Lời Tự Sự Cuộc Sống

Lượt xem: 2
9 tháng trước
Bạn có thể sử dụng mũi tên trên bàn phím để qua chương
Cấu hình
Báo cáo
Lưu truyện

Tên: "Luân hồi."

Tôi là một kẻ bình phàm, không là anh hùng, chẳng phải kẻ ác. Tôi từng nghĩ bản thân sẽ mãi như vậy, bình phàm sinh ra, bình phàm chết đi, tựa như vô số kẻ bình phàm khác trên đời.

Tôi không có năng lực hơn người, không có ý chí cường đại, cũng không có tình cảm dao động mạnh mẽ. Có lẽ thứ duy nhất khiến tôi trở nên đặc biệt là giới hạn đạo đức của bản thân...

Thật đáng buồn, dù đã bi ai đến tột độ, nước mắt cạn khô, trái tim hoang vu và rách nát, tôi vẫn không muốn, làm hại người khác. Nhưng, ngay cả khi như vậy, tôi vẫn chỉ là một kẻ bình phàm, tựa như hạt cát trong sa mạc, giọt nước của biển khơi, dù có cố gắng đánh bóng thế nào cũng sẽ không sáng lấp lánh như ngôi sao trên bầu trời.

Vậy thì tại sao?

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp

Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.