Chuyến Săn Cuối Cùng!
Nắng vàng nhẹ nhàng trải trên mặt biển xanh ngắt. Gió mát hiu hiu thổi, khiến cho bất cứ ai đang chiêm ngưỡng cảnh đẹp tuyệt vời này cũng có cảm giác dễ chịu, trừ một người…
Dũng pha ấm trà, sắp xếp lại bàn ghế trong cái lều rồi thở dài thườn thượt. Đã nhiều tháng nay, kể từ khi Phú Quốc xuất hiện nạn chặt chém giá cả đã khiến cho khách du lịch ít tới nơi này hơn, tiền bạc đã chẳng thu được bao nhiêu thì chớ mà sống thì chẳng thể nào ngừng chi cả. Mà đâu phải chỉ mình anh cần ăn, còn cả “cậu bạn” này nữa…
Anh ngồi xổm xuống vuốt ve con chó Phú Quốc trung thành. Thời buổi người khôn của khó, Dũng đã miệt mài làm đủ thứ nghề mà vẫn cuộc sống vẫn không khá lên, chẳng ai muốn gắn bó với một người vất vả như thế, may có “cậu bạn” này bên cạnh nên cũng thấy bớt cô đơn.
Chợt nghe thấy tiếng người, con chó ngẩng đầu lên, Dũng nhìn về hướng đó và thấy có sáu người đang tới, một cô gái, một ông già và bốn thanh niên, hai trong số đó còn dẫn theo hai con chó nữa.
Dũng vội vàng đứng lên rửa tay và đứng sẵn ở quầy. Lâu quá rồi mới có khách, anh đang tính xem có thể mời họ mua những món gì trong số những đặc sản của rừng: mật ong, thuốc nam hay thứ nước thơm mà anh mới điều chế từ lá cây và hoa dại mấy hôm trước nhỉ?
- Chào anh! – Cô gái có vẻ là trưởng đoàn mỉm cười, cô ta ăn mặc sành điệu với cặp kính đen và chiếc balo to đeo phía sau khiến anh liên tưởng tới Lara Croft trong phim Tomb raider
- Vâng chào cô – Dũng hồ hởi – Mọi người vào uống nước đi.
Trái với nàng “Lara Croft”, năm người đi sau không có vẻ gì là đang tận hưởng du lịch cả, bốn thanh niên thì trông khắc khổ và đượm nét lo lắng còn ông già kia thì trái lại, tỏ ra thờ ơ hờ hững với mọi thứ.
- Mọi người dùng chút trà mật ong nhé. – Dũng bê cái khay ra và đặt trước mặt mỗi người khác một cốc trà vàng óng - Ở đây có nhiều hàng lâm sản lắm, lát mọi người xem qua nhé.
- Cám ơn anh nhưng chúng tôi không đến để mua lâm sản – Cô nàng “Lara Croft” nhấp ngụm trà, rồi bỏ kính ra, đôi mắt trong veo hài hòa trên khuôn mặt thanh tú khiến cho Dũng cảm thấy trái tim mình gợn sóng lăn tăn – Chúng tôi muốn tìm một người dẫn đường đến khu rừng Cấm. Anh có biết ai không giới thiệu giùm với.
Dũng nhìn vào quầy lâm sản phía sau thầm cân nhắc. Những việc khác thì không chắc nhưng dẫn đường thì anh là người tốt nhất ở đây rồi
- Ây chà, tôi có thể dẫn nhưng đó là một con đường dài và khó đi…
- Chúng tôi sẽ trả anh tiền hậu hĩnh!
- Và tôi còn phải lo bán chỗ đồ lâm sản này để kiếm tiền nuôi con chó háu ăn kia… - Dũng thở dài than vãn chỉ vào “cậu bạn” lúc này đang nhìn chủ ngơ ngác.
- Rồi! Rồi! – Nàng “Lara Croft” lườm nhẹ rồi mỉm cười – Tôi sẽ mua hết chỗ đồ đó là được chứ gì.
Vừa có tiền dẫn đường vừa có thể bán số đồ lâm sản đang ế. Quá tiện! Nhưng Dũng chợt cảm thấy chuyện này có gì hơi kì lạ.
Đảo Phú Quốc có 99 ngọn núi được bao phủ màu xanh bạt ngàn của những khu rừng nguyên sinh. Rừng Cấm thuộc một trong số đó và nổi tiếng là thiên đường của loài rắn. Một lãnh địa chết chóc không phù hợp với việc du lịch chút nào.
- Ừm, tôi nghĩ nên cảnh báo mọi người một chút. Khu rừng đó rất nguy hiểm, ngay cả dân địa phương cũng ít lui đến. Nếu là để du lịch thì mọi người nên đi đến khu rừng khác thì hơn.
- Chúng tôi biết! – “Lara Croft” trả lời, tay bế “cậu bạn” lên đùi vuốt ve và rồi thản nhiên nhìn ra biển – Và đến đây để săn rắn hổ mây…
***
Rắn hổ mây, cho những ai chưa biết thì đó chính là loài rắn hổ mang chúa. Có kích thước lớn, sống nhiều ở những khu rừng nhiệt đới sâu hun hút. Ở Phú Quốc này có rất nhiều câu chuyện địa phương về chúng và đặc biệt rắn hổ mây bản địa có màu hơi vàng và thân hình lớn hơn hết thảy.
- Hãy kể chúng tôi nghe anh biết gì về chúng đi – Hoàng Nguyệt, cô nàng “Lara Croft” hai tay chống cằm chăm chú nhìn Dũng
- À, trái với loài rắn thông thường săn mồi vào ban đêm, chúng hoạt động chủ yếu vào ban ngày. Giờ đã gần 5h chiều và các vị nên ăn tối với nghỉ ở đây, sáng mai ta sẽ lên đường sớm.
Dũng nháy mắt, đeo tạp dề và cầm cái chảo bắt đầu nấu nướng trước khi cô nàng kịp có suy nghĩ tìm quán khác. Món rắn xúc bánh đa gia truyền! Anh cân nhắc trong đầu nên thét giá món ăn độc đáo này bao nhiêu cho vừa và để ý nhìn năm người đi cùng Nguyệt, họ không phải một đội ngay từ đầu mà được nhặt nhạnh từ nhiều nơi khác nhau cho cuộc phiêu lưu này.
Ông Sơn – người già duy nhất trong nhóm thì đến từ vùng rừng núi Tây Nguyên, Tùng và Trọng thì từ làng Lệ Mật nổi tiếng với nghề bắt và nuôi rắn ở ngoại ô Hà Nội còn Tín với Phàm – chủ nhân của hai con chó thì đến từ vùng đồng bằng Sông Cửu Long. Họ tách ra ngồi riêng và có những bận tâm riêng mình nên chẳng ai nói với ai cả.
