Các Oneshot Truyện Medieval Fantasy

Lượt xem: 4
4 ngày trước
Bạn có thể sử dụng mũi tên trên bàn phím để qua chương
Cấu hình
Báo cáo
Lưu truyện

Trong cơn bão thét gào, những cơn sóng cuồn cuộn hất tung những con thuyền gỗ lên. Đoàn thuyền thám hiểm của những người Hatoka đã mang theo sứ mệnh lênh đênh trên biển lớn từ thuở khai sinh của dân tộc họ, đi về mọi phương, khai phá những hòn đảo nhiệt đới hoang sơ. Giờ đây, tộc trưởng Otana, thủ lĩnh của đoàn thuyền, đang nghiến răng ghì thật chặt sợi dây thừng trong tay, kéo căng chiếc buồm lên, trong khi con trai ông điều khiển chiếc mái chèo, giữ thăng bằng cho con thuyền.

Tộc trưởng nheo mắt nhìn lên bầu trời đen kịt. Từng hạt mưa nặng nề lao vào người đàn ông cởi trần, eo quấn khố lá, chảy theo những nếp nhăn trên khuôn mặt ông ta. Những cơ thể đàn ông ướt sũng trên những chiếc thuyền, chiến đấu với cơn thịnh nộ của gió gào và sóng biển. Sấm chớp đùng đoàng loé lên, in ánh sáng của mình trên những hình xăm đen, phủ kín ngực, lưng và đôi chân của những người thuỷ thủ cừ khôi.

Con thuyền gỗ đơn giản được tạo bởi hai thân tàu thuôn dài có mái che, nối với nhau bằng những tấm ván, tạo thành một cái sàn tàu với chiếc cột buồm ở giữa. Những người phụ nữ ngồi trong khoang thuyền, dỗ dành những đứa trẻ đang sợ hãi, kêu khóc bởi tiếng sấm cùng những cơn gió lạnh buốt. Trong cơn bão dữ dội như vậy, mỗi giây đều có thể quyết định số phận của con thuyền cũng những người thuỷ thủ trên đấy. Bỗng gió đổi chiều, thổi ngược lại từ trước mặt, Tộc trưởng Otana cùng những thuỷ thủ trên các con tàu khác lập tức hất sợi dây trên tay ra khỏi cái móc trên sàn tàu, kéo thanh buồm lại sát bên cột buồm, để cho tấm buồm gập lại. Những tia sét sáng rực khiến cho mặt sóng cuộn bọt chớp nháy giữa màn đêm. Người hoa tiêu trên mũi tàu quan sát cẩn thận hướng đi và quy luật của con sóng, nhận ra có sự thay đổi và lập tức chạy ngược xuống, thông báo cho người cầm mái chèo để họ đánh lái nương theo dòng hải lưu, tránh bị dòng biển đấm trực diện vào, hất lật úp tàu xuống biển.

Sấm nổ vang trời, đánh xuống mặt biển xa xôi giữa màn đêm bất tận. Những cơn sóng ngày càng cao, khiến cho nhiều con tàu phía sau dần không còn giữ được thăng bằng nữa. Chợt gió đổi sang thổi chéo từ phía sau lưng mạn phải. Tộc trưởng Otana nhảy sang thân tàu bên cạnh, vắt sợi dây qua chiếc móc rồi nhảy lại về bên cột buồm, kéo căng chiếc buồm lên một lần nữa. Nhưng gió lại đổi chiều, thổi từ bên phải phía trước, khiến ông phải lập tức hất sợi dây buồm ra khỏi chiếc móc, kéo buồm gập xuống trở lại.

Tộc trưởng nhận thấy sự thất thường của gió đang khiến các thuỷ của của ông dần kiệt sức. Sớm thôi, trước khi cơn bão qua đi, họ sẽ bị nhấn chìm bởi những cơn sóng đen đúa cuộn trào. Otana hét lớn về phía con trai mình:

- Chuẩn bị điệu múa Afolau!

