Bút Chiến: Chia Tài Sản

Lượt xem: 26
3 tháng trước
Bạn có thể sử dụng mũi tên trên bàn phím để qua chương
Cấu hình
Báo cáo
Lưu truyện

BẠN GÁI: MY - LUNA WONG

Khi đang ngồi trước gương trang điểm chuẩn bị hẹn hò thì nhận được tin nhắn hủy hẹn từ bạn trai. Tôi bực bội ném điện thoại xuống giường rồi nhìn gương mặt đã trang điểm gần xong của mình trong gương. Vì buổi hẹn này mà tôi đã mất cả tiếng đồng hồ, giờ bảo hủy là hủy thế nào?

Nhưng tôi cũng không thể ép anh vẫn đi hẹn hò với tôi được. Bởi…anh trai anh, anh Tuấn, vừa gặp tại nạn giao thông mất rồi. Công an bảo người nhà lên nhận xác mà trong nhà anh chỉ còn mỗi mẹ anh thôi. Bà lớn tuổi rồi, nghe con trai cả vừa mất chắc là đau buồn lắm. Còn vợ của anh anh trai anh cũng là một người phụ nữ mất chồng, sáng đi làm chiều còn phải chở con về rồi làm cơm nữa.

Cho nên việc đi nhận xác kia anh Đức, bạn trai tôi phải nhận lãnh rồi. Tôi lại cầm điện thoại lên nhắn cho anh một chữ ‘ok’ rồi bắt đầu tẩy trang. Nếu tin nhắn kia đến sớm hơn thì tốt rồi, báo hại tôi đã hủy hết lời mời đi chơi của đám bạn thân.

Trong suốt quá trình tang lễ diễn ra, tôi chỉ đến nhà anh Đức một lần để phúng viếng và an ủi mẹ ảnh là bà Lan. Trời tối, khách đến phúng viếng cũng về hết tôi giúp mang mấy cái ly xuống bếp xong cũng tính về, nhưng ai biết lại nghe được chút xíu chuyện.

Vợ anh Tuấn, chị Khả Ý đang vừa thút thít vừa bảo bà Lan ký vào văn bản từ chối nhận tài sài thừa kế. Mà bà Lan đang đau lòng mất con nên tức giận mắng chị Khả Ý chỉ biết mỗi tiền. Tôi thấy bọn họ cãi nhau nên vội cầm ly xuống bếp đặt vào bồn rửa chén xong thì về nhà.

Về tới nhà tôi cũng chẳng nghỉ ngơi mà tìm một đám bạn nói chuyện. Đột nhiên tôi nhận được cuộc gọi đến từ anh Đức. Anh ấy kể với tôi về chuyện chị Khả Ý cứ ép bà Lan và ảnh ký văn bản từ chối nhận tài sản thừa kế.

Ảnh bảo rằng: “Em xem, bả cứ bảo với mẹ rằng, đó là tài sản chung của vợ chồng bả, cứ bảo mẹ ký đi. Trong khi, anh anh mất rồi, xác chỉ vừa lạnh bả đã nghĩ tới tài sản. Em xem có tức không?”

Tôi: “Chị em trong nhà không mà tính toán quá anh nhỉ?”

Đức: “Chứ còn gì nữa. Nếu ký xong tờ giấy kia, bả bảo một mình bả nuôi bé Minh không nổi, không báo hiếu cho mẹ được, chẳng phải gánh nặng đều đè hết lên vai anh à? Mẹ là của chung, tuy anh anh đã mất nhưng bả làm dâu cũng phải có trách nhiệm chứ. Muốn trốn nhiệm vụ thì đừng hòng. Người tính toán khôn như bả, thế giới này đầy.”

Tôi: “Em cũng không ngờ chỉ lại là người như thế. Theo em thấy, năm đó chỉ đòi ở riêng mới chịu cưới, có lẽ cũng vì ngại chăm sóc người lớn tuổi anh ha.”

Đức: Em không nhắc anh cũng quên chuyện này. Để chút nữa anh nói với mẹ, bảo mẹ nhất quyết không ký xem bả làm được gì.

Chúng tôi nói với nhau chút nữa thì tắt máy. Tôi mỉm cười nhìn trang word viết đầy kế hoạch trong tương lai ở trước mắt mình.

Năm đó, khi anh Đức tỏ tình với tôi, tôi đã nghĩ ra rất nhiều thứ. Này nhé, nhà ảnh tuy không khá giả gì nhưng đủ ăn đủ mặc, lại có một căn nhà riêng. Ba ảnh mất sớm trong nhà chỉ có mẹ thôi. Ảnh là con út nên rất được cưng chiều, sự nghiệp cũng đã ổn định. Tiền làm ra mỗi tháng chỉ cần cho bà Lan chút ít, còn lại đều tiêu xài riêng, cũng chẳng cần phải tiết kiệm tiền mua nhà như những người khác. Anh trai ảnh lấy vợ rồi ở riêng, ảnh chỉ cần khóc lóc, than khổ chút xíu thì căn nhà kia chẳng phải đều của ảnh sao?   

