Chỉ Diên Đoạn Thừng
CHƯƠNG 2: CUỘC SỐNG MỚI
Tiền Tuyệt Dư chỉ có mẫu thân là Tiền mẫu nhưng trong nhà còn có một nhị thẩm cùng với nhi nữ của bọn họ, một tiểu cô cô không xuất giá. Lúc kính trà cũng không ai làm khó dễ gì đôi phu thê nhỏ. Tiền Tuyệt Dư thấy xong chuyện liền nói với Tiền mẫu rằng: “Nương, ta mang nàng ra ngoài dạo.”
“Được.” Trong phủ cũng không có cảnh quan gì, hoa viên duy nhất chính là cái đầm dưới giếng trời kia, vì thế Tiền mẫu không làm khó đôi phu thê nhỏ. Dù sao thì Tiền gia cũng không có quy củ gì nhiều để lập cho tân phụ, tùy ý bọn hắn đi.
Ngay lúc Bạch Tịnh Thuần cáo lui vui vẻ cùng Tiền Tuyệt Dư bước ra khỏi ngưỡng cửa thì lại nghe âm thanh của Tiền nhị thẩm cao vút nói: “Ai. . .tức phụ nhi của tứ ca nhi thật tốt số, ngẫm lại lúc ta vào cửa, nương còn bắt ta hầu hạ dùng tảo thiện, rồi lập không ít quy củ với ta nữa kia.”
Tiền Tuyệt Dư thấy Bạch Tịnh Thuần quay đầu, hắn vội kéo tay áo của nàng cất bước ra ngoài, còn không quên nhắc nhỏ: “Đừng quan tâm, nương sẽ xử lý tốt.”
Tiền mẫu quay đầu nhìn Tiền nhị thẩm, gương mặt hòa ái nhưng thần sắc trong mắt và giọng nói lại rất nghiêm túc: “Chính vì đã tự thể hội qua việc làm tức phụ người ta nên ta mới để tức phụ mình trải qua tân hôn thoải mái một chút. Đệ muội cũng không cần ngưỡng mộ người khác, bản thân ngươi cũng có thể làm một bà bà tốt để tiểu bối ngưỡng mộ.”
Vừa rẽ qua cái đầm dưới giếng trời trước đại sảnh thì nghe được lời này của bà bà, Bạch Tịnh Thuần ấm lòng cười, đáp trả câu nói trước đó của trượng phu nhà mình, “Ân.” Xem ra lần này nàng cược đúng rồi, cảm giác có người chống lưng thật tốt, gả vào Tiền gia khẳng định không sai.
Tiền tiểu cô vừa nhai đậu phộng lốp cốp trong miệng vừa nói trong tiếng hừ rõ kêu của Tiền nhị thẩm: “Được rồi, lễ hoàn rồi, trà cũng uống xong, ta đi nga. Nhị vị tẩu tử an.” Nói xong thì đứng lên cất bước. Sau đó vội quay lại bốc một nắm đậu phộng rang muối rồi vui vẻ ra cửa.
Tiền mẫu nhìn theo bóng lưng của tiểu cô tử chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu mà thôi.
Tiền nhị thẩm vẫn chưa có buông tha: “Đại tẩu à, như tẩu vậy thì không được đâu. Mới đầu không sao, về lâu về dài sẽ bị nàng trèo lên đầu ngồi. . .” Bên trong còn huyên thuyên gì nữa Bạch Tịnh Thuần không nghe được cũng không quan tâm nữa rồi. Nàng biết lòng của bà bà và trượng phu đều hướng về phía nàng vậy là đủ.
Lúc Tiền tiểu cô lướt qua đôi phu thê nhỏ còn cố ý nhướng mày với Tiền Tuyệt Dư vài cái, mang theo ý vị thâm trường rồi bay nhanh ra cửa. Bạch Tịnh Thuần nhìn theo bóng lưng của Tiền tiểu cô, bên tai lại nghe tiếng thở dài của trượng phu, nàng quay đầu nhìn chỉ thấy hắn bất đắc dĩ cười cười.
Đại môn của Tiền gia được gọi là tùy tường môn* chuyên dành cho những đại môn hộ có tiền lại không có quyền. Không chỉ ở kinh thành, mà nơi nào cũng sẽ áp dụng theo quy củ làm cửa này, chỉ cần là phú hộ không quan trọng kinh thương hay nông gia thì cũng sẽ xây tùy tường môn.