- Ài… - Nguyệt đưa tay lên miệng giả vờ ngáp, ngụ ý đang chán và nếu Dũng không kể được thứ gì hay ho thì anh sẽ không có tiền trọ của họ đêm nay.
- Ờ, vào năm 1960, một tiểu đoàn thủy quân lục chiến Mỹ vào rừng Cấm đã chạm trán rắn hổ mây khổng lồ dài đến cả chục mét. Sợ quá, chúng xả súng một cách điên loạn. Tuy nhiên bắn hết đạn mà con rắn vẫn sống trườn đi ngay trước mắt. Từ đó lính Mỹ tỏ ra rất hoang mang mỗi khi đi qua khu rừng này còn những người lính du kích ở đây thì tận dụng để làm căn cứ kháng chiến…
- Thú vị hơn rồi đó. Hãy kể tiếp đi! – Nguyệt nhoẻn cười mê hồn thúc giục
Dũng kìm nén động lòng trước đôi mắt trong veo háo hức đó, bưng cái khay đựng những đĩa thịt rắn băm xào xả ớt cùng với bánh đa ra chia cho mỗi người một suất, không quên gợi ý họ nên dùng thêm rượu huyết rắn mới hợp.
- Không, rượu rắn thì không! – Nguyệt lắc đầu, thứ rượu này có tác dụng cường dương mà cô thì là phụ nữ duy nhất ở đây.
- Thôi được! Vậy trà thảo mộc, hai mươi ngàn một cốc.
- Anh thật biết cách chặt chém đó, nhưng thôi được rồi, tôi chấp nhận – Cô nàng nháy mắt hiểu rõ nếu không xì tiền ra thì không có câu chuyện nào về rắn hổ mây được kể hết.
- Ờ, xưa có nhóm người nọ tới Vũng Bầu (xã Cửa Cạn, TP Phú Quốc), thấy có gốc cây khô nên ngồi lại nấu nướng. Lửa vừa nhóm xong, hơi nóng bốc lên thì gốc cây bất ngờ... động đậy. Sau đó bỗng có tiếng thở phì phì rất lớn, liền sau đó là tiếng sột soạt rồi "gốc cây" bật đứng dậy với chiều cao gần 10 thước. Cả đám người chạy tán loạn, sau hỏi ra mới biết "gốc cây" kì lạ đó chính một con rắn hổ mây.
- …
- Ờ lần khác, vào một buổi đêm, có một nhóm người đốt đuốc vào rừng săn ong, nghe thấy tiếng phì phì sau gáy cứ ngỡ tiếng gió thổi, chỉ khi nhìn lại mới thấy con rắn to cỡ cây dừa đang bám theo, thân hình nó dựng đứng lên, chỉ cần dùng chót đuôi đã đủ để di chuyển. May khi ra tới cửa rừng thì nó quay lại…
- …
Và thế là Dũng kể hết câu chuyện này đến câu chuyện khác của địa phương về loài rắn hổ mây, câu chuyện sau hoang đường hơn câu chuyện trước, Nguyệt thì uống hết cốc trà thảo mộc này đến cốc trà khác, dường như không hẳn tin vào tất cả mà chỉ đang tìm kiếm một câu khẳng định “rắn hổ mây ở Phú Quốc là có thật!”
- Ô, tôi thề là không hề bịa ra những câu chuyện đó, chúng được truyền lại ở địa phương đời này sang đời khác – Dũng bối rối phân trần
- Ài, khó tin quá, liệu có bị nhầm với con trăn không đó – Nguyệt nghi ngờ
- Tôi tin! – Tín bây giờ mới cất tiếng – Cũng có những câu chuyện về rắn hổ mây ở vùng rừng U Minh. Xưa những con người đến khai hoang ở địa phương tôi đã kể nhiều câu chuyện giống vậy
- Con rắn hổ mây ấy á, to đến mấy người ôm, đầu cất cao tới mây xanh, chim chóc tưởng thân cây, đậu lại trên đầu và làm tổ trong miệng nên bị rắn nuốt chửng. Nó cao tới nỗi khi trứng chim từ trên đầu rớt xuống đến nửa chừng đã nở ra chim con… - Phàm cười kể lại câu chuyện của bác Ba Phi để pha trò.
- Nhưng quan trọng bác đã nhìn thấy rắn hổ mây khổng lồ bao giờ chưa mới được chứ? – Tùng có vẻ chán, một tay chống đầu một tay cầm cốc trà lắc lắc.
- Tôi chưa, có vẻ những câu chuyện về nó đã được phóng đại hơi quá nhưng… - Tâm trí Dũng lang thang về những ngày xưa cũ – Tôi quả thật đã nhìn thấy một con rắn dài chừng năm mét rưỡi.
- Cái này thì có vẻ chuẩn – Trọng, thanh niên đeo kính trẻ nhất trong đoàn gật gù. Nhờ mạng internet, anh biết được thông tin rằng mẫu vật lớn nhất được biết đến lưu giữ ở sở thú Luân Đôn dài 5,54 đến 5,59 m.
Loáng cái đã 10h tối, Tùng đã đi ngủ sớm, Trọng lôi cây đàn ghita ra nhìn ánh trăng mơ màng, vừa gảy vừa hát bài “một đêm say” còn Tín với Phàm thì cười đùa trêu chọc nhau. Săn bắt rắn là một nghề nguy hiểm, đem chính tính mạng ra cược vì chỉ sơ sảy một chút thôi là không chết thì cũng “ngáp ngáp” thế nên họ phải tìm một điều gì đó giúp xua tan nỗi lo trong lòng.
Dũng vừa rửa cốc chén vừa nhìn Nguyệt và ông Sơn, mỗi người ngồi một góc trầm mặt với những suy nghĩ riêng.
- Mai sẽ phải săn từ sớm, mọi người nên ngủ chút đi tránh để mệt mỏi mà ảnh hưởng đến giác quan.
- Không có gì phải lo lắng cả - Ông Sơn nhếch mép cười nhạt – Đây cũng chỉ là một chuyến săn khác trong vô số chuyến săn của đời ta mà thôi!
Rồi ổng đưa một điếu thuốc lên miệng châm lửa và đi ra ngoài hóng gió. Ôi! Thật là… “so cool!”
- Vậy còn cô? Hay để tôi đưa cô tới một khách sạn gần đây nghỉ tạm nhé! - Dũng nhìn Nguyệt và nghĩ hẳn cô ngại vì cái lều này chỉ kê được một cái phản 2m và bên dưới trải thảm làm nơi ngủ, lại toàn đàn ông cùng ba con chó.
