Chỉ Diên Đoạn Thừng
CHƯƠNG 1: TÂN GIÁ NƯƠNG
Trong gian tân phòng không tính quá to lại treo đầy hồng trù, hỷ khí dương dương. Trên bàn trải khăn gấm đại hồng còn có đôi nến long phượng vừa cháy hết có bốc chút khói trắng và sáp nóng đỏ chờ nguội chảy xuống kết dính chân giá nến cùng bàn lại. Tân nương tử Bạch Tịnh Thuần đang ngồi trước bàn trang điểm được dán đôi chữ song hỉ bằng giấy đỏ trên gương đồng. Gương mặt của tân giá nương hồng đồng đồng hàm tiếu ngồi đó để nha hoàn thiếp thân Tụ Châu giúp mình chải tóc.
Bà tử bồi giá của nàng Thẩm thị lại đang vén trướng mạn trên giường lên. Sắc mặt của bà tử không được tốt từ khi không thấy tân lang ở trong tân phòng rồi. Sau khi vén trướng mạn, xốc chăn đệm thêu uyên ương lên thấy được nguyên bạc(khăn trắng để nghiệm trinh tiết-元帕) trắng tinh, chỉ nhàu một chút vì bị ném vào trong góc giường thì sắc mặt triệt để tối thui.
Sau đó nàng nhìn lén nhìn sắc mặt của tân nương tử một cái, cảm xúc trong lòng hơi chút lẫn lộn. Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng hỗn độn nàng mới mở miệng nói: “Thiếu nãi nãi, sáng sớm thiếu gia đã ra ngoài thính đường trước rồi sao?”
Bạch Tịnh Thuần không quay đầu lại, vẫn hăng hái bừng bừng tỉ mỉ lựa chọn khuyên tai, chậm rãi mở miệng đáp: “Đêm qua tướng công uống quá say, sợ mùi rượu khiến ta khó chịu nên tự thỉnh đến thư phòng nghỉ ngơi rồi.”
Tụ Châu vừa nghe như thế đã nhíu mày, thấp giọng nói: “Như thế không được a thiếu nãi nãi.”
“Sao lại không được chứ, ta thấy rất được nữa là khác. Chàng thương tiếc ta, nghĩ cho ta, sợ ta khó chịu nên mới làm như vậy.” Bạch Tịnh Thuần cười đến ngọt ngào nói thay cho trượng phu mình, Tiền Tuyệt Dư.
Cửa hôn sự này là nàng mặt dày mày dạn tự cầu về, nàng biết chắc chắn nàng sẽ không hối hận. Nhất là sau buổi tự thỉnh đêm qua của trượng phu, càng để lòng nàng thêm ấm áp, ngọt ngào. Vì thế nàng tuyệt không để người khác nói xấu trượng phu dù chỉ một câu.
Thẩm thị vừa nghe cũng cảm thấy rất có đạo lý, tân giá nương vừa vào cửa đã được đối xử chu đáo như thế, không cần nghĩ của biết vị cô gia kia thật tâm nghĩ cho thiếu nãi nãi nhà nàng. Nhưng nàng vẫn lo lắng tiến lên thổi gió bên tai chủ tử nhà mình: “Người thì thấy như thế, nhưng người ngoài lại chưa hẳn. Tân hôn thiếu gia không qua đêm ở tân phòng, hạ nhân sẽ chê cười người a.”
Bạch Tịnh Thuần không cho là đúng, nàng xoay người nhìn thẳng sắc mặt không tốt của Thẩm thị, tự tin mười phần, leng keng hữu lực nói: “Sẽ không. Tiền trạch là thương cổ thế gia, không có nhiều quy củ như quan gia chúng ta. Ngươi lo lắng quá nên đã quên chuyện này rồi đi?”
Không phải Thẩm thị quên mà đây không phải quy củ nhưng đã ăn sâu vào trong máu của mỗi một hạ nhân rồi, cho nên nàng không khỏi sẽ nghĩ nhiều một chút. Tân nương tử vừa vào cửa dù là vì bất cứ lý do gì khiến tân lang không qua đêm trong tân phòng thì ở trong mắt người ngoài tân nương tử đã bị trượng phu lạnh nhạt, đây…để nàng nói thế nào cho phải.
