Bút Chiến: Chia Tài Sản
CHÁU - MINH: TÙNG LÂM
Lợi danh, bụi trần khiến ta trụi trần
Tiền bạc, người bạc, mất đi tính nhân
Phận duyên nhiều đời mới nâng duyên phận
Người ơi, thương lấy nhau. (Trích lời bài hát Nhà Còn Thương Em Mà)
“Mẹ! Mẹ… mẹ có thể ký tờ giấy từ chối nhận tài sản này giúp con được không? Minh nó mới tám tuổi… mà chồng con trước khi mất đã có nguyện vọng cho Minh đi du học. Giờ anh ấy không còn nữa, con chỉ có một thân một mình… con… con không biết phải làm sao.”
Tiếng nức nở của mẹ trong đêm khiến mình tỉnh giấc. Vừa mở mắt, mình loay hoay tìm mẹ. Bỗng bên ngoài phòng, tiếng chú út vang lên.
“Chị Ý à! Anh hai mới mất mà chị nói gì kỳ vậy? Từ chối nhận tài sản là sao? Mẹ cũng già rồi, giờ trách nhiệm chăm lo cho mẹ chuyển sang em. Ít nhất chị cũng phải hỗ trợ em chút gì đó chứ. Phải không mẹ?”
Nghe đến đây, mình biết mẹ đang ở phòng khách. Xuống giường đi ra ngoài, mình thấy mẹ đứng đối diện chú út. Ánh mắt mẹ đầy tức giận. Mẹ gào lớn:
“Nhưng đây là gia sản của tôi và anh ấy gây dựng. Tại sao tôi phải chia cho chú một nửa? Mẹ cũng có nhà riêng rồi, nếu chú không nuôi nổi mẹ thì để tôi lo. Còn cái nhà của mẹ, chú cứ lấy mà xài.”
Chú út giận dữ, giọng gằn lên, ngón trỏ chỉ thẳng vào mẹ.
“À! Thì ra chị sợ chia một nửa gia sản cho mẹ vì sợ nó rơi vào tay tôi à? Chị nên nhớ lúc anh tôi cưới chị, chị không có lấy một đồng hồi môn đâu! Chị tưởng chỉ bỏ chút công sức là có thể nuốt trôi một nửa tài sản của anh tôi à?”
Bà nội gần đó đập tay xuống bàn, quát lớn:
“Mấy đứa chúng bay im hết mồm lại cho tao! Con tao chết còn chưa hết ấm, chúng mày đã lo chia chác cái gì?”
Dứt lời, bà bật khóc.
Mình vội chạy ra sà vào lòng bà nội.
Bà nội chưa bao giờ đánh hay mắng mình!!!
Mình nghe thấy tiếng khóc của mẹ, tiếng hừ lạnh khó chịu của chú út.
Mình nhớ đêm hôm sau, cảm giác lành lạnh nơi bàn chân khiến mình tỉnh giấc.
Hé mắt nhìn lên, mình thấy chú út đứng ngay đầu giường. Chú đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu cho mình im lặng, giọng thì thào:
“Minh ơi! Con có nhớ ba không? Đi theo chú, chú út dẫn con đi gặp ba nào.”
Ba mình mất rồi!
Đó là điều hàng xóm và bạn bè nói với mình. Nhưng mẹ và bà nội thì bảo ba chỉ đi xa.
Mình xuống giường, xỏ dép đi theo chú út ra cái ao sau nhà.
Chú út chỉ tay xuống ao, nói:
“Ba con đang ở dưới đó! Ra xem thử đi.”
Sao ba lại ở dưới ao? Mình tò mò lắm. Hỏi lại thì chú chỉ bảo cứ nhìn xuống mà xem.
Ánh trăng phản chiếu trên mặt nước, mình nhìn xuống chỉ thấy bóng của chính mình.
Bỗng nhiên, sống lưng lạnh ngắt.