- Không sao tôi ổn! – Nguyệt lắc đầu
Kể cũng kì lạ, cô ta chắc không tham gia vào cuộc săn nhưng lúc này lại mang vẻ buồn bã và đau khổ cứ như thể chính cô ta mới là người đi trên dây tử thần vậy. Có điều không nên hỏi quá sâu làm gì, Dũng nén sự tò mò và mang chặn nệm ra trải cho các vị khách. Anh để những gì tốt nhất lên phản và nói:
- Cô sẽ ngủ trên phản. Chúng tôi nằm ở dưới là được rồi. Nếu chưa yên tâm thì tôi cho mượn thêm con chó Phú Quốc. Nó rất hào hiệp, sẵn sàng bảo vệ các quý cô khỏi bàn tay của những gã họ Sở…
- Hì… - Nguyệt cười ngặt nghẽo trước câu đùa đó
- Nhưng cái giá là 100k/đêm!
- Hừ, dẹp anh đi!
***
Sáng hôm sau, họ ăn một bữa sáng nhẹ và bắt đầu cuộc hành trình. Dọc đường, Dũng chỉ trỏ giới thiệu cảnh đẹp Phú Quốc, kể thêm những truyền thuyết địa phương và tiện bán thêm những chai nước nha đam mật ong rất thích hợp cho việc giải nhiệt mùa hè.
Tiết trời vốn đã nóng lại còn đi bộ nên bán rất ổn. Nguyệt lừ mắt:
- Đừng nói cái balo của anh toàn là mấy thứ này đấy nhé, chúng ta đang đi săn chứ không phải du lịch đâu!
- Quý cô yên tâm, tôi có sẵn thuốc giải đây rồi – Dũng cười toe toét vỗ vỗ vào cái balo phía sau, điều gì quý hơn tính mạng chứ? Bán thuốc chữa rắn cắn thì thu bộn tiền.
Nhưng đám thợ săn chỉ cười lắc đầu, họ đều là những kẻ ăn núi, ngủ rừng,tìm rắn. Thuốc của gã lang băm dẫn đường thì đọ thế nào được với thần dược phòng thân của dân chuyên nghiệp chứ.
Đi mãi đi mãi cuối cùng cũng đến cửa rừng. Kể từ giờ, sân chơi sẽ do đám thợ săn tiếp quản. Dũng cắm trại và cùng Nguyệt ở ngoài rừng để lo việc cung cấp thức ăn và sơ cứu. Mà thực ra nếu đã bị rắn độc cắn mà không kịp xử lý ngay lúc đó thì cũng khó sống sót để mà cứu lắm. Có điều đã nhận tiền rồi thì phải làm đến nơi đến chốn, trước khi đến đây Dũng đã kịp gọi Lâm – bạn anh đến chi viện cho chiếc xe ba gác, nhưng phải chờ hắn chở lợn đi bán xong đã…
- Hãy đi cùng nhau, người này bọc cho người kia để giảm rủi ro!
Tuy Nguyệt đã nói vậy nhưng năm người thợ săn đã tách ra khi tiến vào rừng. Họ có lòng kiêu hãnh của mình và cũng chẳng muốn chia tiền thưởng với ai cả.
Dũng thở dài nhìn theo và thầm hi vọng họ không chạm mặt với con hổ mây Xà Đế - đứa con của rừng Cấm đang trấn giữ khu rừng già trăm năm này.
***
Từ một cái hang sâu hun hút trong rừng thẳm, Xà Đế tỉnh dậy khỏi giấc mộng mị. Nó cảm nhận được những rung động mặt đất khác lạ nên bò ra khỏi hang và thè ra chiếc lưỡi chẻ, đó là động tác mà loài rắn thu nhận các phân tử mùi hương trong không khí rồi đưa đầu lưỡi chạm vào cơ quan thụ cảm giác quan (còn gọi là cơ quan Jacobson) nằm trên vòm họng để truyền thông tin nhận được đến não bộ.
Tương truyền rằng kẻ giết rắn trên thân sẽ luôn có một mùi mà họ vĩnh viễn không bao giờ tẩy sạch được, và các loài rắn trong thiên hạ đều có thể ngửi thấy được mùi này để dễ phát hiện ra.
Cộng thêm với kinh nghiệm đã từng là con mồi vô số lần trong quá khứ, Xà Đế đã có thể chắc chắn rằng đang có những kẻ xâm lược tiến vào lãnh địa. Phần việc còn lại là rung động nhẹ chiếc lưỡi, phát ra âm thanh từ cặp nhánh chẻ để nhận biết vị trí con mồi.
***
- Dù là nhọc nhằn ko hề chi và anh sẽ ko bao giờ lui bước dù khó khăn, và anh sẽ không bao giờ không bao giờ anh bỏ em, và anh sẽ không bao giờ anh bó tay…
Tùng vừa hát vừa đặt bẫy rắn. Bài hát “không bao giờ bó tay” này trở nên hợp lý đến lạ cho việc cả anh và Trọng đang ở đây.
Trọng cứ lầm lũi đặt bẫy và phát quang bụi rậm xung quanh. Mồ hôi chảy ra ướt đẫm lưng áo và làm ướt kính.
- Anh nghe nói chú đã theo Phật pháp không dính líu gì tới việc này nữa mà – Tùng nhịn không được hỏi người anh em kết nghĩa.
- Thì vẫn thế thôi anh – Trọng đưa tay lau mồ hôi và đặt xuống những chiếc lồng bắt rắn và bẫy dính – Sát sinh chưa bao giờ có kết quả tốt, có rất nhiều lời đồn rằng những thợ săn rắn chúng ta ít ai sống thọ, người trong nhà thì khó bình an. Nhiều chuyện ly dị hay con cháu chết yểu, hoặc gặp tai nạn vong mạng hay phá sản…
- Đó chỉ là những lời đồn! – Tùng rải bột ớt xay và rưới tinh dầu bạc hà lên những vị trí khó quan sát, tinh dầu bạc hà có chứa các hợp chất eugenol và safrole có tác dụng kháng khuẩn và độc tố gây mùi hôi khó chịu còn hạt ớt có chứa capsaicin gây kích thích da rắn mạnh có tác dụng xua đuổi chúng ra khỏi khu vực. Như vậy sẽ hạn chế các phía có thể bị rắn tập kích.
- Có kiêng có lành, anh à! – Trọng đặt thêm những cái loa mini chạy pin ở một hướng khác, chúng sẽ phát ra những âm thanh cao tần khiến rắn khó chịu.
- Vậy sao chú còn ở đây? Điều gì đã khiến một thầy giáo hiền lành bắt đầu một cuộc giết chóc – Tùng cười pha chút mỉa mai
- Em… - Trọng đứng dậy thở dài, lấy khăn lau kính kể - Trân muốn tiếp tục học lên thạc sĩ nhưng gia đình không hỗ trợ tiền vi muốn em ấy lấy chồng sớm.
- À ra vậy… - Sống với nhau cùng làng Tùng biết Trọng luôn dành một sự quan tâm đặc biệt tới cô bạn hàng xóm của mình. – Giá mà cô ấy có thể thấy cậu đang ở đây liều mạng vì cổ nhỉ?
