Tôi đang bắt đầu tập viết, mong mọi người có thể đọc và góp ý cho tôi những điều tôi cần để có thể tiến bộ hơn nữa. Chân thành cảm ơn mọi người!
------•------
Chủ đề: Rắn
---•---
Tôi có nghe thoáng qua về việc những người bạn trong nhóm tôi bàn về ‘rắn’, chúng tôi trao đổi xoay quanh chủ đề này, một phần vì năm nay năm Ất Tỵ, cũng một phần vì mọi người muốn làm điều gì đó cùng nhau vào dịp cận kề Tết, một cuộc thi nội bộ chẳng hạn.
Điều đã thu hút tôi không phải chỉ góc nhìn của họ mà còn là ý nghĩa sau cùng cuộc bàn luận này mang đến, tôi cũng muốn ngẫm nghĩ về nó xem liệu rằng cuộc đời vừa qua của mình có liên hệ gì được đến cái đề tài này không. Tôi vui khi biết câu trả lời, chỉ điều cần thời gian sắp xếp mọi thứ trở nên rành mạch nhất có thể.
Tôi nhớ...
Thuở còn nhỏ, ở cái tuổi mọi thứ tiếp thu được vẫn chưa hiểu tỏ tường, thì “rắn” đối với tôi là một món ăn ngon - cháo rắn hổ đất, còn là bình rượu ngâm để góc nhà. Giờ đây nó vẫn động lại ít nhiều dư vị trong trí nhớ, âm vang cả trong lời kể của mẹ tôi về ba và nội, về những lần hai người đàn ông đặt mình vào gian nguy mong đổi lấy đôi ba lộc trời và cũng không quên đổi lấy một miền ký ức tuổi thơ tươi đẹp cho cả tôi.
Khi đó là những năm 2002, gia đình tôi từ lâu đã sống chủ yếu nhờ vào việc trồng cây ăn quả, nào là chôm chôm, xoài, điều, sầu riêng; có cả chanh, hồ tiêu, xả và chăn nuôi nhỏ. Mái ấm của chúng tôi dựng nằm gần chân một ngọn núi, lọt thỏm giữa cả một màu xanh ngát. Con đường sau nhà dốc thoải uốn lượn qua từng công trình được kiến thiết từ mồ hôi của nội và ba, phía phải là những nền đất cao với những hàng nọc tiêu ngay ngắn, bên dưới có rãnh mương thoát nước men theo ôm lấy như con hào vậy, rồi khi nhìn sang phía còn lại là phần vách đất cao đầy sẹo được cuốc ngọt xớt qua cả rễ cây, qua từng thớ đất và cả những lỗ tròn vo lạ mắt. Cứ như thế con đường dẫn dắt bước chân lên lưng chừng núi, đưa tôi vào cuộc đời gần gũi với thiên nhiên, cảm tưởng rằng bên dưới chân tôi là con đại xà đang uốn mình trườn giữa rừng thiêng vậy.
Còn tôi thì sợ rắn!
Ngay từ những ngày tôi còn là một đứa trẻ, hình ảnh của mấy bạn rắn hổ mây đã sớm in sâu trong tiềm thức tôi đến tận bây giờ. Trước khi ba quyết định sửa sang lại căn nhà được truyền lại từ ông, thì “bọn ác” bằng cách nào đó cũng hay lẻn vào rồi chúng nó bắt đầu làm thử thách 24 giờ ngủ cùng gia chủ.
Đâu đó một buổi chiều hè lần thứ 7, tôi đang nằm sấp dưới nền nhà trong khi mắt vẫn đang chăm chú xem những cuốn băng đĩa hoạt hình cũ, từng đợt âm thanh rít xen ngang tiếng loa phát, ban đầu tôi không để ý cho đến khi chúng nổi bật giữa tinh không. “tiếng gì thế nhỉ?!” - tôi đã tự vấn bản thân và cố xoay người lần theo thứ âm thanh ấy, tai tôi cũng nghe ra nó “dưới gầm giường, ngay hướng lòng bàn chân mình...”. Lúc đó trời cũng đã nhá nhem, căn phòng chẳng có mấy ánh sáng lọt vào, cái góc giường ngủ của cả nhà càng trở nên kỳ quặc khi nó pha tạp những thứ âm điệu khó hiểu, nó cứ rít rồi xì. Mẹ tôi đang giặt quần áo ở sàn lãng, chỉ còn một mình và tôi nghĩ mình nên tự làm gì đó thay vì gọi bà ấy, tôi quyết định chồm người dậy vươn tay bật cái công tắc bóng đèn, cúi đầu xuống để xem xem cái thứ quái quỷ nào đang làm ồn thời gian tôi được phép coi tv vốn đã ngắn ngủi trong ngày. Sau một hồi đảo mắt tìm kiếm, sự chú ý của tôi dừng lại phía chiếc chân giường trong cùng nằm gần với góc tường. Nó đen ngòm! Một màu đen lấn át cả bóng tối bao phủ lấy thân hình đang cuộn tròn của nó, cuối cùng tôi đã biết thứ gì đang nằm ngay trước mặt mình, nó là một con rắn hổ mây trưởng thành.