Bạch Tịnh Thuần cũng không muốn nghe tiếp nữa vì thế phất tay nói: “Phản chính cuộc sống hôn nhân của ta và tướng công hạnh phúc là được, không cần lưu ý đến ánh mắt, nhàn ngôn toái ngữ của người ngoài. Ngươi xuống dưới chuẩn bị nước sôi trà cụ, chút nữa ta cùng tướng công sẽ ra ngoài kính trà cho trưởng bối.”
Thẩm thị chỉ có thể nghe theo ứng tiếng lui xuống. Hy vọng thiếu nãi nãi có thể cứ vui vẻ vậy cho đến suốt đời mới tốt.
Tụ Châu cũng vừa gả người không lâu nên rất hiểu được lo lắng của Thẩm thị, thấy chủ tử nhà mình lại dửng dưng như thế để nàng không khỏi lên tiếng nhắc nhở: “Vậy chúng ta có cần sang thư phòng gọi thiếu gia thức dậy không?”
“Không cần, để chàng ngủ thêm chút nữa, đêm qua chàng nghĩ cho ta, lúc này ta cũng nên báo đáp, nghĩ lại cho chàng. Ta chờ chàng thức dậy là được, ngươi giúp ta ra ngoài nói với bà bà bọn họ một tiếng đi.” Bạch Tịnh Thuần đáp hầu như không cần suy nghĩ bởi vì nàng từng gả rồi. Đây là lần thứ hai nàng gả nên nàng cũng không có vẻ lo sợ của các tân nương lần đầu gặp trưởng bối trong nhà.
Nàng là bát cô nương của Bạch phủ. Trước hôn kỳ nửa năm bị vị hôn phu từ hôn xong thì hắn quay sang cầu thú kế tỷ của nàng, đường đường chính chính trở thành tỷ phu của nàng. Sau một đoạn thời gian thì nàng được định hôn với nhị công tử của Cao gia Cao Thiên Tứ. Ba năm ở Cao gia, nàng chỉ là Cao nhị thiếu phu nhân không phải thê tử chân chính của Cao Thiên Tứ.
Vốn dĩ nàng cũng không oán hận, dù sao thì đôi bên đều chưa từng gặp mặt đã thành thân, hắn lại có người trong lòng nhưng đối xử với nàng cũng tốt, đều tương kính như tân, hai bên cũng phối hợp ăn ý với nhau nên sống như hàng xóm rất hòa thuận. Nhưng sau ba năm hắn nhất quyết muốn nạp người trong lòng làm thiếp, lại còn tổ chức đại trương kỳ cổ, thanh thế hạo đại như nghênh thú chính thê nữa, vì một lý do mà nàng cho rằng quan trọng nên nàng nhất quyết không đáp ứng.
Hai nhà Cao, Bạch khuyên không được nàng cùng hắn. Cao gia là danh môn vọng tộc lại vừa xảy ra một chuyện hòa ly, nay lại hòa ly rồi tái thú nữa thì sẽ gây ra gièm pha không đáng có, chọc nhàn thoại đến tai đương kim sẽ gây họa cho Cao gia nên không chịu để các nàng hòa ly. Do đó nàng lựa chọn để hắn hưu nàng với lý do vô tử. Lúc đầu hắn không đáp ứng nhưng sau này hình như là do nữ nhân kia hoài thai nên hắn cử bút hưu thê.
Lại ba năm qua đi, trong nhà tìm được cho nàng hôn sự mới, chính là vị trượng phu hiện nay Tiền Tuyệt Dư. Chỉ bất quá hai người còn chưa thành thân thì bi kịch xảy ra. Cao Thiên Tứ phạm trọng tội, thê tử đã bị hưu như nàng cũng bắt về chém đầu. Cứ như thế mà nàng trọng sinh lại ở lúc bị từ hôn kia.
Mà ở đời trước lúc Tiền Tuyệt Dư tới cửa đề thân với nàng, hắn đã ba mươi có một nhưng vẫn chưa từng thành thân, bên cạnh cũng chẳng có thông phòng thiếp thất, cũng chưa từng nghe ai nói hắn lưu luyến nơi phong nguyệt, hoa nhai liễu hạng.
Lần gặp mặt đầu tiên trên miếu, nàng đã thấy hắn là một người dễ nói chuyện nên mức độ bài xích tái giá được giảm một ít. Sau khi trở về suy nghĩ nhiều lần, lại thêm cái bóng ma của cuộc hôn nhân đầu tiên trong lòng nên nàng đã tự ý xuất phủ đi gặp hắn, hỏi hắn nguyên do đáp ứng thú một nữ nhân từng bị hưu như nàng. Hắn nói với nàng vì chưa tìm được nữ nhân tâm đầu ý hợp cho đến khi gặp được nàng thì đã nhất kiến chung tình. Hắn còn nói, nếu không có nhi nữ hắn có thể mua về nhưng thê tử hợp ý thiên kim khó cầu.
