Điều Tôi Nghĩ

Lượt xem: 40
3 tháng trước
Bạn có thể sử dụng mũi tên trên bàn phím để qua chương
Cấu hình
Báo cáo
Lưu truyện

   Tôi có một khoái cảm lạ lùng về chuyện đi bộ một mình, chỉ mỗi lúc như thế tôi mới thấy tâm trí mình được phép thong dong. Bộ não có không gian riêng hoạt động theo cách nó muốn, nghĩ những cái vốn hằng ngày không có nhiều thì giờ hay chỉ đơn giản tôi chưa đủ sẵn sàng để đào lên.

 

    Lũ ve sầu ẩn mình trong những cái cây dọc đường kêu inh cả tai, đầu óc ít nhiều phiền nhiễu nhưng buộc phải quen dần bởi nó đã diễn ra hơn cả tuần nay. Bước chân lộp bộp trên sỏi đá khiến chúng bớt ồn ào đi đôi lúc, rồi lại đâu vào đấy khi bóng dáng tôi vụt qua từng kẻ nắng buổi ban chiều. Có lẽ khắc này chúng đang xì xào kháo nhau về tên vừa ngắt ngang bản tình ca mùa Hè của chúng.

   Lũ côn trùng đó cứ “e e” như kiểu nói nhỏ sau lưng nhưng vẫn muốn tôi nghe được vậy. Có phải chăng đó là lời trách móc, phàn nàn, chế giễu ném vào tôi, hay bọn chúng kêu gọi nhau cùng đồng âm cất cao tiếng ve một thể? Tôi cũng không rõ.

   Giờ bọn chúng dần bắt đầu lại.

   Dù sao thì không cần thứ âm điệu đó ai cũng biết mùa Hạ vừa sang. Tôi thấy đủ loại người ai nấy đều cố ý di chuyển chậm chốc lát để ngắm nhìn màu hoa phượng đỏ rực trước sân cổng trường cấp ba, nơi duy nhất cho tôi lí do ôm mơ hương sắc mùa Hạ.

   Ngôi trường nổi bật bởi nét xưa cũ. Mái ngói bám rêu, khuôn viên thoáng đãng và từng vật thể bố trí tươm tất. Bức tường đơn điệu liền với mấy cái cổng vòm xi măng thấp màu trắng, trồi lên một đường kẻ cánh cung xanh da trời bất đối xứng vòng qua phải có cùng tông màu với dòng chữ phía trên, Trường THPT Phú Quốc.

   Nếu tôi nhớ không lầm cánh cổng ngày xưa là tập hợp của những ống sắt gỉ sét tróc sơn từng mảng kết nối với nhau bằng các mối hàn thô kệch. Nó đã không còn ở đó. Vị trí ngày nào giờ là của một cái hàng rào tự động, nhìn như cái lò xo gắn trên những bánh xe nhựa nhỏ chừng nắm tay đặt trong hai rãnh khoét lõm chạy song song.

   Tổng thể cụm kiến trúc nằm lạc quẻ giữa hàng cây trò thân cao táng lớn, giấu bên trong là dãy nhà chữ nhật như mới vừa quét kem đóng kín bưng từng ngóc ngách, rồi cả bác bảo vệ vùi người trong chiếc võng đang đung đưa vừa ban nãy thả ánh nhìn vào tôi. 

   Ngôi trường là nơi tôi dành 3 năm mài đít thời còn học phổ thông.

   Từng là nơi người trong mộng muốn tôi đưa cô theo cùng để thoả sự hiếu kỳ trước khi cô bay về lại Texas.

   Tôi thật sự muốn biết sau chuyến hành trình, liệu rằng cô có kể cho những người thân yêu nghe về thế giới bên kia trái đất. Bản thân cô đã cảm nhận được điều gì khi thăm thú chốn xưa sau 10 năm ròng vắng bóng.

   “Có khi em chẳng nhớ nổi.” Tôi nghĩ.

   Ngày đôi mắt nhìn rõ dáng hình nỗi nhớ, dường như mọi màu sắc tươi đẹp ngoài kia cũng không còn cơ hội len lỏi vào.

   Phản chiếu trong khoé mắt từng gam màu lây động, núp dưới cái bóng của thời đại mà lẳng lặng ngắm người thích mình. Dụ dỗ đôi mắt mấy kẻ yếu lòng, phát ra thứ thanh âm nịnh tai rồi đến hương, vị đầy mê hoặc và cuối cùng là những xúc cảm trần tục thoát ra như đóm than hồng li ti bay trong đêm, kéo nhau tí tách chui ra khỏi bếp lò mỗi khi chúng bị thứ gì đó chọc vào. Mấy cục than lại cọ vào nhau, quấn lấy hình hài đen ngòm của chúng nay đã cháy đỏ rang, đánh rơi đi lớp áo tro mỏng phủ lên tấm thân ấm nồng. Âm ỉ đến lúc hoá mình thành một tấc tro.

   Vậy mà tôi đã khước từ mọi sự tồn tại đẹp đẽ ấy.

   Ngày đôi mắt nhìn rõ dáng hình nỗi nhớ, màu sắc tươi đẹp ngoài kia cũng không còn cơ hội len lỏi vào.

   “Bởi em là ngọn lửa mà tôi hằng muốn có.”

   Màu đỏ của mùa hè rực rỡ.

 

   Quen biết cô không khác việc tự mình cầm một thanh củi là bao, cầm chắc tay mà thọc thẳng vào cái bánh xe đạp vô ưu của cuộc đời mình.