Hôm qua đại hôn, hôm nay đã được phép cùng trượng phu ra ngoài dạo cũng chỉ có thương hộ không trọng quy củ mới được như thế mà thôi. Bạch Tịnh Thuần cầm một cái khăn lụa nhỏ sóng vai đi cùng Tiền Tuyệt Dư, đạp đường trải đá tảng xuống phố dạo.
Tiền Tuyệt Dư đi được vài bước mới nhớ ra gì đó quay đầu hỏi Bạch Tịnh Thuần: “Ta thường xuất môn không quen ngồi xe ngựa nên quên mất, chờ ta một chút.”
Bạch Tịnh Thuần vội kéo tay áo của hắn lại đồng thời mở miệng nói: “Không cần, không ngồi xe ngựa cũng không sao mà.” Hơn hai năm qua, mỗi ngày nàng mang khăn che mặt theo đuôi hắn đi hết nơi này tới nơi khác cũng đã sớm thành thói quen rồi. Nếu mấy tháng đầu nàng vẫn còn ôm ngực ngồi xổm há mồm thở khí thô nhìn hắn hòa vào dòng người biến mất dạng thì giờ đây đã không cần vất vả thế nữa.
Tiền Tuyệt Dư nhướng mày, đôi mắt thâm thúy lướt qua gương mặt trắng nỏn lại nhiễm vui vẻ của Bạch Tịnh Thuần vài vòng: “Thật chứ?” Hắn nhớ lúc đầu khi nàng vừa xuất hiện trước mặt mình, bộ dáng bị hắn bỏ lại kia đáng thương, chật vật vô cùng. Nhưng thương cảm nàng chính là bạc đãi bản thân. Vốn nghĩ nàng sẽ biết khó mà lui, thế nhưng cô nương này lại thật kiên cường, mỗi ngày đúng giờ tới đúng giờ về, dù nắng dù mưa chưa từng từ bỏ, kiên quyết bám theo hắn tới cùng.
Sau này thấy cắt không được đuôi, mà nàng cũng cố chấp thế hắn quyết định mặc kệ luôn. Thấy nàng vất vả hắn cũng thả chậm cước bộ để nàng theo kịp, cũng sẽ hạn chế đi nhiều tránh cho khi nàng hồi phủ lại mệt đi không nổi sẽ làm trễ nãi thời gian chẳng may xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó thì tiêu. Dần dần hình như nàng theo hắn không còn cật lực như lúc ban đầu nữa.
Bạch Tịnh Thuần rất chắc chắn gật đầu xong lại hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”
Tiền Tuyệt Dư hết lời để nói chỉ có thể mang nàng xuống phố, vừa đi vừa nói: “Chúng ta đi ăn sáng trước, sau đó đến cửa hàng xem sổ sách.” Nói xong hắn lại cảm thấy có gì đó không ổn, vì thế hơi ái ngại nói thêm: “Thật ngại quá, công việc trong điếm nhiều lắm không thể bỏ lỡ được, nên vừa tân hôn sẽ không thể đưa nàng đi dạo như những người nhà khác được.”
“Không sao đâu. Hiện tại chúng ta đi đâu ăn?” Bạch Tịnh Thuần cũng có chút đói rồi, hai tay đè bụng ánh mắt đảo tứ phía.
“Nàng muốn ăn gì?” Tiền Tuyệt Dư vẫn rất tri kỷ ưu tiên khẩu vị của tân tức phụ trước.
“Ta cũng lần đầu được ra ngoài ăn, đều nghe tướng công.” Lời này là sự thật. Từ nhỏ được dưỡng trong thâm khuê tới sau này gả cho Cao Thiên Tứ nàng cũng chưa từng ăn gì ngoài phố cả. Nhận hưu thư xong trở về Bạch gia, nàng lại bị câu thúc ở nội trạch, không cho xuất đầu lộ diện vì sợ ảnh hưởng đến mặt mũi của mọi người trong phủ. Sau này trọng sinh tuy mỗi ngày theo đuôi Tiền Tuyệt Dư nhưng vẫn là sáng và tối đều ăn trong phủ, trưa thì cầm theo một lồng thức ăn dặn dò trù tử trong phủ làm. Nên lúc này rất hiếu kỳ muốn biết trượng phu sẽ đưa mình đi đâu, thưởng thức món ăn gì.