Đã vậy, hắn chỉ tay lên trời phát thệ nguyện, cả đời này sẽ không nạp thiếp không thu thông phòng, nữ nhân bên người hắn chỉ sẽ có mỗi một mình nàng thôi. Ngay từ giờ khắc đó, ánh mắt nàng nhìn hắn mang đầy cảm kích, và nàng nhận định hắn chính là người mà nàng muốn nắm tay cả đời, là người trong mệnh định của nàng.
Chính vì thế sau khi biết được bản thân trọng sinh, nàng lập tức tìm đủ mọi cách để tiếp cận Tiền Tuyệt Dư nhất quyết bức hắn thú nàng cho kỳ được. Nàng từng làm phu thê hữu danh vô thực với Cao Thiên Tứ thì cũng có thể làm phu thê hữu danh vô thực với Tiền Tuyệt Dư. Chỉ cần lời hứa của hắn dành cho nàng như ở đời trước, cả đời này của hắn sẽ không nạp thiếp không thu thông phòng, nữ nhân bên người hắn chỉ sẽ có mỗi một mình nàng thôi. Vậy là đủ.
Nên chuyện bị tân lang bỏ một mình trong đêm hoa chúc cũng không phải lần đầu tiên, nàng càng không mơ ước đêm tân hôn xuân tiêu nhất khắc gì đó như những nữ nhân khác, thế nên nàng tuyệt đối không có oán hận, không có trách móc, không có thất vọng, cũng không có không vui, càng không có hối hận.
Bạch Tịnh Thuần chỉnh xong y quan thì bước ra ngoài, trùng hợp, cửa thư phòng ở bên cạnh cũng mở ra. Nàng nghiên đầu nhìn liền thấy Tiền Tuyệt Dư mặc một thân hỷ bào nhàu nát nhưng thần sắc rất tốt lộ ở trước mặt mình. Nàng cười tít mắt nhỏ giọng gọi: “Tướng công, sớm a.”
Tiền Tuyệt Dư giật mình một cái đưa tay ôm tim đồng thời quay sang nhìn tiểu tức phụ mình mới nghênh vào cửa hôm qua, thần sắc hơi cứng một chút. Mất tầm vài hơi thở mới gật đầu hơi không được tự nhiên nói: “Nương. . .nương tử, sớm.” Suýt nữa hắn quên mất mình mới thú thê. May mà bản thân khống chế tốt, nếu lúc nãy hô lên thì người mất mặt chính là hắn a.
Bạch Tịnh Thuần bước ra cửa, lách người nhường đường cho hắn nói: “Canh giờ còn sớm, tướng công thay y phục rồi chúng ta cùng ra đại sảnh kính trà cho trưởng bối.”
Tiền Tuyệt Dư không có cự tuyệt, khẽ gật đầu rồi bước vào phòng. Nơi hắn đi qua còn để lại mùi rượu hỷ nhàn nhạt của ngày hôm qua. Thấy Bạch Tịnh Thuần muốn bước vào cùng thì hắn đưa tay khép cửa lại chặn đường nói: “Một mình ta là được, nàng chờ ở ngoài.”
Có được một chữ ‘được’ cực kỳ thống khoái lưu loát không hề mang oán hận của tiểu tức phụ, Tiền Tuyệt Dư lập tức đóng cửa phòng. Nhưng rất nhanh cửa lại mở ra, chỉ thấy thần sắc của hắn lộ ra một tia lúng túng nói: “Cái kia. . .chuyện hôm qua. . .”
Bạch Tịnh Thuần rất hiểu chuyện nói: “Đêm qua tướng công uống quá say, sợ mùi rượu khiến ta khó chịu nên đến thư phòng ngủ. Trịnh Thâm đã nói với ta rồi tướng công không cần giải thích thêm.”
Trịnh Thâm là thị vệ thiếp thân của Tiền Tuyệt Dư. Bên người Tiền Tuyệt Dư từ nhỏ đến lớn không có nữ nhân hầu hạ, không có thư đồng sai vặt chỉ có mỗi Trịnh Thâm làm hộ vệ thôi. May là, Trịnh Thâm từ nhỏ ở trong Tiền trạch nên rất đáng tin cậy, bản thân hắn cũng có một thân võ công nữa nên theo bên người Tiền Tuyệt Dư để Tiền mẫu rất an tâm.