Tôi lấy hết sức bình sinh lao người ra khỏi cửa, vừa chạy về phía mẹ vừa la thất thanh “mẹ ơi có rắn, có rắn dưới giường mình!” - mẹ tôi ngước lên với gương mặt lấm tấm mồ hôi, tôi thì ráng nốt hơi để kể cho bà ấy nghe về chuyện vừa xảy ra, biểu cảm của mẹ dần trở nên tệ đi, đôi mắt chứa đầy sự lo lắng tột đột, “nó có cắn con không?!”, đôi bàn tay mẹ đã nắm chặt lấy tôi từ lúc nào không hay mà xoay người tôi như chong chóng. Tôi cảm nhận được dòng nước xà bông giặt đồ lành lạnh chảy trên cánh tay, thấy đôi mắt mẹ cặn kẽ đảo quanh thân hình nhỏ của tôi và hơn tất cả tôi cảm nhận được sự ấm áp đang dâng lên trong lòng ngực mình.
"Mẹ ơi, con không có bị sao hết” - Cơ mặt của mẹ tôi dần giãn ra, bà ấy bảo con đi lên rẫy gọi ba về.
Lần cuối cùng tôi thấy con vật đã ngủ nhờ qua đêm là khi nó đang vùng vẫy một cách vô ích, bị đuổi đi bằng cây tre tầm vong của ba, tôi nhớ mang máng đôi lời ông ấy nói rằng hai mẹ con nên lánh đi chổ khác và khi nào nghe ba gọi hãy ra. Sự hiếu kỳ trong tôi lấn áp đi nỗi sợ hãi mà đứng lì một chổ, mẹ phải kéo tay tôi theo thật nhanh, cho đến khi không còn nhìn thấy bất cứ điều gì nữa, sau đó là những tiếng chó sửa inh ỏi, từng đợt âm thanh “thịch thịch thịch” nối theo.
Ba tôi thắng rồi!!!
Bữa cơm tối hôm đó của gia đình tôi diễn ra khá muộn, hai người họ nói chuyện với nhau về vụ vừa rồi, xác con rắn được ba tôi làm sạch đem cho nằm gọn bên trong bình rượu ngâm, ông ấy cẩn thận bê nó đặt dưới cầu thang nơi đã có nhiều bình giống như thế bám bụi đặt ở đó. Còn phần mật rắn ba tôi phơi khô và để dành làm thuốc. Tôi vừa ăn vừa nghe ba kể về rắn, nhắc nhở tôi phải nhớ khi đi lên rẫy vườn cần chú ý vì đa phần mấy loài như vậy thường rất độc, ba kể tiếp nhiều câu chuyện thương tâm về những người có người thân mất vì rắn. Mẹ cũng báo với cả nhà biết rằng cánh cửa chính đã bị mọt ăn và mục hết một góc cửa, có vẻ nó đã lẻn vào bằng cách đó. Sau tất cả, tôi thầm cảm ơn trời Phật! Hạnh phúc vì gia đình vẫn bình an.
Giờ nghiền ngẫm những chuyện về mấy con rắn, từ những lần vô tình giáp mặt nhau khi đi rừng, đôi lúc còn bắt tại trận nhóc ác đang cố nuốt quả trứng gà, hay chỉ đơn thuần từ những tư liệu có sẵn,... từng ấy thời gian giúp tôi tích lũy được nhiều kiến thức về chúng, cũng dần tháo gỡ đi nỗi sợ nằm sâu trong lòng bấy lâu. Những lần may mắn ngồi cạnh, đi ngang, bị rơi trúng người và cả khi ngủ được bọn nó ghé thăm đột xuất càng làm tôi tin vào nghiên cứu khoa học về tập tính của động vật. Để rồi nhận ra rằng chúng cũng đẹp theo một nét riêng nào đấy.
[...]
Tầm tháng 9 năm 2016, tôi rời xa quê nhà đi lên một thành phố lớn hơn cùng những kỳ vọng hiện thực hoá từng giấc mơ của mình.
Sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, tôi rời khỏi chốn rừng già rộng lớn đến sống nơi đất khách quê người, bước ra khỏi sân bay tôi đã cảm nhận ngay nhịp sống tấp nập và mau lẹ của nơi đây. Đứng giữa một rừng xi măng mà ông trời cứ hoài đổ nắng như thiêu như đốt, chẳng có lấy nổi gợn mây, ấy thế mà tối lại bất chợt mưa, cơn mưa tạnh nhanh không khác gì cái cách nó đã đến và cũng chả khiến tôi cảm thấy mát mẻ hơn là bao. Cứ thế, thời gian đầu tôi ru rú trong cân trọ 12 mét vuông, lánh mình khỏi sự ngột ngạt, ít ra giấc ngủ của tôi không phải dứt ngang vì con gì đó bò lên giường nữa.