Hiện tại anh Tuấn mất, chị Khả Ý giữ được một nửa tải sản riêng của hai vợ chồng, một nửa còn lại thuộc về ba mẹ của người đã mất. Đó là nói, tổng tài sản của anh Đức không chỉ có tài sản hiện tại bà Lan đang giữ còn có cả một nửa tài sản riêng của hai vợ chồng anh Tuấn nữa.

Nghĩ tới đây tôi lại bấm điện thoại kiểm tra tài khoản tiết kiệm của mình. Để xem nào, dạo này công việc thật áp lực, chắc phải tìm thời gian làm một chuyến du lịch Châu Âu để thư giãn thôi. Tiền mà, sắp tới tôi nhiều lắm.

Nghĩ thế, tối tôi lại đi mua một giỏ trái cây rồi chạy sang nhà anh Đức thăm bà Lan. Nhìn bà Lan hôm nay rất tiều tùy. Tôi hỏi han bà Lan xong thì lại cố ý dẫn bà nói đến vụ tài sản. Quả nhiên bà Lan thở dài bảo: “Thôi không nhắc nữa.”

Xem ra bà Lan không muốn ký tờ giấy kia là vì nghĩ cho anh Đức đây mà. Bà Lan không muốn nhắc tôi cũng không thể tiếp tục câu chuyện đó nữa. Ngay lúc tôi dự định đổi chủ đề thì chị Khả Ý chở theo bé Minh tới nhà, thằng bé tan học còn chưa kịp thay đồng phục đã bị chở tới chỗ học thêm, học xong thì chở thẳng qua đây.

Mọi người chào nhau xong thì bà Lan hỏi bé Minh chuyện học hành. Tôi nghĩ vì có tôi ở đây nên mẹ con bọn họ mới không thể nói chuyện ký giấy đây mà. Cho nên tôi tìm cớ ra về, dù sao thì anh Đức cũng sẽ kể lại cho tôi nghe, tôi không sợ mình bỏ qua bất kỳ chuyện gì đâu.

Quả đúng như tôi nghĩ, tới tối anh Đức chạy xe qua nhà đón tôi đi cà phê. Sau khi thức uống được dọn lên, ảnh vỗ bàn nói: “Bả lại đến nhà bảo mẹ anh ký giấy. Lần này còn lôi cả bé Minh vào. Tức thật đấy!”

Tôi: “Chỉ bảo bé Minh nói gì sao anh?”

Đức: “Nó bảo với mẹ, tài sản kia là ba mẹ nó chính tay làm ra, bảo mẹ anh nên trả cho mẹ nó. Thằng bé mới tám tuổi thôi, nó làm sao biết mà nói mấy lời đó chứ. Rõ ràng là bả dạy nó.”

Tôi: “Xem ra anh đoán đúng rồi. Chỉ chẳng muốn thay anh Tuấn báo hiếu cho mẹ anh. Khác máu tanh lòng quá.”

Đức: “Đấy, anh nói có sai đâu. Tài sản riêng của hai vợ chồng thì chia đôi là đúng rồi. Chồng không còn thì tài sản kia để cho ba mẹ chồng, dù sau này con dâu không nuôi cũng còn có tài sản đó mà sống chứ. Pháp luật quy định rõ ràng thế mà.”

Tôi: “Tuy là thế nhưng nếu không ký, chị ấy cứ khóc lóc, cứ xúi thằng nhỏ nói này nọ thì mẹ anh cũng sẽ mềm lòng thôi. Mà em thấy, có thể chỉ sợ sau này mẹ anh đưa tài sản đó cho anh nên mới ép thế đó. Sao chỉ không nghĩ lại, lúc ảnh chỉ bận rộn anh đi đưa đón bé Minh đi học. Tang sự của anh Tuấn cũng cũng phụ giúp chứ. Thật keo kiệt.”

Đức: “Anh nói với mẹ rồi, tờ giấy kia nhất quyết không ký, xem bả làm được gì.”

Đúng, cái tôi muốn chính là như thế. Chỉ cần bà Lan không ký tên, thì số tài sản kia chờ tôi bước vào làm dâu thì tôi cũng được hưởng phân nửa.

