Giữ Lấy Vầng Trăng
9.
Chạy trời không khỏi nắng, tiết mục “trốn tìm” không kịp tái diễn lần thứ ba đã nhanh chóng bị dập tắt. Cả người Minh Nguyệt như hóa đá nhìn cái “đống” to tướng xuất hiện trước cửa nhà, có lẽ là tầm mắt của Minh Nguyệt quá rõ ràng, cái “đống” kia giật giật vài cái rồi ngước mặt lên nhìn về phía cô.
Chưa để Minh Nguyệt kịp phản ứng thì ngay giây tiếp theo, chân của cô đã bị ôm cứng ngắt, khuôn mặt quen thuộc với khóe mắt và chóp mũi đỏ bừng ánh vào mắt khiến cô khựng lại trong chốc lát, trong lòng như bị lông chim lướt qua, có chút ngứa thoang thoảng, nhưng lại rất nhẹ, giống như chỉ là ảo giác.
Bộ dạng của Phong Duật lúc này quả thật có chút đáng thương, khiến lương tâm đã biến mất mười mấy năm của Minh Nguyệt ngo ngoe rục rịch muốn chồi lên lại nhưng lãng mạn chưa kịp ngoi đầu đã bụp một cái… biến mất.
“Đừng đi! Hôm nay cậu còn chưa tập thể dục!”
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp
Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.
Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.