Tiền gia từng là phú thương nhưng đã suy bại, hiện nay đang chậm rãi ổn định chứ chưa gọi là phát triển được. Tiền Tuyệt Dư là đương gia lại không phải có thể tùy ý tiêu tiền như nước. Vì sao? Bởi vì Tiền gia đã có nhị phòng tiêu tiền như nước, tiểu cô lại mê mã điếu, một mình hắn phải nuôi hết mọi người đã rất vất vả.
Vì thế sau khi thấy vẻ mặt hiếu kỳ thêm mong chờ nhìn mình của Bạch Tịnh Thuần thì vẻ do dự của Tiền Tuyệt Dư đã triệt để biến mất. Hắn nói với nàng: “Đi, ta đưa nàng đi một sạp mì bò ta thích ăn nhất.”
“Được.” Bạch Tịnh Thuần vui vẻ đáp ứng.
“Chỉ là. . .” Tiền Tuyệt Dư cũng muốn nói cho nàng nghe trước, tránh nàng cụt hứng. Trong ánh mắt long lanh của nàng hắn nói: “Đó là một sạp ven đường thôi.”
“Vậy mau đi thôi.” Nàng không có chút xíu do dự, ngữ khí nhanh lại nhẹ, trong mắt chứa đầy vui vẻ và mong chờ.
Thấy Bạch Tịnh Thuần hưng phấn như thế, Tiền Tuyệt Dư cũng nhịn không được khóe môi nhếch lên cao. Thú một thê tử như thế cũng tốt, không cần quá yêu mặt mũi như nhị phòng cô cô bọn họ, sống vui vẻ là tốt nhất.
Từ Tiền trạch đi qua ba con phố thì tới được sạp nhỏ đó. Sạp mì bò nằm ở một trong góc đường bị khói trắng nóng hổi bốc lên từ nồi nước dùng trên nồi bao phủ. Còn chưa đi tới đã ngửi được một mùi thơm phức của bò rồi. Bạch Tịnh Thuần rất không có dáng vẻ nhắm mắt hít một hơi thật sâu, hương vị thơm tho tràn đầy trong phổi, hơi nóng kia lại còn làm ấm người nữa chứ, để nàng nhịn không được nhẹ nhàng nhắm mắt dường như gió sáng cũng nhu hòa hơn vài phần.
Tiền Tuyệt Dư lại cười một phen, hắn đi đầu ngồi vào ghế lại gọi mấy chén thịt bò, thêm màn thầu. Lão bản quen đường dễ làm vì thế biết khẩu vị của hắn nên rất nhanh thì bắt tay luộc mì. Miệng còn không quên trêu ghẹo: “Nga, Tiền tứ gia vừa thú tân phụ đã đưa nàng đến chỗ ta đây rồi sao?”
Tiền Tuyệt Dư cười cười khách khí đáp: “Mang nàng tới thử mì bò mà ta thích, cũng dễ biết khẩu vị của nàng thế nào.”
Lão bản sạp mì bò cười ha hả nói lời hỷ, ngữ khí vui vẻ. Tiền Tuyệt Dư nhất nhất đáp tạ, thái độ ôn hòa hữu lễ.
Bạch Tịnh Thuần nhìn thấy Trịnh Thâm ngồi cùng bàn với phu thê nàng vì thế dùng đôi mắt kinh ngạc nhìn hắn. Tiền Tuyệt Dư thấy thế vội hắng giọng một cái nhắc nhở. Lúc này Trịnh Thâm mới ý thức được vội vã đứng lên hành lễ.
Bạch Tịnh Thuần gả thấp lại là hôn sự mặt dày tự cầu vì thế cũng không muốn làm mích lòng người nào. Nhìn thấy liền biết đó là thói quen của người ta rồi, chứ không phải có kính ý với nàng, vì thế nàng liền mở miệng nói: “Cùng ngồi cùng vui, đâu cần mở thêm một bàn làm khách nhân đến sau không có chỗ ngồi chứ.”
Thấy nàng không cố kỵ Tiền Tuyệt Dư nhìn Trịnh Thâm gật đầu. Đây vốn là thói quen của bọn họ nên Trịnh Thâm mới thế. Suýt chút nữa hắn cũng quên việc Bạch Tịnh Thuần xuất thân quan môn rồi. Cảm thấy chưa ổn nên hắn giải thích với nàng: “Trịnh Thâm lớn lên cùng ta, vì thế ta và hắn không có câu thúc lễ tiết.”
