Trên trán Phan Thiên lúc này đã lấm tấm mồ hôi, có lẽ thiên phú mà cơ thể này có hoàn toàn chưa được khai mở. Vì thế nên hắn càng cố vận tiên khí thì sức lực ngày càng kiệt quệ. Đinh Cao An nhìn ra điều bất thường thì vội điểm một huyệt đạo giúp cơ thể Phan Thiên đả thông kinh mạch. Khí huyết bắt đầu lưu thông nhanh hơn, lượng tiên khí qua đó cũng tích được đầy đủ. Phan Thiên mở mắt ra, bên trong mắt lúc này có sáu tơ máu, tượng trưng cho Lục Thiên Huyết Sắc, một loại thuật cực mạnh mà hắn đã luyện thành. Tiên thuật mạnh đồng nghĩa với việc phải đánh đổi cái giá rất lớn, nhưng đến nước này thì không còn cách nào khác. Phan Thiên lẩm nhẩm gì đó, đột nhiên xung quanh ngọn núi hiện ra vô số vệt nứt dài. Bên ngoài đều có thể thấy được sự kiện hi hữu này. Đế vương Thục Châu đang thưởng trà, trông thấy thiên biến thì hốt hoảng ngồi bật dậy. Mắt trợn trừng lên như không tin được, miệng ông lấp bắp:
– Không thể nào lại như vậy được chứ, điều mà thiên sư Ngạn Minh nói với trẫm ngày trước đã thật sự ứng nghiệm rồi sao?
Nói xong ông thất thần ngồi thụp xuống ghế, thế tử thấy cha mình như vậy thì vội đến đỡ lấy rồi trấn an:
– Phụ thân bệ hạ chớ lo nghĩ nhiều mà hại cho long thể, con tin chắc sư phụ sẽ có cách hóa giải chuyện này thôi.
Vốn năm xưa Ngạn Minh và hoàng đế Du Kiện là bằng hữu thân thiết. Lại nói từ trước khi Lục Châu phân chia thì tổ tiên của Du tộc đã có mối quan hệ cực tốt với Thiên Sát Tông, là tiền thân của Ngạn tộc ở Huyễn Ngạn Sơn. Suốt bao đời đế vương, Ngạn tộc luôn âm thầm phò trợ cho họ Du về mặt tâm linh. Vì thế vị trí của Thiên Sát Tông và Huyễn Ngạn Sơn được ví ngang như một thánh thượng thứ hai của Thục Quốc. Đến khi Du Kiện lên ngôi thay cha thì Ngạn Minh mới bói ra một quẻ hung:
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp
Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.
Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.