Nghe vậy, anh ta quay về phía các chiếc thuyền sau lưng, vừa hét lớn, vừa giơ tay ra hiệu. Rất nhanh chóng, những tiếng hét truyền đi nhanh như sét đánh, lan đi giữa những con thuyền:

- Afolau!

- Afolau!

Người hoa tiêu bỏ mũi tàu, chạy ngược xuống bánh lái ở đuôi, trong khi người kia chạy lên nắm lấy sợi dây điều khiển buồm. Mỗi con tàu đều có một thuyền trưởng, họ cấp tốc mặc lên mình những trang phục được cất giữ cẩn thận trong khoang tàu. Những người đàn ông gỡ sợi dây, thả mái tóc đen, uốn lượn như sóng nước xuống bờ vai trần của mình, đeo chiếc vòng vỏ sò lên cổ, thắt chặt những vòng tay đính đầy lông vũ sặc sỡ sắc màu, trên mắt cá chân lạch cạch âm thanh của những hòn đá tròn trịa, đầy màu sắc.

- Dâng lên cho Mawa’ala’ha! Vị thần của bầu trời, những ngôi sao, ngọn gió và các đám mây!

Tộc trưởng Otana hô lớn bài hát linh thiêng, bắt đầu điệu múa dâng lên những vị thần. Những động tác dứt khoát, mạnh mẽ nối tiếp nhau, đồng đều trên mọi con tàu. Người đàn ông vung bàn tay lên, khép năm ngón tay, rồi lại nắm chặt nắm đấm, hất bàn tay lên không trung. Những vũ điệu kiêu hãnh được trình diễn liên tục không ngừng nghỉ, khiến cho những chiếc lông vũ bay phấp phới trong gió. Đôi chân giậm mạnh nhịp nhàng lên sàn tàu, rầm rậm đều đặn, khiến cho những viên đá gõ vào nhau lọc cọc. Cùng tiếng hát hùng mạnh, ngắn gọn, nhưng chứa đầy lòng thành kính được cất lên bởi mọi con người trên thuyền, người thuyền trưởng vỗ mạnh lên những bộ ngực trần nở nang, những bờ vai khoẻ khoắn, cùng những cặp đùi săn chắc, lặp đi lặp lại.

Họ lặp lại điệu múa liên tục không ngừng nghỉ, lớn giọng hát át đi tiếng sóng biển cùng sấm chớp đang thét gào vào mặt mình. Sàn tàu trơn trượt, những cơn sóng nhấp nhô bất thường đã từng hất văng vô số thuỷ thủ, lập úp biết bao nhiêu con thuyền, nuốt chửng chúng xuống lòng biển sâu thẳm bất tận. Đến khi chiếc lông vũ cuối cùng trên tay đứt khỏi chiếc vòng, bay theo gió, những viên đá cuối cùng trên cổ chân vỡ tan, rơi xuống biển. Chẳng biết đã qua bao nhiêu điệu múa, bài hát, thế nhưng những hình xăm trên mình các thuyền trưởng bắt đầu sáng lên màu trắng nhạt, báo hiệu nghi lễ chuẩn bị hoàn tất. Tộc trưởng Otana lấy chiếc vỏ sò trên cổ mình, cứa ngang lòng bàn tay, cung kính thét lớn:

- Dâng lên cho ngài Kuwaqahoa’a! Vị thần của những cơn sóng, lòng biển, các dòng hải lưu và vô vàn hải thú!

Rồi các vị thuyền trưởng thực hiện động tác cuối cùng, vung bàn tay đẫm máu của mình, hất những giọt máu đỏ tươi xuống những cơn sóng biển đen ngòm. Tộc trưởng Otana cắn răng nhìn những giọt máu chảy liên tục, sốt ruột chờ đợi sự chấp thuận của Kuwaqahoa’a. Thế nhưng khi thời khắc ngài hài lòng với cống phẩm được dâng lên, chỉ có một nửa thuyền trưởng trong đội tàu có những hình xăm phát sáng ánh xanh dương. Ý chí của ngài đã rõ ràng, một nửa phải hi sinh để đổi lấy sự bảo hộ cho những người còn lại khỏi cơn bão điên cuồng này.