“Ta nhớ rồi, vậy sau này Trịnh hộ vệ cũng không nên câu thúc lễ tiết với ta nga.” Bạch Tịnh Thuận quay đầu cười với Trịnh Thâm.
Trịnh Thâm nhìn nàng một mắt rồi gật đầu đáp ứng, “Thiếu nãi nãi giống thiếu gia, gọi tên ta là được.”
“Vậy ta không khách sáo nữa.” Bạch Tịnh Thuần cũng rất sảng khoái đáp ứng. Lúc này nàng hối hận xanh ruột. Vì sao đời trước cứ theo đám tỷ muội ôm tâm thái muốn gả vào quan gia, gả cao làm gì chứ. Nhìn xem, thương hộ mới tốt a. Ngôn hành cử chỉ đều không cần quá chú trọng, chỉ cần không làm chuyện gì mất thể thống người ta cũng sẽ không soi mói gì nàng.
Trong khi nhóm ba người cầm đũa bắt đầu hít hà ăn mì bò nóng hổi thơm ngon thì xa xa có một cổ kiệu mềm bốn người nâng từ từ đi sang đây. Người trên kiệu là một nam tử mặc một thân quan phục, hai cánh chuồn của mão trên đầu nhấp nhô phập phồng theo bước đi của các kiệu phu. Trên tay hắn cầm hờ một hốt bản, vừa nhìn là biết hắn vừa hạ triều chuẩn bị đi quan thự làm việc rồi.
Tiểu thư đồng Tam Tòng đi bên cạnh cổ kiệu mắt sắc vừa nhìn đã thấy được Bạch Tịnh Thuần đang cầm khăn lên thấm hai bên khóe mắt: “Công tử, người xem.”
Theo đường nhìn của tiểu thư đồng Tam Tòng, đôi mắt phượng thâm thúy của nam tử nhìn qua, đột nhiên hiện lên kinh ngạc. Là nàng!
Hắn còn chưa có phản ứng khác đã nghe Tam Tòng nói tiếp: “Ai. . .nếu công tử nhanh thêm một bước thì nàng đâu cần ủy khuất đến nỗi ở sau đại hôn lại phải ngồi sạp ven đường vừa ăn vừa khóc như thế chứ?” Hắn biết Bạch Tịnh Thuần, cũng biết công tử nhà mình rất lưu tâm nàng. Đáng tiếc, không hiểu vì chuyện gì công tử cứ do dự mãi không chịu nói rõ tâm tích với phu nhân. Đến khi quyết định cũng là ngày Tiền gia gọi bà mối đến hạ sính thú người đi. Chẳng lẽ đây thực sự là hữu duyên vô phận trong miệng thế nhân sao?
Tay cầm hốt bản của nam tử trên kiệu siết chặt lại, đốt ngón tay hơi trắng, đôi đồng tử run run nhìn theo phía của Bạch Tịnh Thuần cho đến khi cổ kiệu rẽ sang một nhai đạo khác hắn vẫn chưa thu hồi đường nhìn. Là vì hắn do dự nên mới dẫn đến ủy khuất hôm nay của nàng sao? Nhưng gả cho hắn, nàng thực sự không ủy khuất sao? Lòng hắn đau nhức, bách niệm đan xen lại không một người nào biết.
Tiểu thư đồng Tam Tòng vẫn ở bên cạnh nói: “Tiền gia này cũng thật ra, rõ ràng có tận bảy phân điếm ở kinh thành vậy mà không để tân phụ được ngồi ở trong bao sương tửu lâu ăn một bữa thể diện chút nữa. Mới ngày thứ hai sau đại hôn mà thôi đã ủy khuất khóc thành bộ dạng này rồi, cuộc sống sau này sẽ còn thảm đến cỡ nào đây.....”
Nam tử vẫn chưa từng khôi phục lại tinh thần cho đến khi cổ kiệu mềm hạ xuống, hai binh dịch gác ở đại môn Đô Sát viện chấp tay hô: “Cao đại nhân.”