Vài ngày trôi qua, vài tuần, vài tháng và rồi cũng đã hơn 7 năm vất vưởng cùng đau thương, hạnh phúc, sự không cam lòng,... tất thảy đã bỏ lại sau lưng.
Tôi lên thành phố chỉ với mớ quần áo cũ trong vali và một tờ giấy trắng đại diện cho con người tôi lúc đó, dùng cách sống của dân mình bao đời nay để sống giữa đất xứ người. Có lẽ tôi đã đúng, rồi sống một cuộc đời đáng tự hào nếu như những biến số không bắt đầu thay phiên nhau xuất hiện; có thể cả những câu chuyện xưa cũ chẳng bao giờ xảy ra để rồi khiến thực tại của tôi phải muộn phiền nhiều đến thế.
Tôi đã gặp vài người nuôi rắn khi còn ở thành phố, kì lạ thay họ hầu như đều là người thân thuộc với tôi, không hiểu sao họ giấu đi sở thích cá nhân mà chỉ cho duy nhất tôi được biết theo một cách đầy bất ngờ. Chắc vì họ không thích định kiến của người đời gán cho bọn rắn “toàn là lũ sinh vật nguy hiểm”, tôi thấu hiểu điều đó khi nhận ra rằng bọn nó đã bị vơ đũa cả nắm chỉ vì phần trong số chúng đã hạ gục ai đó. Những người tôi quen đều nuôi rắn độc, chả ai nề hà gì đôi nanh nhọn hoắt, mà còn giấu chúng thật kỹ càng, dọn cho một cái ổ ngay trong chính lòng dạ của mình. Họ thật sự là những người nuôi rắn bằng tâm mà tôi đã từng thấy!
Cơ mà, họ không biết mò đâu ra chỗ bán cái rọ mõm để mua đeo cho mấy con thú nuôi. Bọn nó sổng ra cắn tôi mấy lần, vô cùng đau điếng, tôi phải tìm khắp nơi huyết thanh cứu lấy cái lòng tin đang dần chết đi của mình.
Cuộc sống khó khăn, bon chen và ước mơ vươn mình lên cao đã làm những người nuôi rắn quên đi cách xin lỗi sao cho đúng với một con người. Vết thương của tôi vẫn âm ỉ từng ngày, ấy mà họ chẳng màng đến. Tuy thế, họ lại muốn sống thanh bạch và liêm chính những con người yếu thế trong phim ảnh, vươn mình lên khỏi bùn lầy tanh tưởi chốn hồng trần, hay như những vị anh hùng, hoặc... tự do tự tại. Tôi ngưỡng mộ từng người trong số họ, phải công nhân rằng bọn họ nếu không phải bận tâm mưu sinh mà đạp lên thói đời thì tất cả đều là những thương nhân kiệt xuất, bỏ đi sự thấu hiểu, cảm giác tội lỗi, bán rẻ đi lương tri để đổi lấy biết bao nhiêu mục tiêu và lợi ích phía trước, bỏ đi những thứ đôi tay họ chẳng bao giờ nắm lấy được cả đời để có thể cảm nhận được cảm giác trơn nhẵn của tờ polime đầy sắc màu.
Họ còn là những diễn viên tài năng thiếu đi sân khấu và những tiếng tung hô.
Họ còn là những bậc thầy kể chuyện đầy truyền cảm, đắc nhân tâm hơn cả Dale Carnegie!
“Thật siêu việt! Họ mà đặt bút viết thì chắc chắn một điều: sách của họ sẽ nổi tiếng lắm. Câu chuyện của họ sẽ lưu truyền trong cuộc sống hằng ngày ngoài kia, quá đỗi thấu tình đạt lý” – tôi thầm nhủ.
Tôi chúc mừng sự thành công của họ bằng những tờ bạc trắng, vật chất đấy chẳng đáng bao nhiêu nếu đem so với tâm sức tôi bỏ vào đó. Tôi cũng trao niềm tin cho họ mà không nao núng khi nghe họ kể về cuộc đời, tôi biết ơn từng con người đó đã bỏ tâm ra gìn giữ nó còn hơn cả báu vật, chôn cất nó dưới từng tấc đất đạp chặt bởi đôi chân họ. Ôi, những con người tôi yêu bằng thứ tình cảm nhiệt thành!
...
Dù thế giới này xảy ra chuyện gì, tôi vẫn muốn về với ba với mẹ, trở lại cân nhà đầy hơi ấm, tận hưởng từng khoảnh khắc được hít thở giữa lòng núi rừng. Về với vòng tay ba mẹ để họ không phải trông mong dáng hình tôi nữa.
Tết nay là cái Tết đầu tiên trong đời tôi phải xa gia đình mình, cũng chạnh lòng nhưng biết làm sao hơn khi công việc luôn yêu cầu nhiều hơn từ một người mới. Trước khi dừng bút tại đây, tôi cảm ơn bạn đã ở lại đến tận giây phút này. Chúc bạn và gia đình một năm mới bình an và nhiều sức khoẻ!
---•---
Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.
Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.