1.
Từ rất xưa, rất xưa về trước, tại thế giới phép thuật diệu kì, có một truyền thuyết vẫn luôn được lưu truyền, về một nhà lữ hành vô danh và… bất tử.
“Tựa như gió, tựa như mây
Nhà lữ hành gắn mình cùng lịch sử
Không có tên, không biết tuổi
Hình dáng niên thiếu in đậm biển thời gian
Cùng cung đàn từng lời ca vang vọng
Những câu chuyện giản dị đến phi phàm
Sáng đàn ca lê thê thành Timos
Chiều cưỡi gió lang thang rừng Sintoz
Nhà lữ hành, nhà lữ hành vô danh
Không chốn về chẳng có dây duyên
Kẻ bất tử hoá thân truyền thuyết
Nhà lữ hành, nhà lữ hành vô danh…”
Người hát rong dừng lại, tiếng vỗ tay từng chút rồi vang vọng hoà cùng tiếng lẻng xẻng của đồng vàng khiến nụ cười người hát rong càng thêm chân thành.
Ông cất cây đàn vào nón, gom những đồng vàng lại, cười khẽ ngả chiếc mũ cũ cảm ơn đám đông rồi nhanh nhẹn lẫn vào dòng người và biến mất.
Sau một hồi quẹo năm cua tám dịch chuyển ba thì Juzomita cũng về tới ngôi nhà tồi tàn của mình. Ông mở cửa, ngồi xuống ghế, chưa kịp bật đèn kiểm tra thu hoạch của hôm nay thì đã bị một tiếng nói đột ngột vang lên làm cho giật mình suýt quăng luôn túi vàng trong tay “Lại bị theo dõi à, Juzo?”
Juzomita nhăn mặt nhìn về phía vị khách không mời, căm tức nói “Cậu làm tớ giật cả mình. Thật chẳng biết tôn trọng người già gì cả!”
“Tách” Căn phòng nhẹ nhàng sáng lên, người thiếu niên bước ra từ bóng tối nháy mắt tinh nghịch “Tôn trọng? Cậu quên tớ cũng là người già à~.”
Juzomita nghe vậy thì trợn trắng mắt tỏ vẻ khinh thường “Cậu đi mà bước ra phố nói với những cô gái bị vẻ ngoài của cậu mê hoặc đấy.”
Thiếu niên ngồi xuống đối diện Juzomita, dùng hai tay nâng mặt, bĩu môi nói “Thôi nào, Juzo. Bề ngoài đáng yêu đâu phải lỗi của tớ, nữ tính luôn tràn ngập tình thương của mẹ thôi~. Vả lại, cậu vừa kiếm đồng vàng từ câu chuyện của tớ đấy nhé!”
Juzomita giật mình, ho nhẹ rồi chuyển sang chuyện khác “Cậu cũng nghe được à?! Khụ khụ, mà sao hôm nay cậu lại về đây thế? Có chuyện gì à?”
Thiếu niên, à không, nhà lữ hành cũng không tiếp tục trêu chọc người bạn cũ mà giơ rộng hai tay ngã người về sau đáp “Mây đưa tớ đến đấy.”
Biết rõ bản tính của nhà lữ hành, Juzomita lạnh nhạt chọc thủng lời nói dối “Cậu lại ngủ quên trên mây.”
Nhà lữ hành cũng không giận hay xấu hổ mà tự hào cười lớn “Không hổ là Juzo.”
Juzomita bất đắc dĩ đỡ trán thở dài “Thật là…” rồi ông chợt nhận ra sự thiếu vắng của bóng dáng quen thuộc, Juzomita nhìn xung quanh rồi quay sang hỏi nhà lữ hành “À, Kito đâu? Cũng bị cậu bỏ quên à?”
“Juzo thật là, giờ mới nhận ra. Kito… đã lên thiên đường rồi!” nhà lữ hành vẫn giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại khiến Juzomita suýt té lần hai.
Juzomita trợn tròn mắt, há hốc mồm, vẻ mặt như thấy quỷ, rõ ràng bề ngoài đã hơn bảy mươi mà lại nhảy cẫng lên như đứa trẻ hét “Cậu đùa à???”
Nhà lữ hành hiếm thấy không cười nhạo Juzomita mà chỉ bĩu môi tỏ vẻ ủy khuất “Thật mà, Kito đã mọc hai cánh và bay về thiên đường nha.”
Juzomita tức giận cầm túi vàng đập lên đầu nhà lữ hành, mong mỏi bản thân có thể dùng (vật) lý giúp cậu tỉnh táo. “A!”
Juzomita rống “Ngay cả địa ngục còn không có thì làm sao có thiên đường chứ?!”
Nhà lữ hành vốn đang ôm đầu mếu máo nghe vậy thì dừng lại, cậu nhìn Juzomita. Khuôn mặt nhà lữ hành lúc này thật vô cảm, cậu tựa pho tượng, rút đi vẻ ngụy trang bình thường để lẫn vào trần thế, chỉ còn có bản chất lạnh nhạt lại xa cách. Rõ ràng là thấp hơn so với Juzomita nhưng ánh mắt lại khiến Juzomita có cảm giác như bị thần linh trên cao nhìn xuống thế gian.
“Nhưng Kito đang ở thiên đường.”
#mieumieuthichviet
Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.
Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.