặt ra, một cách bình phàm, chẳng có gì nổi loạn.
Điều duy nhất có lẽ là khác biệt, là thứ cảm xúc gắn bó lâu dài mà phức tạp của mỗi người trong những mối quan hệ giao tiếp, tôi không có, quá nhiều.
Không phải là hoàn toàn không có, cũng không phải ở định mức bình thường, nó chập chững nơi lưng chừng hai giới hạn, giữa phân khu chia cách Bình Thường và Lạc Loài, cứ như vậy, mà lặng im.
Nếu nói theo ngôn ngữ của người bình thường, có lẽ thứ dở dở ương ương ấy sẽ mang cái tên không mấy tốt lành là ích kỷ chăng?
Tôi bật cười rồi ngẩng đầu mờ mịt, cũng chẳng biết bản thân đang vui vẻ hay buồn bã.
Những cảm xúc cứ như vậy đến rồi nhẹ nhàng đi, chẳng cần một lý do nhưng, cũng chẳng có quá nhiều lưu luyến.
3.
Con người sống trên đời giống như những con nhện đan tơ trên miệng của một vực sâu không đáy.
Khi họ làm quen, kết bạn, tạo dựng mối quan hệ và khiến nó trở nên lâu dài, bền vững… Những sợi tơ sẽ lặng lẽ kéo dài, cứ như tấm mạng nhện rắn chắc, gắn kết với người khác, cũng là để lôi kéo chính bản thân họ không rơi vào vực sâu trước lúc vận mệnh đá họ ra khỏi bàn cờ thế giới.
Thật lòng mà nói, tôi cũng có, những sợi dây duyên nợ quấn chặt như tấm kén từ con nhện đang bắt lấy con mồi của nó trói buộc tôi. Cảm giác khó thở cùng an toàn đan xen trong từng giây phút, ấy thế mà, tôi vẫn như thể, đang không ngừng rơi xuống.
Sự thật là, khi không còn để ý, thì ngay cả sợi dây dài nhất cũng trở nên mỏng manh đến mức có thể dễ dàng vụt qua chỉ với một cú thả người nhẹ nhàng mà trầm lắng.
Huống chi với một kẻ không còn quá nhiều vướng bận, nó lại càng dễ dàng đến lạ.
Nhưng, chẳng biết vì lẽ gì cao xa, tôi cũng không phải quá mong mỏi từ bỏ sự sống của bản thân, cho nên đành phải dựa vào chút sợi dây mong manh, bám víu vào rìa của thế giới, chầm chậm đi qua mỗi một ngày dài như vô tận.
Những sợi dây đang đứt dần và tôi chẳng biết mình còn có thể duy trì bao lâu.
Khói thuốc lập lờ thổi lên cao, chắn ngang tầm mắt, bụi tàn theo gió nhẹ rời khỏi điếu thuốc… Ngay cả chút hoang tàn còn sót lại của đống đổ nát cuối cùng cũng phải theo dòng chảy thời gian nhẹ nhàng tan biến chẳng lưu một vết tích.
Tiếng đồng hồ tí tách vang vọng trong không trung, dường như có thứ gì đó đang đếm ngược.
(Còn Tiếp)
________
Góc của Miêu Miêu: Bản thảo đúng một câu, cốt truyện toàn dựa não ????????.

#mieumieuthichviet

Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.