Trời khuya, mưa trắng trời, quán bún ngan nằm trong góc con ngõ nhỏ vẫn sáng đèn.
Chiếc rèm rựa kêu lên rẹt rẹt lẫn vào tiếng mưa, báo hiệu có người vào quán.
Là một cậu trai khoảng hai năm tuổi, dáng người gầy, dong dỏng cao. Sau khi thu chiếc ô lại, cậu trai nhìn bà chủ quán khẽ gật đầu chào.
Dường như là khách quen, bà chủ toét miệng cười, ánh mắt liếc ra phía sau cậu trai như ngóng chờ điều gì đó.
Nhận thấy điều này, cậu trai vừa phủi nước mưa trên vai vừa nói.
“Cháu đi có một mình thôi.”
Bà chủ à một tiếng ngạc nhiên nhưng cũng không thắc mắc gì thêm. Chờ cậu trai ngồi vào bàn, bà chủ mới đến gần hỏi trống không.
“Nay ăn gì nào?”
Cậu trai gõ gõ ngón trỏ và trán nhíu mày suy nghĩ, rồi chẹp miệng một cái nói.
“Cho con một bún ngan đi cô.”
Bà chủ gật đầu toan quay đi, bỗng nhớ ra điều gì đột nhiên hỏi.
“Mà cái Hạ đâu? Hôm nọ cô thấy thằng nào chở nó đi ngang qua đây ấy.”
Cậu trai khẽ giật mình, nhìn bà chủ gượng cười đáp.
“Cháu với Hạ… nghỉ chơi với nhau rồi.”
Bà chủ chẹp miệng, thở dài một hơi, lắc đầu bộ dạng tiếc rẻ rồi quay lưng bước đi, còn đáp lại một câu.
“Chẳng thể hiểu nổi lớp trẻ ngày nay. Đẹp đôi thế mà…”
Cậu trai cười trừ, với tay lấy tờ giấy ăn cùng đôi đũa và chiếc muỗng, ánh mắt vô hồn nhìn vào một góc quán.
Lúc sau, trong bếp, bà chủ gọi vọng ra.
“Ê! Mày có ăn hành không thế?”
Tiếng gọi lớn làm cậu trai lúng túng, hướng vào trong bếp đáp lời.
“Con có ăn hành cô ơi”
Bà chủ không đáp lời, chỉ thoáng chốc đã bưng ra một tô bún ngan nghi ngút khói, miệng lẩm bẩm.
“Rõ khổ! Mọi hôm cô thấy mày hay ngồi gắp hành ra. Lại không để ý hai đứa nên chả biết đứa nào không ăn được hành. Mà có đi với ai đâu mà lau tận hai đôi đũa với muỗng thế kia?”
Cậu trai giật mình nhìn, phía bên cạnh đã có sẵn một đôi đũa và chiếc muỗng được xếp ngay ngắn như chỉ chờ có người tới là dùng bữa. Cậu trai gãi gãi đầu đáp.
“Cháu… cháu quen tay…”
Bà chủ chẹp miệng đặt tô bún xuống, bàn tay thô dày vỗ vỗ vai cậu trai điệu bộ an ủi xong quay lưng đi.
Cậu trai thở dài. Nhìn xuống tô bún nghi ngút khói, âm thanh từ quá khứ cứ văng vẳng bên tai.
“Em không ăn được hành, nhưng lại thích có mùi hành. Nên anh phải nhặt hành ra cho em.”
Miếng hành cuối cùng cũng đã được vớt ra!
Húp một miếng nước dùng, cậu trai mỉm cười lẩm bẩm.
“Cũng ngon đấy chứ”
Một giọt nước mắt khẽ rơi xuống bát bún ngan!
Ngoài trời vẫn mưa
Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.
Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.