11.
Rầm.
Cánh cửa phòng bệnh yếu ớt không thể chống chọi sự nhiệt tình của khách đến thăm, bất hạnh bỏ mình, chỉ tiếc là sự hi sinh của cánh cửa cũng không thể giúp được gì bởi vì giây tiếp tôi đã đến.
Không thèm để ý tới điệu bộ như cha già giao phó con gái cho rể của quản giả, ATM và cây trúc trắng, tôi cười hớn hở mở miệng.
“Nghe tin quản gia bị bệnh, tôi hết lòng vui thương tiếc nên đem theo chút quà mọn đến thăm.”
Dứt lời, không kịp để quản gia ngăn cản, tôi vung tay ra hiệu, hai đám người mặc áo vest đen, quấn khăn trắng trên đầu lập tức ồ ạt ùa vào.
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp
Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.
Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.