Những người đàn ông cùng hình xăm đen bị chọn làm vật hiến tế, thở hổn hển trên sàn tàu sau điệu múa, nhìn sang vị Tộc trưởng đang được bao quanh trong sắc xanh mờ ảo với ánh mắt đau đớn, bất lực. Rồi họ bỏ mái chèo và cánh buồm, kiệt sức ngồi xuống trong khoang thuyền, đoàn tụ cùng gia đình mình lần cuối trước khi biển cả cùng thuỷ quái nuốt chửng họ. Tộc trưởng Otana cùng những người khác chẳng thể làm gì hơn ngoài hét lớn bài ca, nhảy điệu cuối cùng, vĩnh biệt với những người anh em, bạn bè đang trôi dần một xa hơn đi khỏi mình. Họ hát và nhảy đến khi những con thuyền kia biến mất vào màn đêm, chẳng thể nhìn thấy bóng dáng đâu trong cơn bão dày đặc này nữa. Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt những người thuỷ thủ, nhưng mau chóng tan biến đi giữa những giọt mưa nặng nề.

Chẳng bao lâu sau, biển yên trở lại, mặt nước lặng lẽ cuộn từng đợt sóng nhỏ nhịp nhàng như nhịp đập trái tim. Bầu trời đêm trong vắt không một gợn mây, rực rỡ những vì sao chi chít giữa màn đêm. Tộc trưởng Otana nâng bàn tay mình lên, đo đạc lại vị trí của những ngôi sao và chòm sao trên bầu trời. Ông đặt tay lên vai hoa tiêu của thuyền mình:

- Việc khóc thương, hãy để đến khi vào được đất liền. Ta cần cậu trong việc định hướng bản đồ sao, gắng lên nào!

Những vệt trăng sáng chói loà, dập dờn trên những mảng đen của biển sâu, chỉ còn tiếng gió rít nhè nhẹ bên tai cùng âm thanh rì rào sóng vỗ lên mạn thuyền. Bất chợt, từ xa xăm gần chân trời, một tiếng rống dài, sầu thảm vang lên. Mọi người trên thuyền lập tức chạy ra nhìn. Một bóng đen khổng lồ trồi lên khỏi mặt nước, phun một cột nước lên trên bầu trời đêm. Những giọt nước sáng lấp lánh như những hạt ngọc trai li ti, rơi lả tả xuống mặt biển trên nền trời đen sâu thẳm. Những con người của biển cả, của phiêu lưu và thám hiểm, trầm lặng ngắm nhìn cảnh tượng tuyệt đẹp có một không hai trong cuộc đời của mình ấy, tiếc thương cho những người đã ra đi, nhưng cũng hết lòng biết ơn vì bản thân đã được sống tiếp.

Sinh vật khổng lồ kia quay lưng lặn xuống lòng đại dương, khiến cho chiếc đuôi to bè hình mái chèo của mình nhấc lên khỏi mặt nước, tạo thành một chiếc bóng đen tuyền nổi lên giữa mặt biển dạt dào ánh trăng. Rồi nó quẫy đuôi, biến mất xuống dưới chân trời tĩnh lặng. Thế nhưng Tộc trưởng Otana bất ngờ ra lệnh cho các thuỷ thủ lập tức trở về vị trí. Chẳng bao lâu sau, cơn sóng khổng lồ từ cú quẫy đuôi của con thuỷ quái kia tràn đến, đẩy bay đoàn thuyền của tộc Hatoka đi xa. Họ lại gồng mình lên giữ vững để cho con thuyền không bị lật, trong khi cơn sóng kia tưởng chừng như chẳng hề suy giảm, cứ thế đưa họ đi xuyên qua màn đêm đen.

Đến tận khi mặt trời mọc lên từ mặt biển, cơn sóng hùng mạnh kia mới tan dần rồi biến mất, để lại đoàn thuyền giữa đại dương bao la. Trong khi người hoa tiêu đang quan sát nhịp điệu của sóng để dự đoán dòng hải lưu, người con trai của Tộc trưởng đã nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng cánh chim bay trên trời, anh vui mừng hét lên, rồi cả đoàn thuyền mau chóng bám theo hướng bay của con chim trắng muốt đó, đến một vùng nước đầy ắp các loài chim biển.

