Mưa từ nước mà lên
Yêu vì duyên mà thành
Mưa làm cho đất ẩm
Yêu nỗi đau sẽ lành.
Nước như nguồn tất cả,
Nguồn của một chuyện tình
Mưa mang theo hơi lạnh,
Khiến nỗi nhớ lặng thinh.
Nước cho trời tất cả,
Tiếc chỉ mưa đa tình,
Mang tâm tư của nước
Reo rắc khắp muôn nơi.
Cho hoa lá giải khát,
Cho đất đai mỡ màu.
Nước vô tình không biết,
Cứ mãi góp thành mây.
Khi mây tan trời tạnh,
Cũng là khi nhẹ lòng.
Khi yêu xin là nước,
Đừng khiến mình thành mưa.
Cho đi hết tất cả,
Rồi chính ta nhẹ lòng.
Cứ đa tình như mưa,
Để rồi cũng hư không.
Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.
Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.