- Bọn em không phải là như thế. – Trọng đeo kính trở lại, anh lục túi và lấy ra cây gậy bắn rắn. Cây gậy này có phần đầu hình chữ V dùng để kẹp cổ rắn trước khi dùng tay tóm rồi cho vào giỏ tre đặc chế đeo sau lưng
- Ừ, mong việc chúng ta ở đây là xứng đáng – Tùng thở dài nhìn trận địa của mình, ba mặt đã được phong kín chỉ chừa ra một phía thông thoáng. Anh nghĩ đến mình, thời buổi này, vật giá leo thang, làm gì cũng khó. Thường thì Tùng chỉ đi bắt những con rắn mối là chính vì chúng không độc lại bán tốt cho những quán nhậu nhưng khi con cái lớn lên, tiền học nhiều hơn rồi đủ thứ chi tiêu, tiền nhà cửa, điện nước, thức ăn… Đối với một người đàn ông, có khi gói mì tôm chan nước sôi cũng đủ nhưng anh không đành lòng để vợ con phải khổ theo nên kể cả những lời đồn mà Trọng kể kia là đúng thì vẫn phải làm. Việc gì cần làm thì vẫn phải làm!
***
Xà Đế đã bắt đầu di chuyển, nó rít lên một thứ âm thanh như tiếng kèn xung trận.
Từ vô số hang hốc ẩn trong những khu vực rải rác dọc theo hồ nước, dòng suối cho đến đồng cỏ, đầm lầy… của khu rừng, những con rắn hổ mang bò ra đáp lại lời kêu gọi…
Những tiếng thở phì phì cất lên cùng cây lá xào xạc, mùi hôi thối tanh nồng hòa với những cơn gió đang lan đi khắp chốn.
Cả khu rừng đang chuyển động và giận dữ, chuẩn bị đáp trả cuộc viếng thăm của những vị khách không mời!
***
- Sau vụ này, tôi tính lấy vợ thôi Tín à! – Phàm đang hăm hở dùng những cây gậy khều rắn lên rồi dùng bàn tay điệu nghệ còn lại tóm lấy cổ nó ném vào giỏ sắt đựng trong bao tải phía sau thoăn thoắt.
- Ha, cuối cùng cũng quyết định rồi đó hả? – Tín vừa đâm cây kìm đặc chế ghìm cổ rắn xuống đất vừa chỉ đạo cho những con chó cưng hành động. Bọn chó dùng khứu giác nhạy để tìm ra rắn dưới lớp lá khô và cỏ rồi với tốc độ nhanh chúng lao vào vờn quanh làm xao lãng đối thủ để giúp chủ nhân tấn công dễ dàng hơn – Sáng suốt đấy anh bạn! Chẳng cô nào muốn trở thành góa bụa đâu nên chớp được là cưới gấp!
- Gấp như cậu đó hả, ha ha – Phàm cười rồi thở dài. Thực ra bắt rắn chỉ là nghề tay trái của hai người, họ vốn là thủy thủ đi tàu viễn dương, có khi lênh đênh trên biển đến nửa năm mới về thăm nhà mà đại dương thì biết bao bất trắc. Đôi khi họ chỉ nghĩ sẽ kiếm nhiều tiền một chút để nếu có bề gì thì những người ở lại cũng sẽ sống tốt hơn.
Cơ hội đã tới khi Hoàng Nguyệt – một triệu phú người Hoa gốc Việt tìm tới họ và treo giải 2 tỉ cho người nào lấy được nọc của con hổ mây Xà Đế nghe kể đang ẩn mình trong khu rừng Cấm này. Phần thưởng lại tăng thêm khi khu rừng này có rất nhiều rắn độc. Càng độc lại càng bán được tiền. Một cơ hội để đổi đời khó mà bỏ lỡ!
Họ cứ mải miết bắt hết con này đến con khác mà không hề biết rằng đó chỉ là khúc dạo đầu, kì thực tất cả bọn họ đều đã nằm trong vòng vây của cả trăm con rắn đang bò rất nhanh tới chiến trường.
***
- Đã hơn ba tiếng rồi… - Nguyệt xem giờ trên chiếc đồng hồ đeo tay và nhìn về phía Dũng lúc này đang thổi kèn harmonica trong lúc chờ đợi Lâm đem xe tới. Anh thổi rất hay nhưng cô lúc này đang ngổn ngang suy nghĩ nên chỉ thấy sự bình tĩnh đó rất chi là phản cảm. – Anh có thể tỏ ra lo lắng một chút có được không nào?
Nghe tiếng gắt, Dũng dừng thổi nhìn Nguyệt rồi hạ cây kèn xuống. Đôi mắt anh giờ trở nên sắc lạnh khác thường như xoáy vào tâm can người đối diện.
- Vậy cho hỏi vì lý do gì mà cô tạo ra cuộc thi này? Rắn hổ mây tuy độc nhưng chúng rất ôn hòa, không bao giờ chủ động tấn công người thậm chí còn lẩn trốn để tránh va chạm nữa là đằng khác. Cô đem tiền tới và dụ đám thợ săn kia xâm nhập vào lãnh địa của chúng để săn bắt và tìm chết. Giờ lại còn tỏ ra mèo khóc chuột nữa sao?
- Tôi… - Nguyệt cứng họng, đứng chết trân tại chỗ.
- Những kẻ lắm tiền các người thật là chịu chơi chịu chi. Giả sử năm người kia hôm nay nằm lại ở đây thì sẽ còn những cuộc săn khác. Bao người bỏ mạng, bao gia đình lâm vào cảnh tang thương cũng chẳng nghĩa lý gì so với một bình rượu rắn quý. Nếu xét về sự máu lạnh và tàn độc thì các người còn hơn cả loài rắn rết! – Dũng nổi giận chì chiết.
- Anh im đi! – Nguyệt gắt lên, lệ trốn khỏi đôi mắt cô và chảy dài xuống hai gò má – Anh thì hiểu được bao nhiêu về nỗi khổ của người khác? Anh đâu có một người cha già đang bị căn bệnh ung thư hành hạ? Khi mẹ tôi mất, ổng đã không đi bước nữa, một mình gà trống nuôi con với bao vất vả, không lẽ tôi phải nhìn cha mình chết dần chết mòn sao? Nếu không có ai nhận làm, tôi sẽ vào đó một mình bắn rắn. Chết cũng được còn hơn là cả đời sống với nỗi dằn vặt vì đã không làm gì để cứu ổng!
- Vậy phải nói rõ ra chứ, cô thật là… - Dường như bị sốc trước cơn phẫn uất của người đẹp, Dũng đờ người ra bối rối lại lấy kèn lên miệng nhưng chưa thổi được tí gì lại bỏ xuống thở dài. – Thôi được rồi, chờ thêm nửa tiếng nữa mà không thấy ai quay lại thì tôi vào đó tìm họ vậy.