Những con chim trôi trên mặt nước hững hờ, hoặc lao vút từ trên không xuống lòng biển với tốc độ kinh hồn. Tộc trưởng nghĩ ngợi, bầy chim kiếm ăn ở đây chứng tỏ đất liền đã chẳng còn xa, ông muốn bắt cá để cho người của mình được nghỉ ngơi. Tuy nhiên, ông cũng lo sợ về các loài thuỷ quái có thể đang lảng vảng dưới chân mình. Tộc trưởng Otana chọn ra vài người đàn ông khoẻ mạnh nhất với hình xăm vảy cá, cùng nhau làm một lễ cầu may mắn, bình an, thịnh vượng nhỏ với ngài Kuwaqahoa’a rồi lặn xuống lòng biển.

Những con người với hình xăm vảy phủ kín lưng có thể nhìn rõ trong lòng đại dương xanh thẳm, bơi nhanh như cá cùng khả năng nín thở phi thường. Trước mắt họ đây là một đàn cá nhỏ, vảy bạc lấp lánh, bơi cuồn cuộn thành hình lốc xoáy, bị bao vây bởi những con hải cẩu nhanh nhẹn vô hại. Lúc này, Otana mới yên tâm đánh bắt cá. 

Một người trên sàn thuyền sẽ chuẩn bị tấm lưới, xoay vòng và tung nó lên ngay bên trên đàn cá một cách điệu nghệ. Khi tấm lưới rơi xuống, những hòn đá nặng ở rìa lưới sẽ kéo xuống, tóm lấy những con cá xấu số bị mắc kẹt bên trong. Khi ấy, những người bên dưới nước sẽ nhanh chóng bơi đến, túm các hòn đá nặng lại, đóng đi lối thoát duy nhất của đàn cá. Sau đó, những người thợ lặn sẽ vác đống đá nặng lên mặt nước, để mọi người trên thuyền cùng nhau kéo tấm lưới lên. 

Sau khi đã bắt được rất nhiều cá tươi, người Hatoka làm lễ cảm tạ biển cả, rồi trả lại một phần những gì mình đánh bắt được như bày tỏ lòng cảm kích đến với thần Kuwaqahoa’a. Mỗi con thuyền đều có một chiếc bát đá nhỏ, nằm gọn trong lòng bàn tay, họ chất cỏ khô và củi lên trên đó rồi nhóm lửa, bắt đầu nướng cá. Những con cá Tatoa nhỏ dẹt, mình hình thoi thuôn dài, với một màu xanh dương bắt mắt chạy dọc sống lưng đến hết đuôi, cùng chiếc bụng lấp lánh vảy bạc. Sau khi chúng được sơ chế, làm sạch, lớp thịt trắng mọng nước, xen kẽ màu đỏ hồng của máu lộ ra bên dưới lớp vảy cứng cáp. Những thớ thịt trắng ngần săn chắc, vương chút muội than sau khi được nướng trên bếp lửa vẫn còn phảng phất mùi mặn của biển, được ngấu nghiến bởi những con người đã kiệt sức vì phải chống chọi lại biển cả khắc nghiệt suốt đêm qua. 

Những người phụ nữ cất lên tiếng hát về các câu chuyện thần thoại xa xưa, về những hòn đảo xinh tươi xa lạ, cùng tiếng trống gõ, tiếng sỏi xóc loạch xoạch trong vỏ dừa rỗng nhịp nhàng của cánh đàn ông, trong khi những đứa trẻ chạy nhảy trên sàn tàu, vui đùa với nhau dưới mặt nước trong xanh, nhìn lên bầu trời tươi sáng. Những cơn gió mát lạnh cứ thế mang theo tiếng nhạc hát yêu đời giữa biển khơi bao la đến bên tai của vị thần Mawa’ala’ha.

