Gió, Anh, Và Em 1
Tác giả: Nhật Huy
———
“Một mai mở mắt mơ màng,
Mênh mông mềm mại một miền miên miên.”
***
Trời ráo. Có nắng nhưng hanh khô. Bãi cỏ thay áo mới, màu xanh nhạt đi, điểm xuyết ánh vàng. Xa xa, đằng con dốc thoải dẫn lên đồi, có căn nhà nhỏ bằng gỗ thông. Trước nhà trồng đầy hoa, những loài hoa ưa thời tiết lạnh. Chúng đang chạy đua với thời gian, gắng hết sức mình nở bung thật lớn, trước khi mùa Đông cắt ngang qua.
Bên cạnh luống hoa, có một cái ghế dựa đan bằng mây. Trên ghế, có một cô gái. Trên đùi cô gái, có một con mèo màu cam. Cô gái duỗi cái lưng, ngửa cổ ngó lên. Tầm mắt em được lấp đầy bởi một màu xanh thẫm. Con mèo cũng duỗi lưng, nó nhảy xuống đất, lắc lư cái đầu tròn như trái banh lông, rồi bắt đầu chạy đuổi theo mấy cánh bướm chập chờn.
Gió tràn xuống từ đỉnh đồi, mang theo một chút giá buốt. Gió lay động mặt cỏ, toả ra tứ phía thành sóng. Cơn sóng ngập ngừng trong giây lát, rồi chạm nhẹ vào bàn chân trần nhỏ nhắn của cô gái đang đung đưa sát đất. Em rùng mình, nhột nhạt. Em dời mắt khỏi đám mây lười biếng trên không, em ngồi dậy để nhìn về phía chân đồi xa xa. Nơi ấy, có một bóng người cao lớn, đang trôi trong cơn sóng cỏ.
Mùi hương hoa bao trùm, mát mẻ và ngọt ngào. Em há miệng ngáp lớn, nước mắt ứa ra. Con mèo đã biến vào giữa mấy khóm hoa, nó mê mải với cánh bướm ba màu rồi. Bóng người kia hướng lên phía đồi, hướng lên phía ngôi nhà, hướng về phía em.
“Oi! Lam!”
Em híp mắt, miệng cười thích chí. Cái giọng nói ấy thật là lớn và vang. Tóc nâu đỏ bay bay, mắt xanh lấp lánh, khoé miệng rắn rỏi. Người chưa đến, mà em đã cảm nhận được sự nồng ấm trong âm thanh rồi. Lam chưa đứng lên được, vì một chân còn lại trên ghế vẫn đang bó bột.
“Oi! Han!”
Tiếng cười vang vọng. Chàng trai ấy chạy thật nhanh qua bãi cỏ. Anh tràn trề nhựa sống, tràn trề vui vẻ. Thanh âm trong trẻo của cô gái tiếp thêm cho anh nhiều sức lực, đôi chân anh lướt trên mặt cỏ đã hơi khô cứng, tiếng xạc xào vang lên không ngớt. Con mèo cam chạy vụt ra khỏi luống hoa, sau lưng nó có một đàn bướm ba màu bay theo, dường như nó cũng đang phấn khích khi nghe tiếng cô gái gọi chàng trai.
Gió lại thổi. Khăn choàng bằng lụa của Lam bị cuốn bay. Cái khăn màu xanh thiên thanh, lướt theo luồng không khí tháng Mười bay xuống phía chân đồi. Đường bay của nó lại cắt ngang phương hướng Han đang tiến lên. Anh đến trước mặt Lam rồi, mặt anh đỏ lựng vì gắng sức, ngực anh phập phồng, vài giọt mồ hôi vừa tứa ra trên trán anh lấp lánh. Tay anh cầm cái khăn của em.
Anh ngồi xổm xuống, đưa khăn cho Lam. Lam mỉm cười, em không nói cảm ơn, mà lại dùng chính khăn đó chấm mấy hạt nước trên trán anh. Đôi mắt anh sáng, trong suốt như thủy tinh màu.
“Ở trường thế nào rồi?” Lam hỏi.
Han ngồi bệt xuống mặt cỏ, con mèo cam nhảy lên đùi anh. Nó kêu rừ rừ khi được anh vuốt ve, ra chiều thích chí lắm. Anh nhìn Lam, rồi lại nhìn cái chân trắng toát đang đắp bột của em.
“Vẫn ổn, thầy khen luận văn của anh khá tốt.” Han đáp. “Hôm nay em thế nào?”
Lam nằm lại xuống ghế, ngáp tiếp một cái thật lớn. Nhìn em rất giống con mèo trong lòng Han.
“Vẫn lười biếng như hôm qua.”
Han bật cười, anh cũng bắt chước em, nằm ngửa ra. Hai người cùng đưa mắt lên ngó trời mây.
“Cô chú đâu?” Han hỏi.