Đáy mắt của Tiền Tuyệt Dư xuất hiện một tia kinh ngạc nhưng rất nhanh thì lấy lại tinh thần gật đầu. Đúng là xuất thân quan môn có khác, tu dưỡng đức hạnh, tâm lượng nhãn giới đều không phải nhà người bình thường có thể sánh bằng. Hắn gật đầu xong thì nhanh chóng đóng cửa lại.
Bạch Tịnh Thuần che miệng cười khúc khích, nghiên tai lắng nghe tiếng cài then cửa. Tướng công quá đáng yêu, còn thẹn thùng hơn cả tân giá nương như nàng nữa. Đúng là nàng sống hai kiếp người rồi, sẽ không thể lộ ra đáng yêu, đơn thuần như tướng công được.
Tụ Châu đã chạy đi thông báo như lệnh của thiếu nãi nãi nhà mình nhưng vừa ra viện môn mấy bước lại gặp hạ nhân Tiền mẫu gọi đến thúc giục đôi phu thê nhỏ vì thế báo luôn với người đó rồi quay trở về bên cạnh Bạch Tịnh Thuần. Bởi thế lúc này thấy được một màn trước mắt nàng lại không vui, “Thiếu gia cũng thật lạ, như là rất sợ thiếu nãi nãi vậy.”
Đôi mày liễu của Bạch Tịnh Thuần đều bị nhiễm hỉ khí, nàng cười đến vui vẻ hơn. Vị tướng công mới này của nàng a, da mặt mỏng chút, ý nàng là lúc đối mặt với nàng thì da mặt của hắn tương đối mỏng.
“Nếu là ngươi, ngươi bị một nữ tử xa lạ đột nhiên chạy đến trước mặt bảo ngươi thú nàng. Sau khi cự tuyệt uyển chuyển lẫn thẳng thừng nhiều lần, nàng không những không từ bỏ còn trực tiếp biến thành cái đuôi theo sau ngươi, vậy ngươi có sợ nàng hay không?”
Tụ Châu bị nói cho á khẩu. Nàng cũng biết thiếu nãi nãi hoa si Tiền công tử từ hơn ba năm trước, nên cứ theo cứ theo cho đến hôm nay mới tu thành chính quả. Nhưng thân cũng đã thành rồi, đâu cần sợ như vậy nữa chứ.
Trịnh Thâm luôn mang gương mặt hiếm xuất hiện biểu tình, trong tay bưng một chậu đồng cùng khăn mặt từ xa đi tới. Khẽ gật đầu với chủ tử Bạch Tịnh Thuần xong thì gõ cửa phòng xong rồi nói: “Là ta.”
“Vào đi.” Tiền Tuyệt Dư ở bên trong nói, tiếng rút then cửa cũng vang lên ngay sau đó.
Trịnh Thâm đẩy cửa cất bước tiến vào còn không quên đóng nhanh cửa lại ngăn chặn tầm nhìn hiếu kỳ của Tụ Châu nữa. Điều này khiến Tụ Châu không vui bĩu môi một cái.
Bạch Tịnh Thuần chờ cũng không lâu lắm thì chủ tớ Tiền Tuyệt Dư ra ngoài. Lúc này Thẩm thị cũng mang theo hạ nhân bưng trà cụ tới rồi. Một đám người lấy đôi tân nhân nhỏ của Tiền gia dẫn đầu, hạo hạo đãng đãng ra ngoài chính sảnh.
Tiền gia là thương hộ, hành thương lâu rồi tính đến đời của Tiền Tuyệt Dư là đời thứ bảy. Vì thế Tiền trạch nằm tại một con đường lớn chung quanh đều là các cao môn đại hộ. Đời thứ tư vì chiến sự bị triều đình dùng không ít lý do thu hết không ít gia sản, đời thứ năm lại gặp phải một đời phá gia chi tử, đến đời thứ sáu là đời của Tiền phụ thì ổn lại một chút bất quá Tiền phụ đi sớm để lại một Tiền gia to lớn như rắn mất đầu đến khi Tiền Tuyệt Dư lớn chút mới ổn định lại. Chính vì thế trạch tử của Tiền gia dù nằm tại con đường lớn nhưng đã bị bán đến chỉ còn nhị tiến và cũng không to gì.