Đến khi mặt trời đã lên đỉnh, Tộc trưởng Otana quyết định đã đến lúc họ cần phải tiếp tục chuyến hành trình. Sau khi tham khảo với các hoa tiêu, đo đạc lại vị trí hiện tại của đoàn thuyền, họ cuối cùng cũng xác định được lộ trình thuận lợi nhất để đến với hòn đảo nơi bầy chim làm tổ. Mặc dù những con chim trắng muốt kia bay thẳng về nơi đất liền, nhưng những sợ lông vũ lại được cơn sóng đưa về hướng khác. Người hoa tiêu nhấc mái tóc dài của mình lên, nhìn đuôi tóc đung đưa để nhìn hướng gió. Anh thông báo với Tộc trưởng rằng họ sẽ phải đi theo hình vòng cung, xuôi theo dòng hải lưu để đến được đích đến một cách nhanh chóng nhất.

Thế nhưng ngài Mawa’ala’ha dường như đang có tâm trạng rất tốt. Bất ngờ gió mạnh đổi hướng, thổi thẳng về phía đất liền. Các hoa tiêu kinh ngạc nhìn nhau rồi oà lên vui sướng. Đoàn thuyền căng buồm tiến thẳng đến hòn đảo xa lạ kia, mang theo những nụ cười rạng rỡ cùng những tiếng hát của hạnh phúc.

Khi những mảnh lá và vỏ cây trôi càng lúc càng nhiều hơn, cuối cùng Tộc trưởng Otana cũng đã nhìn thấy bóng dáng của một hòn đảo xanh tươi hiện lên từ chân trời trong xanh. Hình dạng của những đám mây cũng nói lên lượng mưa dồi dào cùng sự trù phú của thảm thực vật nơi đây.

Khi tiếng sóng vỗ vào những bãi cát rì rào, những đôi chân trần vui sướng nhảy cẫng lên khi được chạm vào đất liền. Các chàng trai ôm lấy bãi cát vàng thô ráp, hất tung những vốc cát lên và khoác vai nhau nhảy múa. Thế nhưng sau khi neo tàu, việc đầu tiên Tộc trưởng Otana làm lại chính là xây một tế đàn nhỏ để cảm tạ các vị thần, cũng như tưởng nhớ tới những người đã hi sinh trong cơn bão đêm qua. Những giọt nước mắt nghẹn ngào rơi xuống, những đôi mắt đỏ hoe cùng tiếng hát da diết, nặng nề vang vọng khắp bãi cát, trong ánh lửa bập bùng của những ngọn đuốc phần phật giữa những cơn gió mặn thổi từ biển vào. 

Đêm đó, đoàn thám hiểm ngồi ăn quanh các bếp lửa trên bãi cát, họ chuyền tay nhau những túi hạt, những miếng thịt, con cá khô, những bình nước ngọt được chưng cất từ nước biển. Những người đàn ông và phụ nữ, đầu đeo vòng hoa, eo quấn khố lá dừa, nhảy múa quanh đống lửa trong tiếng nhạc sôi động, hát ca đến khản cả giọng, ăn mừng chuyến hải trình thành công. 

Nằm trong những căn lều dựng tạm bằng lá cây trên bãi biển, Tộc trưởng Otana nhìn lên những vì sao rực rỡ phủ kín bầu trời đêm, vô thức giơ bàn tay lên đo khoảng cách giữa chúng rồi chợt nhận ra, ông lại hạ xuống, đặt những ngón tay chai cứng lên những hình xăm linh thiêng trên cơ thể mình. Phủ kín lưng, cùng ngực và hông của ông là những chiếc vảy cá hình tam giác, được bọc lại trong những đường mực dày, đại diện cho những thợ lặn kỳ khôi với khả năng bơi lội siêu phàm. Trên hai đùi là những đường vân uốn lượn của sóng nước, hình ảnh con thuyền cùng cánh buồm căng phồng đầy kiêu hãnh của những thuỷ thủ mạnh mẽ, kỷ luật và luôn kiên cường đối đầu với sóng nước và gió cuộn. Nằm trên hai cẳng tay của Tộc trưởng Otana chính là những vì sao rực rỡ giữa bầu trời đêm, cùng bàn tay của những người hoa tiêu chăm chỉ học tập, tinh tế quan sát từng sự thay đổi nhỏ của thiên nhiên nhằm nhận thức được vị trí bản thân giữa thế gian bao la vô tận.