- Xin lỗi vì đã hơi quá khích… - Nguyệt lại quay về phía rừng nhỏ nhẹ - Anh không cần phải làm vậy. Chỉ cần đưa chúng tôi trở về nữa là ta xong việc.
- …
“Mà cái thằng Lâm này, sao lâu thế rồi mà vẫn chưa đến nhỉ?”
Dũng nhìn về phía thành phố xa xa tự hỏi. Thực ra, khi bảo Lâm tới không phải là chỉ để chở những người bị thương về cho nhanh mà còn là vì anh muốn nếu có chuyện gì xảy ra với mình, Lâm có thể nhận số tiền ở chỗ Nguyệt để chăm lo cho “cậu bạn” ở nhà. Từ lâu, anh chỉ có mỗi con chó đó là niềm vui duy nhất, không muốn nó phải bơ vơ…
- Mà anh đã từng nhập quân ngũ phải không? – Nguyệt đan ngón tay vào nhau cố nghĩ ra chuyện gì đó để xua đi không khí im lặng khó chịu này.
- Sao cô lại hỏi vậy? – Dũng bất ngờ nhìn sang.
- Ông Sơn nói với tôi rằng anh có phong thái quân nhân.
Dũng mỉm cười, lòng có chút vui vẻ lăn tăn. Tìm được người hiểu mình không đơn giản. Anh cất cây kèn vào túi áo.
- Giờ tôi sẽ vào đó tìm họ, thuốc men đã để sẵn trong lều, rất công hiệu đấy. Cô ở đây chờ chúng tôi ra nhé.
- Anh không cần phải thế đâu…
- Được rồi! – Dũng nháy mắt – Và chuẩn bị tiền thật nhiều vào vì phí dịch vụ sẽ rất cao đó!
Thọc hai tay vào túi quần, anh tiến vào rừng, vừa đi vừa huýt sáo…
***
- Anh có nghe thấy tiếng gì không Tùng? – Trọng vừa kẹp cổ rắn vừa hỏi
- Chẳng nghe thấy gì hết, chú ý vào Trọng, không thì anh phải đưa chú mày về bằng xe tang đó! – Tùng cũng đang dồn hết tập trung để chống lại đám rắn trước mặt, nếu kịp thì nhấc con rắn lên thộp cổ, không kịp thì hất nó ra xa.
Chiến địa mà họ lập lên rất hoàn hảo khi mà đám rắn muốn tấn công chỉ có thể theo một đường duy nhất dễ đoán. Có điều… Sao lại nhiều đến vậy chứ! Tùng và Trọng thở ra, đám rắn ào ào trườn tới tấn công họ hết đợt này đến đợt khác. Điều này rất trái với bình thường!
- Hình như là tiếng kêu cứu của Tín thì phải, em nghe thấy rõ ràng!
- Anh cũng nghe thấy rồi nhưng…. – Tùng cắn răng – Chúng ta không thể rời khỏi chiến địa. Mọi chỗ ngoài nơi này đều không an toàn!
Trọng một tay thọc gậy chọc rắn, một tay gỡ kính lau vào áo vì mồ hôi lúc này đang chảy khắp mặt và ướt đẫm cơ thể. Tiếng kêu cứu của Tín và Phàm từ xa vọng đến mỗi lúc một gấp. Sau cùng, anh không đành lòng liền nói với Tùng:
- Anh cố cầm cự thêm chút, em phải đi xem họ thế nào. Dù sao cũng cùng hội với nhau, bỏ mặc họ coi sao đặng!
Rồi Trọng chạy về phía tiếng kêu, ra khỏi trận địa qua phía đã trải bột ớt.
- Trọng! – Tùng gọi nhưng không được đành cắn răng đuổi theo.
Vậy là thế trận hoàn hảo mà anh cẩn thận lập ra đã bị phá!
***
Ông Sơn lúc bấy giờ đang say sưa trong cuộc săn của mình. Con dao quắm sắc lẹm trên tay vun vút lia qua lại tàn sát những con rắn đang ngóc lên trên đường ông di chuyển. Một số con tung mình phi tới tập kích và bị ổng chộp nhanh lấy cổ bằng bàn tay trần sau đó chặt đầu rồi bóp cho máu chảy vào cái bình rượu đeo nơi thắt lưng. Xác thì vứt vào bao tải.
Ông không phải đến đây để bắt mà là đi giết rắn. Để trả thù cho người vợ dân tộc Ê Đê yêu thương đã bị con rắn lục núi nào đó hại chết khi đi rừng, khiến cho suốt phần đời còn lại ông phải sống trong cô độc và thương nhớ.
Đám thợ săn đồng nghiệp tránh xa ông, coi ông là kẻ lập dị, mất hết lương tâm nghề nghiệp vì họ có ba nguyên tắc : thứ nhất, không bắt rắn còn nhỏ; thứ hai, không bắt rắn đang mang thai và cuối cùng là không bắt rắn đang gặp nạn.
Nhưng ông Sơn thì chẳng đếm xỉa gì đến điều đó, điều duy nhất ông biết là người vợ đã chết ngay trên tay mình vì không cứu chữa kịp chứ đâu biết con rắn nào đã hại cổ? Vậy cứ giết thật nhiều, mỗi con rắn giết được là coi như trả thù để linh hồn của cổ đỡ ấm ức còn nếu rủi mà mất mạng thì sang thế giới bên kia đoàn tụ.
Và cuộc đời người thợ săn già đó chỉ có duy nhất ý niệm đó mà thôi!
Số tiền mà Nguyệt hứa hẹn nhiều đấy nhưng cũng chẳng nghĩa lý gì với một kẻ đã ở chân dốc bên kia của cuộc đời, ông đến đây vì niềm kiêu hãnh của một thợ săn: được tử chiến với Xà Đế, con rắn hùng mạnh mà theo như lời đồn có thể tránh mọi loại cạm bẫy và đã khiến cho bao kẻ liều mạng săn nó có đi mà không có về!
Đưa tay cầm bình rượu tiết rắn lên, ông nhấp một ngụm cho thêm phần khí thế. Chợt nghe thấy tiếng kêu cứu từ xa vọng lại, ông Sơn liền chạy nhanh tới đó, trái tim đập nhanh vì biết nơi ấy đang là chiến trường quyết liệt nhất!
***
- Tôi mệt quá, Tín ơi! – Phàm và Tín đang dựa lưng vào nhau. Rắn dường như xuất hiện ở khắp nơi xung quanh chỗ họ đứng: dưới mặt đất ẩn trong lá khô hay vắt vẻo trên cây chực chờ tung nhát mổ kết liễu. Họ phải vừa tránh né vừa dùng gậy hất chúng ra xa.