“Mày định làm gì thằng Minh đó, út?”
Mình nghe thấy tiếng nói, nhưng giọng rất kỳ lạ. Và quan trọng hơn, đó không phải lời mình định nói!!!
Rồi mình nhận ra bản thân đang ở trong một căn phòng tối, trước mặt là một màn hình giống tivi.
Trên màn hình ấy, mọi thứ trùng khớp với những gì mình đang nhìn thấy.
Chú út sợ hãi rụt tay lại, lắp bắp:
“Minh! Con nói gì lạ vậy?”
Giọng mình lại ồm ồm vang lên:
“Lạ à? Tao cũng thấy lạ… sao mày thấy anh trai mình say rượu, đâm xuống ruộng, úp mặt xuống bùn mà không cứu? Là sao hả, út?”
Chú út tái mét, lùi lại, chân vấp phải đụn đất gần đó rồi ngã ngửa ra sau.
“Minh! Minh! Con đừng làm chú sợ nghen Minh?”
Giọng nói kia vẫn tiếp tục vang lên từ miệng mình:
“Giờ mày còn định giết cả con tao để chiếm nửa gia sản hả, út? Nói! Mày còn nợ bao nhiêu?”
Chú út run rẩy, hai tay chắp lại vái liên tục.
“Anh hai! Em xin lỗi anh mà! Em biết lỗi rồi! Anh tha cho em! Em biết lỗi rồi! Anh tha cho em.”
Mình cảm nhận được bản thân đang di chuyển. Giọng ồm ồm kia bỗng trở nên giận dữ, cao vút:
“Thế nếu tha cho mày… thì mày có tha cho con tao không, hả út???”
Lời vừa dứt, mình chợt nghe thấy tiếng mẹ gọi:
“Minh! Minh ơi! Con đâu rồi Minh ơi?”
Mình cố gắng đáp lại, nhưng không có âm thanh nào phát ra.
Chú út nghe thấy tiếng mẹ liền sợ hãi bỏ chạy.
Vừa thấy mình, mẹ lao đến, liên tục phát vào mông mà mắng:
“Tại sao đêm khuya lại ra đây một mình? Mẹ gọi mà không trả lời?”
Cảm giác đau rát lan khắp mông. Mình siết chặt tay mẹ. Nhưng giọng nói kia lại vang lên từ miệng mình:
“Cô có thôi ngay không?”
Mẹ sững sờ, giọng lắp bắp:
“Con… con vừa nói gì đấy Minh? hỗn rồi! Con hỗn rồi đấy”
Bàn tay mình hất tay mẹ ra. Giọng nói ồm ồm lại tiếp tục:
“Hỗn à? Có bằng người con dâu lăng loàn, ngoại tình, bị chồng bắt quả tang… Rồi sau khi chồng chết, còn tìm cách ép mẹ chồng ký giấy từ chối nhận tài sản không?”
Mẹ tái mặt, run rẩy nhìn mình:
“Con… con vừa nói gì? Con bị làm sao thế Minh?”
Tim mình đập dồn dập, hai tai nóng bừng. Đột nhiên, tay mình đẩy mạnh khiến mẹ ngã khụy xuống đất. Giọng nói kia lại cất lên:
“Nếu không vì cô, hôm ấy tôi đã không uống say! Hôm ấy tôi cũng không chết!”
Mình cảm nhận được nước mắt rơi. Nhưng là của mình hay của ai?
Mình quay lưng, bước vào nhà.
Tiếng đài tụng kinh trên ban thờ vẫn đều đều vang vọng.
Bà nội đã ngủ quên trong tư thế quỳ lạy.
Mình lấy chiếc chăn đắp lên người bà.
Nước mắt mặn chát chảy xuống môi.
Mình quỳ xuống, gục đầu vào lưng bà nội.
Giọng nói ồm ồm ấy lại vang lên:
“Mẹ… con xin lỗi!”
Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.
Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.