Thế nhưng nặng nề nhất chính là hình xăm đầy cao quý của Tộc trưởng trên cổ, phủ xuống hai bên vai ông. Tộc trưởng là người chịu trách nhiệm cho tính mạng của toàn bộ những người khác, phải đảm bảo cho an toàn, sức khoẻ, tính mạng của họ. Đêm bão đó, Otana đã quyết định sử dụng nghi lễ Afolau, và chính ông đã gián tiếp giết chết tất cả những con người vô tội. Ông hiểu rằng đó là cái giá phải trả để những người còn lại có thể sống sót đến được hòn đảo này, được tận hưởng bữa ăn và ngủ ngon lành trên đất liền vững chãi. Tuy nhiên, những người đàn ông, những chàng trai trẻ, người phụ nữ, trẻ em đó đều là bạn bè, hàng xóm, là gia đình lớn của Otana. Ông không thể kìm được nước mắt khi nghĩ đến họ.

Bất chợt đứa con trai của ông, Maka’i, một thanh niên vạm vỡ bước đến chiếc lều của ông trong bóng đêm, trên tay cầm một chiếc bình nhỏ. Anh ta ngồi xuống bên cạnh ông. Tuy không nhìn thấy khuôn mặt của cha mình, nhưng từ nhịp thở, anh biết rằng ông chưa ngủ. Maka’i thì thầm:

- Cha ơi, con có cái này hay lắm.

Otana cũng lờ mờ đoán được thứ thằng con mình mang đến. Ông lầm bầm mắng:

- Thằng ngu này, ta đã cấm tiệt mang đồ không cần thiết lên thuyền rồi mà. 

Maka’i cười xoà, ngon ngọt nói với cha mình:

- Thôi thì đã thành công mang đến đây rồi. Cha uống với con đi.

Anh mở nắp chiếc bình đất nung, rót một ngụm rượu ra hai nửa vỏ dừa, đưa cho cha một nửa. Otana gác đầu lên một tay, tay còn lại đón lấy chén rượu từ thằng con trai. Ông đưa lên mũi ngửi hươu ngô phảng phất trong chén rượu cay này, hỏi:

- Thứ quý giá như rượu, sao lại đem ra uống giờ này?

Maka’i ôm chiếc vỏ dừa trong lòng, ngẩng mặt lên bầu trời, nhớ lại:

- Lần đầu tiên cha đưa con đi biển, cha đã chỉ cho con về ngôi sao Kon’wala, luôn mọc lên từ cực Bắc và tạo thành hình chữ nhật với ba ngôi sao khác, tạo thành chòm sao Huwana’a, rồi khi kéo dài cạnh dưới chòm sao đấy ra ba gang tay rồi dóng thẳng xuống chân trời, đó chính là cực Đông.

Otana ngẫm nghĩ một hồi, rồi hỏi lại:

- Sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện đấy? Cái thằng này, mày cứ như ông già ấy!

Maka’i bật cười, anh nâng chén rượu lên bầu trời sao:

- Cảm ơn cha vì đã cho con cơ hội để được ngồi đây, hồi tưởng về những kỷ niệm cũ và thưởng thức thứ rượu quý giá này bên cha.

Tộc trưởng cũng chợt cười lớn, rồi ông cũng nâng chiếc vỏ dừa lên. Hai người đàn ông nhấm chút rượu ngô nhạt, để cho vị ngọt thoang thoảng cùng cảm giác tê tê thấm vào đầu lưỡi, cùng ngắm nhìn tấm bản đồ sao vĩ đại trên đầu. Đến khi Maka’i định rót thêm một chén cho cha, Otana nhắc nhở anh:

- Uống thế thôi, đem chia cho mọi người đi.

Anh ta mới cười khúc khích, ghé lại thủ thỉ với cha:

- Thực ra thuyền nào cũng có một bình hết.