Chuyện cứ đẩy qua đẩy lại cho đến hết bốn mươi chín ngày thất của anh Tuấn. Bà Lan gọi tôi tới nhà ăn cơm. Trên bàn ăn, bả hỏi tôi với anh Đức tính khi nào thì kết hôn. Nói thật tôi chưa chắc bởi vì nhà bà Lan đang ở vẫn đứng tên bà, văn bản từ chối nhận quyền thừa kia kia tuy chưa ký nhưng ai biết sau này thế nào. Những thứ chưa dám chắc tôi sẽ không đánh liều.

Tôi bịa đại một lý do: “Có lẽ năm sau ạ. Con vừa lên chức có rất nhiều việc phải học thêm, nếu kết hôn sẽ ảnh hưởng đến công việc.”

Bà Lan: “Vậy cũng sắp rồi. Hai đứa đã dự tính sau này kết hôn rồi sẽ ở đâu chưa?”

Tôi cứng cả người với câu hỏi trên. Bà Lan nói thế khác nào không muốn chúng tôi sống cùng bà đâu. Tôi cũng chả muốn sống cùng, nhưng căn nhà này ở vị trí đắc địa, tuy đã cũ nhưng có thể bán đi rồi mua được một căn chung cư cao cấp đó.

Đức: “Mẹ không muốn tụi con sống chung với mẹ để báo hiếu sao?”

Bà Lan: “Cứ như vợ chồng thằng hai đi. Sống tách ra cho khỏe, tụi bây muốn làm gì thì làm. Lâu lâu về đây thăm mẹ, cùng nhau ăn bữa cơm là được.”

Đức: “Mẹ lớn tuổi rồi, ở một mình con không an tâm.”

Bà Lan: “Chứ sáng tụi bây đi làm, tối đi hẹn họ, mẹ cũng ở có một mình chứ mấy.”

Tôi thấy anh Đức còn muốn nói gì nữa nên đã khẽ đá chân anh. Sau chúng tôi chuyển qua chủ đề khác. Ăn xong bữa cơm, tôi cũng không còn hứng thú ở lại nữa nên viện cớ ra về.

Anh Đức chở tôi, trên xe tôi đã nói với anh về chuyện căn nhà. Anh cũng bảo thật không nghĩ tới mẹ lại có suy nghĩ sống một mình. Anh nói, anh sẽ trở về thuyết phục mẹ để bọn họ ở chung, không thì cũng sang tên căn nhà cho anh.

Mấy hôm sau, anh Đức lại hẹn tôi ra quán cà phê nói chuyện. Tôi thật không ngờ, anh không đến chở tôi cũng thôi, vậy mà vừa gặp mặt nhau anh đã nói lời chia tay.

Tôi chất vấn: “Anh nói lại cho tôi nghe xem nào?”

Đức: “Chia tay đi, cô quá vật chật.”

Tôi: “Em đã làm gì đâu?”

Đức: “Cô làm gì mà còn không tự biết sao? Xúi tôi bảo mẹ không ký giấy để cô được hưởng tài sản nhà tôi kể cả phần của anh chị tôi chứ gì?”

Cãi qua cãi lại, cuối cùng tôi biết được bà Lan mắng anh Đức tính kỹ. Bà Lan bảo, vừa muốn một mình nuối tài sản của ba mẹ để lại, còn muốn được chia tài sản riêng của vợ chồng anh chị là chuyện không thể nào. Còn nữa, tài sản riêng của vợ chồng anh chị là họ tự tích góp ra được, anh Đức chả có giúp đồng nào. Mà tài sản của ba mẹ là chia đều cho hai con, dựa vào cái gì mà anh Đức đòi hưởng hết.

Sau đó bà Lan lại phân tích cho anh Đức nghe chuyện bà hỏi tôi về vụ cưới hỏi lần trước. Hóa ra bà sớm biết tôi nói dối rồi. Cũng đúng, tính của tôi rất hay khoe khoang, nào có chuyện lên chức mà không khoe ra chứ.

Mặt tôi đỏ lên vì xấu hổ nhưng vẫn cứng miệng nói: “Được rồi, vậy anh cứ tin mẹ anh đi. Chia tay thì chia tay, anh chớ có hối hận.”

Nói rồi, tôi cầm túi xách xoay người về nhà.

Sau này thông qua miệng của một số người bạn chung của tôi và anh Đức tôi biết được, bà Lan đã ký giấy cho chị Khả Ý rồi. Anh Đức cũng đã tìm được một nửa của mình và đang chuẩn bị kết hôn.

Còn tôi, tôi vẫn loay hoay tìm một người đàn ông thương tôi như anh Đức lại có sẵn một căn nhà ở nơi đắc địa.

Lời nhắn từ Luna Wong: Có thể mọi người đọc chưa thấy được HE. Nhưng với 1 cô nàng tham làm như My thì kết như thế tính là HE rồi.

Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.