Lời Tự Sự Cuộc Sống
Giọt nước mắt trượt dài trên gò má rơi tõm vỡ tan trên đôi bàn tay run rẩy để lại một vệt nước hoen ố dễ dàng bị khô cạn bởi ngọn gió đầu mùa. Dưới xiết bao hổ thẹn cùng sợ hãi đang bủa vây, tôi cúi đầu như một kẻ tội đồ đứng trước bậc thềm công lý đón chờ sư phán quyết của bản thân, nhưng— chẳng có một sự phán xét nào ngoại trừ sự phán xét đến từ chính bản thân mình.
Những con chữ vô hồn bay múa trong không trung, tựa như xiềng xích quấn quanh cổ treo tôi lên giữa bầu trời đêm tối đen như mực, rồi lại chẳng khác nào tiếng kèn Saxophone đang ngân vang thay lời dè biểu và tiễn biệt cái tự tôn văn chương của bản thân tôi.
Không chỗ trốn tránh… Chẳng tìm thấy lối ra.
Tôi mắc kẹt trong căn phòng lộng lẫy mà trống rỗng.
Tôi co rúm người, lẩm bẩm hát thầm.
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp
Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.
Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.