Tộc trưởng bực mình, ném mạnh chiếc vỏ dừa về phía thằng con, quát lớn trong khi anh ta đang cười khúc khích, ôm chiếc bình bỏ chạy:

- Tất cả lũ chúng mày chẳng đứa nào coi lời tao nói ra cái gì cả! Cứ thế này mà bị sóng đánh lật thuyền làm mồi cho cá thì cũng đáng lắm!

Sáng sớm hôm sau, nhóm đàn ông đi do thám đã trở về với nhiều thông tin quan trọng. Hòn đảo rộng lớn này là nơi sinh sống của vô số các loài thú săn mồi khổng lồ, nguy hiểm. Từ những dấu chân, họ biết được một sinh vật có hình thể giống hổ, cao ngang ngực người đang lảng vảng gần đây. Trong một con sông, một con cá sấu với lớp da thô kệch, nằm đợi con mồi trên mặt nước như một khúc cây rộng tầm hai vòng tay người ôm. Những người thám hiểm cũng đã thấy thấp thoáng bóng của một loài chim với tiếng kêu xé rách bầu trời, cùng vài chiếc lông vũ dài bằng cánh tay nằm rải rác trên mặt đất, bên cạnh xác chết của một con heo rừng bị ăn dở.

Tuy nhiên, nhóm thám hiểm cũng đã phát hiện ra một miệng hầm dẫn xuống lòng đất trong một hốc đá, với cánh cửa ván gỗ có tay cầm, được cố ý nguỵ trang với lá cây phủ lên trên. Điều này chứng tỏ hòn đảo này đã được khám phá ra trước cả khi người Hatoka đặt chân đến đây từ rất lâu về trước.

Tộc trưởng Otana cầm cây đuốc, bước xuống nền đất lạnh lẽo, ẩm ướt và tối tăm. Lối vào gần như dốc đứng, có vài viên đá được đóng chặt vào đất, nhô ra như bậc thang. Bên dưới đó là một căn buồng rộng lớn, nối với một hệ thống hang đá phức tạp với nhiều ngã rẽ. Tiếng Tộc trưởng giẫm phải lớp lá cây khô khi vừa đặt chân xuống bất chợt vang vọng khắp nơi đây, cùng lúc đó, một mùi hôi thối khủng khiếp sộc vào mũi ông. Otana soi ánh sáng vàng của ngọn đuốc lên những hình vẽ trên tường hang cùng vô số mẩu thức ăn vương vãi trên mặt đất. Dường như chuyến thăm của họ đã phá đám bữa ăn của chủ nhà.

Otana cất tiếng gọi, giọng ông vang vọng khắp hệ thống hang động, rồi có tiếng của thứ gì đó lan tới từ sâu trong bóng tối. Họ tiến xa hơn vào trong, ngang qua những căn phòng với những chức năng có thể được nhận ra rõ ràng. Một hàng dài những phòng ngủ được lót lá cây khô, vài nhà kho với những chiếc tủ và giá treo đơn giản, và một chiếc hố sâu nhỏ không thấy đáy bốc mùi chất thải nồng nặc.

Bầu không khí hôi hám, ẩm ướt khiến cho họ cảm thấy bức bối, khó chịu. Bàn chân trần giẫm lên nền đất mềm, lạnh lẽo, như thể đang bước trên đất bùn nhão sau cơn mưa. Thế nhưng mùi hương kinh khủng bao trùm lấy họ khiến cho mọi sự liên tưởng những thứ mình đang tiếp xúc với chỉ có thể liên quan đến những thứ chất thải dơ bẩn.

Tộc trưởng Otana dẫn đầu đoàn, ông nghe thấy tiếng rên rỉ, gầm gừ yếu ớt đang ngày một gần hơn. Rồi lờ mờ hiện lên dưới ánh đuốc của Otana, một đám các sinh vật hình người hiện lên. Cơ thể chúng gầy nhẳng, trắng bệch, trần truồng, co cụm lại với nhau sát trong ngõ cụt của hang, liên tục phát ra những âm thanh sợ hãi khi những người Hatoka tiếp cận.

(Còn tiếp)
 

Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.