“Cô đi chợ dưới thị trấn, còn chú thì đi săn chim rồi.” Lam đáp, hơi lơ đễnh, em bắt đầu thấy buồn ngủ.
“Tội nghiệp lũ chim.” Han cảm thán. Anh bứt một cọng cỏ xanh, đưa lên miệng nhấm nhá chút vị ngọt còn sót lại.
Lam cười khanh khách, âm thanh như tiếng lục lạc reo.
“Anh lo quá, chú ấy chẳng bắn trúng con nào đâu.”
Bất chợt con mèo kêu meo meo, dường như nó đang phản đối lời Lam. Em thò đầu xuống nhìn nó, thấy mắt nó hiện rõ bực dọc. Con mèo già này, lại hiểu tiếng người cơ đấy. Lam vừa nghĩ vừa le lưỡi với nó, nó cũng tức giận khè khè mấy tiếng. Móng vuốt nó thò ra, kéo lỏng mấy sợi vải trên áo Han. Lam thấy thế thì không chọc nó nữa, em nói:
“Tháng sau em tháo băng rồi, nhưng lại đến kỳ nghỉ, không đến trường được nữa…”
Han nhỏm dậy, cơn gió thổi qua xua mớ tóc mái của cô gái, làm lộ ra một vết mờ mờ ngang trán. Anh thở ra một hơi, lắc đầu hỏi:
“Em còn giận chúng không?”
Lam nhăn mặt. Han là chàng trai tốt, nhưng anh lại rất kém trong khoản nắm bắt tâm lý phụ nữ. Rõ ràng câu hỏi ấy không thích hợp cho hoàn cảnh này.
“Em gãy một chân, còn nó gãy một tay. Em bị đình chỉ ba tháng. Anh nghĩ em có giận không?”
Han giật mình, Lam biết anh đã nhận ra sai lầm của mình rồi. Lam là dân Châu Á, thấp bé nhẹ cân, nhưng Lam chưa từng ngán bất cứ đứa nào ở trường. Tính cách của em ngang ngạnh, đôi lúc ương bướng đến khó chịu. Anh gãi đầu, cười cười ra vẻ vô tội.
“Ôi… thôi nhé! Anh có mang quà đây!”
Han giơ lên một gói giấy, thứ anh mang theo từ đầu. Nhưng khi thấy gương mặt chăm chú của Lam lúc lau mồ hôi cho mình thì anh quên béng mất. Lam hớn hở lại ngay, em chụp lấy cái gói, cẩn thận xé lớp giấy bọc, lấy ra đồ vật bên trong.
“Cây cam ngọt của tôi? Tiếng Ba Lan?” Giọng Lam hơi ngạc nhiên, em nhìn Han. Món quà tinh tế này khác xa với tính cách hơi ngốc nghếch của anh ta rồi.
“Sao thế? Không thích à? Chẳng phải em đang học tiếng Ba Lan sao?” Han hỏi, ánh mắt của anh có một chút hồi hộp, rất ít thôi nhưng Lam đã bắt được.
Em không đáp lời Han mà lại giở sách. Mùi giấy mới thật thơm. Mặt giấy hơi nhám, làm em nổi da gà khi lướt tay qua. Ở trang trắng đầu tiên, có mấy dòng chữ viết tay của Han.
“Trái tim chúng ta cần phải đủ lớn để có chỗ cho tất cả mọi thứ chúng ta yêu thương.
Thân tặng Hải Lam, chúc em mau khoẻ!”
Anh viết bằng tiếng Ba Lan. Nét chữ hơi ngập ngừng đứt đoạn nhưng cũng xem là ngay hàng thẳng lối, rõ ràng là anh đã phải tập rất nhiều lần. Lam nhìn rõ vết chữ hằn ở mấy trang sau, em có thể tưởng tượng được dáng vẻ bặm môi trợn mắt của anh khi viết dòng này. Em nhìn những chữ ấy thật lâu, đôi mắt em có một màng nước mỏng, nhưng thật nhanh đã bị cái hanh khô và động tác chớp mắt làm cho tan biến. Han vẫn nhìn em chăm chú, anh đang cố nắm bắt biểu cảm của em.
Lam gấp sách, đặt lên ngực. Em nằm xuống ghế, đưa mắt lên trời. Han thì bắt đầu bối rối rồi. Có lẽ anh đang nghĩ là em không thích món quà mình tặng.
“Han…” em lên tiếng làm anh chàng tóc đỏ giật mình. Anh hơi nhăn nhó.
“Sao thế?” Anh hỏi.
“Chữ anh xấu quá…”
Anh chưng hửng, vô thức đưa tay lên gãi đầu. Anh không biết phải biểu hiện thế nào trước lời nhận xét của em. Anh ngồi hẳn dậy, mắt dán chặt vào gương mặt nhỏ nhắn kia, đến một lúc lâu em mới nhỏm dậy nhìn anh.
Em cười. Nụ cười thật tâm và trìu mến. Nhưng lại có tinh nghịch hiện lên trong mắt em.