Tiền trạch không có hoa viên, chỉ có một đại sảnh để tiếp khách hoặc mọi người cùng dùng cơm trong các dịp lễ trọng, một từ đường nhỏ, một dãy phòng cho các chủ tử ở, một dãy sau cùng là trù phòng, khố phòng và chỗ ngủ cho hạ nhân. Chỉ có đương gia của Tiền gia là có quyền có được hai phòng, một là phòng ngủ một là thư phòng.
Lúc này đại sảnh đang ngồi không ít người. Đêm qua ai nấy cũng nhận được tin tức phu thê chia phòng ngủ nên đều mang tâm thái chờ xem kịch vui mong chờ đôi phu thê mới đến đây kính trà. Trước đại sảnh của Tiền gia là một cái giếng trời, bên dưới là một cái đầm, trồng hai cây hoa đào cao to ở sát mép đầm, chung quanh cây có đặt một số chậu hoa. Chính giữa đầm là một cái lu, lu này gọi là lu thái bình để tiện cho việc trữ và dùng nước mưa.
Người Huy châu thường nói gia hữu thiên tỉnh nhất phương, tử tử tôn tôn hưng vượng. Nước lại được tượng trưng cho tiền, nước chảy vào nhà khác nào tiền vào cửa đâu. Mà tổ tiên của Tiền gia là người Huy châu vì thế cũng mang tập tục này của Huy châu đến kinh thành.
Chính vì có giếng trời, cũng có thêm lu nước, cây to, hoa xinh nên đại sảnh rất mát có gió có hơi ẩm lại có ánh sáng nữa. Thiết kế này đúng là nhất tuyệt, đông ấm hạ mát không chỗ nào để chê. Nhất là khuya đêm qua có một trận mưa không tính quá to hạ xuống, vì thế trong đầm lúc này còn ẩm ướt, có rêu xanh phủ bên trên một mảnh xanh rất đẹp mắt.
Tứ thủy quy đường, chính là như thế.
Tuy nói đã sống tận hai đời nhưng đây là lần đầu tiên Bạch Tịnh Thuần đến Tiền trạch, nhìn thấy cảnh trí trước mắt cũng sinh lòng ngạc nhiên. Không để nàng ngạc nhiên lâu lắm trong đại sảnh có một âm thanh cao vút truyền vào trong lỗ tai kéo lại hồn phách nàng nhập thể:
“Ai dô, đôi tân nhân nhỏ đến rồi kìa.”
Đôi phu thê nhỏ cùng nhau bước vào. Tân nương chỉ mười bảy có hơn, tân lang lại đã hai mươi tám rồi vì thế trên phương diện tuổi tác có sự chênh lệch rất lớn. Ngoài ra Bạch Tịnh Thuần xuất thân quan môn được nuôi dưỡng trong khuê các vì thế da trắng nỏn như sứ, cũng không quá cao còn thấp hơn trượng phu nửa cái đầu. Còn Tiền Tuyệt Dư thì khác, hắn phải hành thương, thường xuyên chạy chung quanh các phân điếm cùng nơi sản xuất hoặc bến tàu vì thế da ngâm hơn rất nhiều.
Vì thế đứng cùng một chỗ, nhìn không quá xứng đôi. Nhưng biết làm sao đây??? Tiền gia bọn họ không có tử đệ nhập sĩ, bám được một tức phụ xuất thân quan môn cũng có thể giúp đỡ đôi phần, tính là bọn họ trèo cao rồi. Nhất là vị tân tức phụ này còn tử triền lạn đả bám không buông tay nữa chứ. Vì vậy sau khi nghĩ hết cách thì chỉ có thể đáp ứng.
Mà Bạch gia vốn chẳng nhìn trúng Tiền gia đâu. Bất quá, trên mặt của Bạch Tịnh Thuần có tàn, chính là ở phần dưới cằm phải có một vết bớt đen to hơn một cái móng tay một chút. Lại còn từng bị người từ hôn nữa chứ, rất khó mà tìm được một nhà tốt để gả. Thay vì lựa những tiểu môn hộ còn không bằng đưa tới cho một thương hộ như Tiền gia, ít nhất cũng có thể bào ra tiền.
Cứ như thế mà hôn sự này được tán đồng do đôi bên đều có ý đồ riêng.
---Phân Cách Tuyến Luna Wong – bookwaves.com.vn---
Luna: Hố mới nè. Lần này tui thêm bản dịch tiếng Trung. Khi nào phần dịch trên web được xử lý xong tui sẽ đăng nghen.
Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.
Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.