Cao Thiên Tứ giật mình một cái thật nhẹ chuyển đầu lại mới phát hiện đã đến nơi rồi. Hắn gật đầu xem như đáp lễ rồi đứng dậy phủi quan phục một cái mới mang theo Tam Tòng bước vào trong cửa. Tam Tòng vội đến đỡ lấy tay hắn dìu hắn vào trong.
Tam Tòng nhỏ giọng nói: “Công tử, cẩn thận.”
Kỳ thực hắn cũng không có hư nhược như vậy, chỉ là hôm qua Bạch Tịnh Thuần đại hôn, hắn nhất thời buồn bực, một mình uống say mềm cả đêm. Sáng nay thức dậy đầu đau nhức như muốn nứt ra. Cả buổi triều sáng hắn hầu như ở trong mộng chưa tỉnh, không nghe lọt được chút nào. Tam Tòng sợ hắn ngã nên mới cố ý gọi kiệu mềm lại cố ý đến đỡ mà thôi.
Lúc này trong đầu hắn chỉ có:
Cựu niệm hồng nhan khổ tương tư - 久念红颜苦相思
Thâm dạ vô miên thùy nhân tri - 深夜无眠谁人知
Nguyệt lão loạn điểm uyên ương phổ - 月老乱点鸳鸯谱
Kim sinh chú định vi tình si - 今生注定为情痴
Bài thơ này hắn viết từ đời trước, lúc mà thú không được người trong lòng đó, mỗi nét bút đều mang theo đau khổ cùng không cam. Không ngờ đời này vẫn còn phải dùng lại. Có lẽ, thực sự thượng thiên đã chú định, nhân sinh của hắn chỉ có si vì tình.
Cũng không trách được đôi chủ tớ kia tiếc thay cho Bạch Tịnh Thuần. Lần đầu nàng ăn mì bò nên học theo người đã ăn thật lâu như Tiền Tuyệt Dư và Trịnh Thâm, cho hai thìa sa trà(dầu ớt) vào trong mì. Cay đến nước mắt nước mũi lẫn lộn, cả người đổ mồ hôi không nói, mặt còn đỏ bừng nhìn như là thực sự không cam nguyện ngồi ở sạp ven đường ăn sáng vậy.
Cho nên không có chuyện nàng đau khổ khóc lóc đâu, ngược lại nàng còn ăn rất vui vẻ nữa là đằng khác. Nàng thầm thề trong lòng, lần sau nhất định không học theo bọn họ bỏ sa trà vào mì nữa. Mì bò này rất ngon, thịt mềm, gân mềm còn có tủy béo nữa chứ. Sợi mì dai cắn một cái ngập cả răng, thích thật.
Tiền Tuyệt Dư liếc mắt nhìn tân nương tử ăn đến khổ sở như vậy nhịn không được nói: “Không bằng đổ nước canh đi, để lão bản rửa mì rồi thêm nước canh mới vào. Như thế sẽ không quá cay nữa.”
“Không cần phiền phức như thế, đều hết mì rồi, chỉ còn thịt gân thôi.” Bạch Tịnh Thuần nói xong thì đặt đũa xuống. Lại lau đi nước mắt nước mũi rồi xắn tay áo hơi hẹp của mình lên cầm một khúc xương to cho vào miệng. Trừ khi ở trong phòng một mình nàng mới có thể ăn thoải mái như thế, ngoài ra sợ là phải bỏ hết mấy thức ngon này đi rồi.
Nhóm ba người ăn xong thì Trịnh Thâm mới nói: “Hôm nay có nhóm hàng về, có muốn trực tiếp đi nhập hàng không?”
“Có.” Lời là hỏi Tiền Tuyệt Dư nhưng Bạch Tịnh Thuần lại rất hưng phấn đáp thay. Hai đời rồi nàng chưa từng biết bến tàu là dạng gì cả, lần này nhất định phải đi cho biết.
---Phân Cách Tuyến Luna Wong – bookwaves.com.vn---
*: Luna: bài thơ nhặt được trên douyin, do không biết tác giả nên không ghi nguồn nhé.
- hình ảnh trong clip này, số 2 https://www.facebook.com/61556703520906/videos/1564782717766896)
- Tham khảo thêm các loại cửa khác ở đây https://bookwaves.com.vn/doc-truyen/tu-lieu-viet-truyen-trung/cac-loai-cua-o-co-dai-tq-4275.html
Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.
Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.