   Ngã nghiêng ra mặt đường, ôm lấy phần đau rồi khóc lóc đầy hài hước giống trong cái meme chọc gậy bánh xe. Hài hước trách cứ cô gái vốn dĩ vô can ngay từ đầu.

   Tôi tiếp tục dạo bước cho đến khi cái cây cuối cùng bên đường ra khỏi tầm mắt, tôi tắm mình giữa nắng vàng trên cây cầu nối hai bờ sông Dương Đông dài chưa đầy 70 mét. Lòng cầu vừa đủ cho 4 chiếc xe buýt lớn dàn hàng cùng chạy, làn của người đi bộ lát bằng gạch vuông hoa văn tím nhạt thoải mái cho hai người đi cạnh nhau mà chẳng phải lo bước hụt chân xuống mặt nhựa đường.

   Hôm nay có vẻ đìu hiu, một phần vì đồng hồ còn cách giờ tan sở chừng hơn 30 phút nữa. Với tôi 30 phút đó cũng quý báu, vừa bộ hành vừa thoả lòng để suy tư.

   Tại sao tôi lại không ghé quán nước nào đó ngồi nhăm nhi mà phải cực công như thế?

   Tôi cũng có ý đó.

   Dẫu vậy không phải lúc này.

   Tôi thích cái cảm giác bước chân mình và chiếc bóng của nó gặp nhau rồi tách ra trong phút mốt, đều đều hợp rồi tan đến khi chính tôi ẩn hiện dưới những tán cây bên kia bờ.

   Người ta hay bảo ‘người trong tối, còn ta trong sáng’ hòng để nhắc nhở biết thân mà hành sự.

   “Tôi cẩn trọng yêu em tương tự thế. Sợ ngày em vô tình hiểu về thứ tình yêu của tôi lại đâm ra ghét bỏ. Vì tình yêu ấy như trái cấm trong vườn địa đàng!” Còn tôi biết cô gái nhỏ là kẻ ngoan đạo và trung thành tuyệt đối.

   Tôi nhận ra chính mình không khác gì bóng tối bao trùm lấy vùng sáng kí ức, khoái trá ngó nghiêng chả sợ bị ai phát giác. Tôi lờ mờ ngộ ra điều dẫn dắt tôi bấy lâu nay sống thu mình lại với thế giới, thúc ép bản thân tìm kiếm một nữa thái cực phải vừa vặn đến hoàn hảo với một nữa tôi sở hữu. Tình yêu tôi ngộ nhận biểu trưng là quả táo mọng đỏ.

   Quả táo treo mình lộ thiên nổi bật giữa um tùm cành lá. Nó toả ra thứ mị lực phi thường! Trái cấm!

   Tôi đã muốn ăn nó nhiều lần, đến mức không không thể nhớ thêm nữa.

   Truyện của Eva và Adam đủ để nhắc nhở hậu quả khôn lường đang chờ đợi, sẽ lắm rối rắm phát sinh tìm đến tôi và cô gái tôi yêu nếu tơ tưởng trở thành hiện thực.

   Nhưng Eva và Adam cùng nhau làm. Còn hai ta thì...

   Ý niệm ở thực tại thúc tôi ngửa cổ trông mong, vô vàn mảnh bầu trời nhỏ trong xanh lọt vào mắt, gió khẽ lay, ánh dương cũng vì thế mà tung tăng. Những chiếc lá mang trên thân màu của sự già cỗi từ không trung reo mình xuống. Vệt sáng chạy qua mắt tôi, dừng trên vầng trán đôi ba giây rồi biến mất. Chẳng phải trời cao nhắc nhở tôi mới là kẻ đang đứng ngay trong ánh sáng đấy ư, còn nữa kia thế giới chìm trong đêm tối.

   Tôi đã bộc bạch hết, tất thảy lưu dưới định dạng những thước phim 3 chiều. Tôi cũng chẳng hiểu gì về con người đó, mọi điều bí ẩn lẫn câu trả lời cô ấy đều nắm giữ. Tựa màn đêm bên kia bán cầu.

 

   Ngã ba đường phía trước dường như đang ví von lựa chọn của cuộc đời. Phương trời mới mẻ bên trái và miền ký ức đã qua xa bên phải. Sau lưng là đường về nhà nhưng không đồng nghĩa điều xưa cũ cũng sẽ quay về cùng.

   Tôi theo bóng chiều về phía biển, thăm lại quán yêu thích của tôi, ngồi vào nơi 15 năm trước tôi tìm thấy lý do đường hoàn để ngắm nhìn và ghi nhớ thước phim về cô gái nhỏ của mình.

   Sau bờ vai mảnh mai của cô là biển hoàng hôn màu cánh hoa phượng.

   Mọi thứ điều dang dở.

   Không đầu cũng chẳng có đuôi.

Lời nhắn từ Ẩn Bút: Tôi đôi khi ngâm nga bài hát Có chàng trai viết lên cây - bản gốc của Phan Mạnh Quỳnh trước khi nó được chỉnh sửa nhỏ và dùng làm ost cho phim Mắt Biếc. Lời hát có đoạn: "Đời muôn ngả mang số kiếp đổi thay. Rồi khi tình cờ gặp lại hai thân phận khác dẫu tên người vẫn vậy. Có một người vẫn vậy.". Cuộc đời này vô thường vì một phần chúng ta vô thường. Những điều đặc biệt sẽ thay đổi và chảy cùng với dòng thời gian, có thể vô hình như gió, có thể thành dòng như nước, cũng có thể chậm rãi như giọt nhựa đường của Thomas Parnell. Cuối cùng cũng sẽ vơi đi. Không sợ kiếp này lắm đổi thay, chỉ sợ kiếp sau thành con người khác và quên mất người!

Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.