“Nói thật đi, đây là ý tưởng của ai?”
“Là… là sao?” Han ngập ngừng, yết hầu anh chạy lên xuống mấy lần, rõ là anh mới nuốt nước bọt.
Lam giơ quyển sách lên, nét tinh nghịch giờ đây đã lan sang khuôn miệng em.
“Quen nhau gần bốn năm. Đây là lần đầu tiên anh tặng sách cho em. Vả lại, em chưa từng thấy anh đọc sách. Nên em cho rằng đây không phải là ý tưởng của anh.”
Han nhìn Lam trân trối. Miệng anh méo đi, có vẻ giận dỗi. Lam là thế, em luôn thích bóc mẽ người khác, dù người đó có là ai. Em quá sức sắc sảo, quá sức tinh tế, đó là biểu trưng cho dòng máu Á Đông đậm đặc đang chảy trong em. Chỉ có một điều làm Han thấy bất lực, đôi khi là khó chịu, đó là Lam không dùng – hoặc không muốn dùng – sự tinh tế của mình để đối xử với anh.
Hai người nhìn nhau, thật lâu. Cuối cùng Han đầu hàng, anh giơ hai tay lên nói:
“Không qua được mắt em. Là Chloé mách nước cho anh.”
Lam hơi cau mày. Em đặt sách xuống bên người, lên tiếng:
“Chloé? Cô nàng người Pháp xinh đẹp, cao ráo, tóc vàng, học khoa báo chí?”
Han lại nuốt nước bọt. Anh cảm thấy có gì đó không đúng rồi. Hay nói chính xác hơn, là anh vừa làm sai gì đó.
“Đúng… đúng thế? Sao vậy?”
Lam đưa tay vuốt tóc, hành động em hay làm khi đang ngẫm nghĩ. Lúc sau em nói:
“Chẳng phải cô ta thích anh sao? Anh lại đi hỏi ý kiến một cô gái thích mình để mua quà tặng cô gái khác?”
“Ơ…” Han cứng họng. Anh không ngờ là Lam vẫn còn nhớ rõ sự kiện ba năm trước. Lúc đó, ở buổi tiệc đón tân sinh viên, Chloé đã ôm chầm lấy anh. Cô nàng ấy còn muốn áp môi mình vào mặt anh, may mà anh giằng ra kịp.
“Hửm?” Lam hỏi lại, mặt em không có biểu cảm gì khác thường. Nhưng lại làm trái tim của Han đập như đánh trống.
“Không… anh không… Mà khoan, rõ là lúc đó cô ta xỉn quắc rồi. Làm sao mà tính là thích anh được.” Anh cố giải thích, dù chính anh cũng không biết vì sao mình cần phải giải thích. Rõ ràng anh và Lam đâu phải là người yêu. Và Lam cũng không có vẻ gì là đang ghen cả.
“Ừ ha…” Lam đáp bâng quơ, rồi làm như đã bỏ qua vấn đề ấy. Em lại nằm xuống, hai mắt nhắm lại như đang ngủ. Để lại chàng trai to xác ngồi bên cạnh, tay chân anh thừa thãi, miệng lưỡi như bị đổ bê tông, không biết phải nói thế nào cho hợp lý.
Được mười lăm phút. Con mèo cam cũng đã rời khỏi đùi Han, tiếp tục bắt bướm. Anh thất thần ngó ra đằng chân đồi, ánh mắt vô thức đuổi theo từng cơn sóng cỏ.
Lúc Han đang chìm trong suy tưởng, thì tiếng em vang lên:
“Tự nhiên em muốn…”
Anh hốt hoảng ngó qua, thì thấy Lam đã mở mắt.
“Muốn gì?” Anh hỏi.
“Em muốn ăn cam.” Lam đáp, môi em mím chặt, run run, rõ ràng là em đang cố nén cười. Nhưng chàng trai ngờ nghệch kia không nhìn ra.
Han cảm thấy mình như được giải thoát khi Lam cầm sách lên đọc. Anh ngẫm nghĩ lời em một lúc rồi vụt đứng lên, chạy thẳng xuống phía chân đồi. Tiếng cười của em đuổi theo bóng lưng anh, em hét lớn:
“Đi đâu thế?”
“Mua cam!”
Em cười càng giòn hơn. Trong mắt em, bóng lưng ấy thật là vững chãi, nhưng cũng thật dễ thương.
“Từ từ thôi, té bây giờ!”
Gió lại thổi. Tóc em tung bay, mắt em vẫn nhìn theo anh đang chạy xa dần. Tay em vuốt ve trang giấy, cảm nhận được từng chữ anh viết ra. Hạnh phúc, đôi khi thật đơn giản. Như cậu bé Zezé, chỉ cần có ai đó bên cạnh, lắng nghe cậu tâm sự những vui buồn trong cuộc sống là đủ.
Còn tiếp.
Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.
Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.