- Cố lên người anh em! Chúng ta không thể bỏ xác ở đây được! – Tín cũng đang cắn răng đối phó, mồi hôi chảy cả vào mắt mũi cay xè, ánh nhìn của anh dừng lại trước hai con chó trung thành đã nằm bất động. Chúng đã chiến đấu đến chết để bảo vệ họ nhưng sớm thôi, đám rắn nhiều như thể cơn sóng bất tận kia sẽ tràn qua đây và chấm dứt…
- Đừng bỏ cuộc! Giữ vững trận địa! – Trọng đã tới nơi, một tay anh ném những vốc bột ớt một tay cầm cây gậy góp sức. Tùng cũng theo sau với hai bình xịt tinh dầu – đó là tất cả những gì anh còn.
Họ dựa lưng vào nhau phòng chống bốn mặt nhưng xui xẻo làm sao, một con rắn lục vắt vẻo trên cây đã phi đến và cắn trúng tay Trọng.
- Không! – Tùng hét lên chộp lấy cổ con rắn , anh rút con dao lam ra và mổ bụng nó trước khi ném ra xa
- Mau, Phàm giúp sơ cứu ! – Tín cầm lấy cây gậy của Trọng, hai tay hai gậy còn Tùng thì đưa con dao lam cho Phàm để anh hành động rồi đứng cảnh giới ở phía còn lại bọc cho hai người ở giữa.
Phàm lấy garo thắt phía trên vết cắn rồi dùng dao lam rạch vết thương, nặn máu độc ra càng nhiều càng tốt; sau đó nhai hạt dưa và hạt bông mồng gà rịt chặt vào chỗ cắn. Phải làm mau lẹ vì chất độc di chuyển rất nhanh, nhẹ thì tháo khớp, nặng thì nằm hòm!
Trọng giờ cũng đã bất tỉnh, cần phải nhanh chóng đưa cậu ta ra khỏi chốn này nhưng chỉ thấy rắn đang đến đây mỗi lúc một nhiều. Tùng với Tín thở ra, tay họ đã rã rời còn cơ thể thì cứng lại bắt đầu không nghe lời. Vậy đây sẽ là kết thúc…
- Chưa đâu!
Một bóng người lao vút đến như tia chớp xẻ dọc trùng vây, ông Sơn đã có mặt trên chiến trường.
Con dao quắm tàn sát bạo liệt, chặt đầu chặt thân rắn đứt phăng phăng.
- Còn đứng đó làm gì, mau rút hết về phía cửa rừng! Ta sẽ đoạn hậu cho! – Ông Sơn vừa nói vừa chém giết tạo thành bức tường bảo vệ cho họ.
- Để tôi giúp ông, ba người kia đi là được rồi – Tín lên tiếng
- Không cần, cút hết ra khỏi đây! – Ông Sơn quát
- Vậy nhờ ông… - Tùng quàng tay Trọng vào cổ nâng cậu ta dậy trong khi Tín và Phàm sẽ đi trước dọn đường
- Khoan đã! Muốn sống thì ném mấy cái giỏ đựng rắn đi!
Tùng và Tín sững lại, họ hiểu ý của ổng, những con rắn cái có tuyến tiết ở lưng hoặc huyệt,mùa sinh sản thường tiết ra mùi để hấp dẫn những con rắn đực tới giao phối. Chính vì chuyện này mà dẫn đến truyền thuyết rắn đực vào nhà trả thù cho rắn cái là vậy.
Phải ném đi những giỏ đầy rắn đã vất vả liều mạng kiếm được ai mà không xót nhưng họ hiểu là nếu như bầy rắn đến nữa thì sẽ không thể chống trả được. Những chiếc cái giỏ rắn được ném ra xa, bốn người dìu nhau về phía cửa rừng trong khi ông Sơn vừa chém vừa lùi nhưng được vài bước thì không đi nữa. Ổng đứng lại, lấy bình rượu rắn lên làm một ngụm.
Quả thật trong đời, ổng cũng chưa bao giờ phải đối phó với một tình huống khó đến thế này. Con hổ mây Xà Đế thật xảo quyệt, thay vì một chọi một nó đã dẫn rắn cả rừng này đổ về đây để ép chết họ.
Cũng tốt! Ông Sơn nhìn vào con dao quắm đẫm máu. Đây sẽ là trận chiến cuối cùng của cuộc đời, huy hoàng hơn hết thảy!
- H'Mari! Hãy chờ anh, một chút nữa thôi!
Gọi tên người vợ thân yêu, ông Sơn lao vào vòng vây của rắn trong cơn điên cuồng và say máu.
***
Xà Đế đang ở rất gần chiến trường. Nó đúng là một con hổ mang chúa đặc biệt vì vốn dĩ loài của nó gần như không bao giờ chủ động tấn công con người.
Nhưng Xà Đế có lý do để khác đi!
Khi nó còn bé, đã có những kẻ đến đây săn và Xà Đế chỉ may mắn thoát chết trong gang tấc khi mẹ nó lao ra hi sinh tính mạng để giúp con chạy trốn.
Xà Đế không bao giờ thôi nhớ về nỗi đau đó cũng chẳng bao giờ quên rằng để sinh tồn ở nơi khắc nghiệt này, nó đã phải chiến đấu với bao con rắn khác thậm chí cả chính đồng loại của mình để có cái ăn. Bao lần thập tử nhất sinh, bao nhiêu khổ đau không thể đong đếm.
Ngay cả đến khi đã đánh bại tất cả để trở thành kẻ đứng đầu loài rắn ở khu rừng này, nó vẫn phải chống lại các cuộc tấn công dường như bất tận của đám thợ săn.
Nó phải dày dặn hơn để tránh những cái bẫy, phải thông minh hơn để lập ra những trận phục kích đánh trả kẻ xâm lược. Phải bạo tàn hơn vì bảo vệ khu rừng này và vì cả những thần dân đã đi theo nó!
Không khoan nhượng! Không lùi bước!
Xà Đế tiến tới ào ào như cơn bão xiết vào đám lá rừng và đối mặt với ông Sơn. Nó ngóc đầu lên cao vút, lắc qua lắc lại, mang phùng ra đe dọa phát ra tiếng rít buốt óc. Chẳng hiểu do bản năng của loài rắn hổ chúa hay bên trong nó cũng có chút tinh thần thượng võ nên thay vì tung một cú đớp chớp nhoáng bất ngờ, nó cho đối thủ một cơ hội bỏ chạy!
Ông Sơn bấy giờ thở hồng hộc, con dao và cả người đẫm máu rắn. Đưa tay còn lại lên lau mồ hôi trên mặt, ổng nở một nụ cười mãn nguyện vì cuối cùng cũng có thể đối mặt với kẻ thù mạnh nhất đời mình.
