Bên Cạnh Vườn Hướng Dương Có Một Bông Hoa Tuyết

Lượt xem: 2
2025 năm trước
Bạn có thể sử dụng mũi tên trên bàn phím để qua chương
Cấu hình
Báo cáo
Lưu truyện

7.
Vài giọt nước tí tách rơi, căn phòng nhỏ hẹp, những món đồ rơi vãi, tiếng la ó cãi vã, tiếng khóc lóc như đâm thủng màng tai, cùng những âm thanh chan chát đầy đau đớn của da thịt với da thịt…
Tôi ngơ ngác đứng chôn chân tại chỗ.
Tất cả chỉ là ảo giác. Tất cả chỉ là ảo giác. Tất cả chỉ là ảo giác.
Tôi lẩm bẩm, nhưng đôi mắt vẫn dính chặt vào hình ảnh trước mặt, thân thể run rẩy trong vô thức, chẳng biết là đang giận dữ, hay sợ hãi.
Tôi cứ như thế, yên lặng đứng đó, bất lực với sự bạo lực đang diễn ra trước mắt, cũng bất lực với sự hèn nhát, ích kỉ của bản thân mình.
Nước mắt bất giác ướt đẫm, nhưng đầu óc trống rỗng, tôi vẫn chẳng phân biệt được, tôi rốt cuộc là, đang khóc cho người phụ nữ đáng thương ấy, hay đang khóc vì chính bản thân mình.
Trong lòng chẳng có quá nhiều dao động nhưng tâm trí sớm đã rối bời… Có lẽ đến cuối cùng tôi vẫn chỉ vì bản thân mình mà thôi…
Cảm giác tội lỗi quấn quanh và cuốn tôi như chet ngạt.
Người đứng nhìn cũng là đồng lõa, tôi là kẻ phạm tội, đang chờ đợi sự thẩm phán.
8.
Bạo lực gia đình không bao giờ có sự dừng lại. Nó khởi đầu, từ những bất mãn nho nhỏ tích lũy phát ra trong lúc vô ý. Nhưng, sự khoan dung, mềm mỏng, sự nhường nhịn, chờ đợi lòng nhân từ… Lại tựa như bó củi góp vào đồng cỏ cháy.
Lửa vẫn bập bùng ngày một lớn và, sẽ chẳng có, sự nhân từ nào.
Bạo lực gia đình, chỉ có 0 lần và N lần. Một khi bắt đầu, sẽ chẳng có kết thúc.
——-
Cơn ác mộng vẫn chưa dừng lại, tôi mệt mỏi thu người vào một góc, đôi gò má khô cằn chẳng còn chút vết tích nào của sự xúc động. Tôi thẫn thờ với đôi mắt trống rỗng, ép bản thân quan sát thật kỹ từng chi tiết.
Kẻ phạm tội. Kẻ phạm tội. Kẻ phạm tội.
Đây chính là, tội nghiệt của tôi, kẻ câm lặng.
Âm thanh lẩm bẩm cứ vang vọng trong não, như là đang cười cợt, lại như là đang nhắc nhở, để đừng quên, để đừng quên.
Tôi biết tôi chưa bao giờ chứng kiến nó.
Tôi biết tôi chưa bao giờ đối mặt nó.
Tôi biết tôi luôn trốn tránh nó.
Nhưng tôi đã, luôn nghe về nó.
Dù cố tránh né vẫn khắc ghi từng câu, từng chữ, từng âm điệu.
Tôi chạy trốn, tôi thờ ơ, tôi sợ hãi…
Tôi căm hận, chính bản thân mình.
9.
Những cảm xúc phức tạp cứ tăng dần, vượt qua điểm giới hạn, phá vỡ sự phòng bị yếu ớt của tâm hồn mong manh.
Tại điểm cuối của tận cùng tan hoang, tôi khát vọng sự giải thoát, đơn thuần như người lạc đường trong sa mạc mong cầu tìm thấy một hòn đảo.
Vì chỉ khi chạm đến vực sâu, tôi mới nhận thức được bản thân đang tồn tại.
———
Tôi luôn biết bản thân quan trọng, cũng luôn biết, bản thân bình phàm.
Tôi quan trọng với gia đình, vì tôi là con của người ấy.
Tôi bình phàm với …, vì tôi là chính tôi.
Mọi thứ sẽ ra sao, nếu như tôi biến mất?
Chẳng có gì xảy ra, tôi rơi vào quên lãng, trở thành một phần của quá khứ đau thương không người muốn nhắc lại.
Có đôi khi tôi tự hỏi, bản thân mong mỏi được rời khỏi vòng tay của thế giới, là bởi vì bản thân, hay vì trả thù sự lơ là ấy?
Nhưng rồi, tôi dừng lại.
Những suy nghĩ như thế, có ý nghĩa gì không?
Tôi không thương xót, tôi không giận dữ, mọi cảm xúc của tôi là một mặt hồ phẳng lì bình tĩnh. Nhưng…
Nếu thân thể này thật sự quan trọng, cứ lấy đi đi, cứ lấy đi đi! Và buông tha cho tất cả mọi thứ… Để cơn đau nguôi nghỉ và vết thương có thời gian được chữa lành.
Tôi thật sự, chẳng quan trọng đâu mà.
Giá như tôi có thể… Giá như…
(Còn Tiếp)
________
Góc của Miêu Miêu: Truyện gắn tag chữa lành mà phần 3 rồi vẫn nát chứ chưa lành ????. Còn kịp nên lên luôn, mà hơi ngắn.

#mieumieuthichviet

Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.