Xà Đế vẫn lúc lắc thân trên, giả vờ ngậm chặt miệng, đây đã là nỗ lực cuối cùng của nó để tránh va chạm. Nếu như ông Sơn không bỏ chạy thì sau đó nó sẽ di chuyển nhanh về phía trước để tấn công, mặc dù hiện ở khoảng cách xa nhưng cú tung mình chết chóc đó tuyệt đối không thể xem thường và đối phương ít khi đánh giá đúng phạm vi an toàn để kịp xử lý hay tránh né.
Nhưng nó đã nhầm một chuyện. Đó là đánh giá sai lòng dũng cảm của một thợ săn chân chính! Ông Sơn không có ý định bỏ chạy mà chỉ đơn giản là đưa bình rượu rắn lên làm một ngụm trước khi ném sang bên, hai tay nắm chặt con dao quắm sẵn sàng cho phát chém định mệnh.
Dường như cả thế kỉ trôi qua trong im lặng và thế gian lúc này như chỉ còn ông và nó đang nhìn nhau dò xét. “Cao thủ tương tranh, chỉ một chiêu là đủ”.
Xà Đế bật lên như lò xo phi thân đến, ông Sơn thét lên một tiếng dữ tợn và đưa lưỡi dao quắm sắc lẹm lên…
Giống như mọi lần, ông nghĩ rằng mình sẽ lại trêu đùa Tử thần, giống như mọi lần, ông tin vào cảm nhận đặc biệt của một người thợ săn dày dặn kinh nghiệm để tung cú chém quyết định.
Nhưng lần này, tuổi già đã làm ông chậm đi một nhịp. Lần này, cái chết đã bắt kịp ông. Xà Đế đã tung một cú cắn chuẩn xác vào ngực ông rồi rơi xuống trước khi lưỡi dao có thể chém được vào nó.
Người thợ săn già ngã xuống, thấy trời đất quay cuồng trước mắt còn ngực thì nóng ran lên và thở thật khó khăn. Nhưng dường như, vẫn có những đẹp đẽ ẩn dưới bi kịch, trong giây phút cuối cùng đời mình, ông như nhìn thấy được khuôn mặt của H'Mari như đang cười và gọi tên ông trên bầu trời kia. Nở một nụ cười, ông Sơn từ từ nhắm mắt…
***
Bốn thanh niên cuối cùng cũng đến được cửa rừng và Nguyệt cùng Lâm đã chờ sẵn ở đó. Họ dùng thứ thuốc mà Dũng để lại. Đay là thuốc Nam gồm thân cây chuối lùn giã nhuyễn trộn với lá bù cu vẽ giã nhỏ có tác dụng ngăn chặn nọc độc di chuyển nhưng vẫn phải đưa Trọng đến bệnh viện hút dịch độc trong phổi.
- Được rồi, tất cả mọi người hãy lên xe trở về thành phố nào! – Lâm nổ máy nói
- Khoan đã, còn anh Dũng và ông Sơn vẫn còn trong đó!
- Không lo, đưa mọi người về xong tôi sẽ còn quay lại đón họ. Với ai chứ cái tên đó thì chắc không vấn đề gì! – Lâm cười nhìn về phía rừng.
Dũng vẫn hai tay đút túi quần dạo chơi trong rừng Cấm.
Ông Sơn đã đúng một phần khi nhận xét anh có phong thái quân nhân nhưng anh không phải đã từng tham gia quân ngũ.
Anh được thừa hưởng nó từ cha và ông mình – những người lính du kích đã rút vào rừng Cấm sống chung với rắn rết và thú dữ, chịu cảnh màn trời chiếu đất, lạnh, đói và những khổ cực vượt quá sức tưởng tượng của con người để bảo vệ hòn đảo Phú Quốc này. Sau chiến tranh, họ lại tiếp tục phải vật lộn với cuộc sống cơm áo gạo tiền nên mới sử dụng hiểu biết về tự nhiên để trở thành những thợ săn rắn đầu tiên.
Anh nhớ lại những ngày niên thiếu, chừng 12 tuổi, nhỏ bé và nhút nhát theo ông, cha mình đi bắt rắn. Tuổi thơ là những buổi la cà trên từng mảnh ruộng, bờ sông, trong rừng hì hục tìm hang rắn. Và cũng có không ít lần bị chúng cắn vào tay để đến bây giờ, nơi ấy vẫn in hằn những vết sẹo nhỏ…
Nhớ những đêm thú rừng gào rú, mưa ào ào trút, ba người họ không tài nào chợp mắt, cha và ông anh ngồi đốt thuốc chờ trời sáng. Có khi lăn lộn cả tháng mà cuối cùng phải về với đôi bàn tay trắng vì lương tâm của người thợ săn không cho phép phá luật bắt những con rắn còn bé hay mang thai…
Chiến tranh kết thúc, những người quân nhân như ông và cha anh đã giải ngũ, dần bước tới những đoạn đường cuối cùng của số phận nhưng cái khí chất “lính” vẫn còn mãi trong họ sau đó là truyền sang cho anh và có thể sau này là anh sẽ truyền lại cho con mình.
Sẵn sàng hy sinh bản thân, đối mặt với khó khăn nguy hiểm vì lý tưởng cao cả!
Hào hiệp giúp đỡ tất cả mọi người trong khả năng cho phép!
Nếu như cha và ông anh biết được những gì Dũng đang làm, hẳn họ sẽ tự hào vì anh đang tìm Xà Đế để lấy nọc nó cho người con gái xa lạ nhưng hiếu thảo kia!
Nọc rắn hổ mang chúa có tác dụng giải tế bào ung thư và giảm đau đớn trong giai đoạn cuối của bệnh. Nó sẽ không chỉ giúp cho cha Nguyệt cảm thấy dễ chịu hơn mà sẽ còn chấm dứt những cuộc săn này, để trả lại yên bình cho rừng Cấm và những sinh vật nơi đây…
Bằng con mắt của một thợ săn chuyên nghiệp, Dũng chỉ cần liếc qua nền đất là biết được “mìn sống” – loại rắn độc Chàm Quạp thường ẩn mình dưới những đống lá khô, khi con người vô tình bước đến gần hoặc dẫm trúng, chàm quạp sẽ tung ra cú mổ rồi lại tiếp tục thu mình nằm im tại chỗ sẵn sàng tiếp tục tấn công hay những con rắn lục xanh có thể hòa mình vào cây cối. Làm cái nghề này phải có sự bình tĩnh, loài rắn vốn chỉ muốn sinh tồn. Nếu di chuyển kích động, chúng sẽ cảm thấy bị đe dọa và tấn công nhưng nếu chúng ta đứng im hay nhẹ nhàng tránh đạp phải, chúng thường trườn đi.
Để chắc ăn hơn, anh cũng đã xịt khắp người tinh dầu chiết xuất từ cây dạ cam và hương thảo có tác dụng đuổi rắn.
Dũng lần tìm con đường di chuyển của Xà Đế, với kích thước to lớn khác thường, nó sẽ không tránh khỏi việc để lại dấu vết và chỉ cần đi theo đó là sẽ tới hang ổ.
Tổ của rắn hổ mây cái được đắp từ lá khô, đất vụn và nhánh cây, thường rất sạch sẽ và bóng láng, đường kính có đến vài mét nằm trên một nõng đất cao, bên trên là dây chọi, dớn chằng chịt để đẻ trứng trong khi rắn hổ mây đực lại thích ẩn trong những cái hang sâu hun hút.
Chân Dũng dừng lại trước cái hang của Xà Đế và đây sẽ là nơi diễn ra trận tử chiến. Anh thở hơi dài và dùng một tay đưa cây kèn harmonica lên thổi, đợi chờ nó trở về.
***
Xà Đế di chuyển nhanh trong rừng làm lá khô xào xạc, nó cảm thấy vẫn còn kẻ thù ở đây…
Rào rào lướt như bão qua đám lau sậy ven hồ gần tổ, Xà Đế chợt nhận ra một thứ mùi quen thuộc đánh thức kí ức xa xưa, khi mà nó còn bé tí vừa mới chạy trốn khỏi cuộc truy bắt của đám thợ săn và chẳng biết lạc thế nào lại tới một khu dân cư để rồi mắc vào cái bẫy lồng. Nó cố hết sức mà không thể thoát ra nên nghĩ rằng thế là hết thì chợt một cậu bé đã cầm cái lồng lên và thả nó trở lại rừng.
Và giờ một kẻ lạ mặt đang ở đây, ngay trước ngưỡng cửa vào hang của nó có mùi hương thảo thoang thoảng trong gió. Mùi đó rất mạnh gây khó chịu cho loài rắn nhưng với Xà Đế thì lại vô cùng thân thương vì nhắc cho nó nhớ về cậu bé năm đó, cũng có mùi hương thảo như thế.
Dũng vẫn một tay thổi kèn harmonica một tay đút túi quầy nhìn chằm chằm vào con rắn hổ mây.
Xà Đế rít lên tiếng kêu đe dọa rồi dựng đứng lên như người, chuẩn bị cho cú quăng mình. “Hãy đi đi, hỡi con người!” – Nó nhìn Dũng như muốn nói nhưng anh vẫn say sưa thổi kèn tựa như đã cắm rễ vào nền đất.
Kì thực cả hai đã trao đổi thông điệp xong. Xà Đế tung mình tới trao phát cắn chết chóc, Dũng rút tay kia ra khỏi túi quần và đưa cổ tay lên cho nó táp vào. Anh biết mình sẽ chẳng bao giờ nhanh hơn được rắn hổ mây nên thay vì tránh né sẽ là đỡ đòn.
Xà Đế ngoặm xuống và chợt nhận ra cổ tay kẻ lạ mặt cứng một cách kì lạ ngoài ra một mùi gì đó xọc vào đầu nó và làm cơ thể trở nên yếu ớt
Thực ra, Dũng đã bọc một khúc gỗ giấu trong tay áo và tẩm sẵn loại thuốc đặc biệt của những thương lái người Tàu có thể tác động vào hệ thần kinh của loài rắn khiến nó không phản kháng quyết liệt như bình thường nữa. Tay kia anh thả rơi cây kèn harmonica và tóm lấy cổ con Xà Đế gỡ răng nó ra khỏi khúc gỗ rồi rút ra một cái bình.
Việc tiếp theo đơn giản là trích xuất nọc rắn bằng cách cho nó cắm răng nanh vào miệng bình và bóp mạnh cổ để nọc chảy xuống. Rắn hổ mây có sản lượng nọc độc cao, với trung bình khoảng 420 mg trọng lượng khô ở mỗi con rắn và đỉnh điểm là tiêm 7 ml nọc độc vào cơ thể con mồi.
Sau khi cảm thấy đã trích xuất đủ, Dũng mỉm cười quăng nó vào hang không quên một câu dặn dò:
- Sống thật tốt nhé “anh bạn”!
Xà Đế cảm thấy hơi mệt mỏi và lâng lâng khi trở lại tổ. Đã kịp nghe thấy câu nói quen thuộc, vậy ra người ấy chính là cậu bé năm xưa đã từng cứu nó một lần. Kì lạ! Chẳng còn thấy thù hận hay gì nữa, cảm giác ấm áp và buồn ngủ ập tới, Xà Đế chìm vào cơn mộng mị.
Dũng thở dài nhặt cây kèn harmonica lên, một tay thổi một tay cầm bình nọc rắn điềm tĩnh bước về hướng cửa rừng, dưới ánh hoàng hôn màu đỏ.
***
Buồn vui lẫn lộn. Hoàng Nguyệt đã có được bình nọc rắn để đem về điều chế thuốc điều trị ung thư cho cha mình, như đã hứa, cô trao lại 2 tỉ kèm một nụ hôn “bonus” cho Dũng, hứa hẹn rằng khi nào về nước sẽ lại tới thăm anh.
Trọng đã bình phục, mặc dù còn yếu nhưng không đến nỗi tàn tật hay mất mạng là tốt rồi. Dũng chia 2 tỉ ra làm 5 phần, mỗi người thợ săn được nhận một phần và đã trở lại quê họ ,còn lại anh dùng để đưa ông Sơn trở về Tây Nguyên, chôn bên cạnh người vợ H'Mari yêu quý của ổng.
Thật ngạc nhiên là trong lễ tang, có rất nhiều thợ săn rắn và dân bản địa đã tới, những người mà đã khinh bỉ chỉ trích ông Sơn trong suốt cuộc đời giờ lại đang ở đây để cúi đầu trước linh hồn con người vĩ đại đó. Hành động liều mình cứu người lúc cuối đời của ổng đã đủ để chuộc một đời lầm lỡ. Chắc hẳn ở trên kia ổng sẽ vui lắm khi biết vậy…
- Và tao sẽ vui hơn khi được chia phần, nhớ chứ? Hai cuốc xe vượt bao đường đất gập ghềnh ê hết cả mông! – Lâm vuốt ve con chó Phú Quốc phàn nàn.
- Mơ đi cưng, tiền cuốc xe đó có mấy trăm ngàn thôi. Số tiền còn lại này để nuôi “cậu bạn” háu ăn và dựng lại quán cho khang trang!
- Mà tao cũng không hiểu, chỉ cần mày động tay tí là kiếm hàng trăm triệu tiền bắt rắn rồi, vậy mà cứ khư khư lấy cái phong cách “người lính” cổ hủ cơ – Lâm lắc đầu quầy quậy tiếc rẻ
- Hà hà, mình sống nhờ núi rừng nên phải có nguyên tắc riêng để tồn tại là hòa bình với thiên nhiên chứ! – Dũng cười rồi đưa cây kèn harmonica lên miệng, nhìn ra ngoài biển xanh mướt mắt ngoài kia thổi.
Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.
Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.