Gió, Anh, Và Em 2
Tác giả: Nhật Huy
——
Han lui tới thường xuyên. Mỗi lần anh xuất hiện đều mang theo niềm vui mới mẻ cho Lam. Anh là mặt trời nhỏ, xua đi giá lạnh quanh em.
Đầu tháng Mười, gió càng lúc càng rét. Cánh đồng cỏ trước nhà đã bị cái lạnh nhuộm thành màu vàng, những bông hoa ngoài sân đã được chuyển dần vào trong mấy lọ hoa trong nhà.
Phòng Lam ở tầng hai, có cửa sổ lớn nhìn ra phía chân đồi. Cạnh cửa sổ kê một ghế dài, em hay ngồi đó ngóng ra. Mỗi buổi chiều, Lam có thể thấy khói bốc lên từ những ngôi nhà phía xa. Mở cửa sổ, gió đưa hơi lạnh tràn vào. Lam nhắm mắt, hít thở thật sâu. Chiếc mũi tinh tế của em ngửi được vị ngọt ngào của những mẻ bánh nướng, hay hương cay nồng của nồi súp đang được đun nhỏ lửa trên bếp lò.
Lam nhớ nhà lắm. Cứ mỗi mùa Đông về là nỗi nhớ trong em lại tăng thêm. Mẹ gọi điện, nhắc em mặc thêm quần áo ấm. Trong giọng nói dịu dàng của mẹ, Lam thấy nỗi niềm cô đơn đơn phảng phất. Em cố nén nước mắt để nói cười. Em không muốn làm mẹ buồn thêm. Em kể cho mẹ nghe về trường lớp, về phong cảnh xung quanh nhà, về con đường nhỏ dẫn xuống đồi em hay đi dạo mỗi sáng. Và hơn hết, em kể về Han. Những câu chuyện xoay quanh chàng trai hay cười ấy luôn làm em thấy thoải mái. Mẹ lắng nghe thật chăm chú, và mẹ cười. Mẹ đã đùa rằng em giống như một nàng công chúa ham vui, thích chu du bốn biển, để rồi khi gặp được một chàng hoàng tử thì không muốn về nhà nữa.
Hoàng tử ư? Em ngẫm nghĩ. Han giống hoàng tử không? Anh cao ráo, ưa nhìn, hoạt bát. Nhưng em thấy anh không giống hoàng tử. Trong mắt em, Han giống một nhà thơ. Dù cho văn chương của anh dở ẹc. Nhưng lời anh nói với em lúc nào cũng đẹp đẽ và chân thành cả.
“Lam, hôm nay có lễ hội. Anh dẫn em đi!”
Han đến lúc sẩm tối, đóng bộ đẹp đẽ. Áo sơ mi kẻ sọc, quần âu cạp cao, giầy da mũi bóng. Mái tóc đỏ được xịt keo vào nếp thẳng thớm chứ không rối tung như thường ngày.
Lam nhìn anh từ đầu tới chân. Em mỉm cười.
“Oktoberfest?” Em hỏi.
Han rất hăng hái, Lam có thể nhìn ra được điều ấy trên gương mặt ửng đỏ và đôi chân chộn rộn của anh. Mấy mùa lễ hội trước em cũng có tham gia, nhưng năm nay thì hơi khác.
“Mang theo em được chứ? Anh không thể rời em được đâu. Em đâu có tự đi lại được.” Em giả bộ làm ra vẻ phân vân.
Han xua tay, mưu đồ nhỏ của Lam thành công rực rỡ, hăng hái trên mặt anh biến thành gấp rút.
“Ôi, Lam. Anh đâu có muốn rời em. Anh xin hứa là sẽ đưa em đi và mang em về an toàn.”
Lam nghe được tiếng cô mình cười khúc khích, bà nấp trong bếp, chỉ có cái đầu tóc xù thò ra. Han gãi đầu, màu đỏ trên mặt anh lan ra đến tận tai. Em chỉ vào ghế salon, nói:
“Ngồi đợi chút nhé. Em thay quần áo.”
Bước chân của Han hơi cứng đờ, một tay anh giấu sau lưng. Lam đã liếc thấy cái túi giấy anh cố che đậy, nhưng em không nói gì. Biểu hiện của Han luôn làm em thấy hứng thú. Anh không hiểu nhiều về phụ nữ, ấy là lời nhận xét từ đám bạn của anh, Lam tán thành trăm phần trăm.
Hai người rời nhà lúc sáu giờ. Lam mặc váy màu xanh đậm, thắt lưng lụa màu vàng sáng quấn quanh eo, khoác thêm một cái áo nỉ cộc tay đề phòng nhiệt độ buổi tối giảm thấp. Em không thích kiểu thời trang quá cầu kỳ. Đa phần quần áo em chọn đều là loại tối giản, không có hoạ tiết gì nổi bật. Chiếc xe lăn gấp gọn đặt sau cốp, em được Han đỡ lên ngồi ở ghế phụ. Con xe của Han có tuổi đời gấp đôi tuổi anh, nó không có hệ thống giải trí gì ngoài một đầu đọc băng cát xét. Theo thói quen, Lam mở hộp đựng găng, chọn một cuốn băng rồi nhét vào khe hở trên táp lô. Sau một chuỗi tiếng rè rẹt, giọng ca của Paul McCartney vang lên.
“????ℎ???????? ???? ???????????????? ???????????????????????? ???????? ???????????????????? ???????? ????????????????????????????, ????????????ℎ???????? ???????????????? ???????????????????? ???????? ????????.
???????????????????????????????? ???????????????????? ???????? ????????????????????????, ???????????? ???????? ????????.
???????????? ???????? ???????? ℎ???????????? ???????? ???????????????????????????????? ????ℎ???? ???????? ???????????????????????????????? ????????????ℎ???? ???????? ???????????????????? ???????? ????????.
???????????????????????????????? ???????????????????? ???????? ????????????????????????, ???????????? ???????? ????????.”
Han huýt sáo. Lam nhìn qua, thấy nửa gương mặt anh lúc sáng lúc tối. Hốc mắt anh sâu, mũi cao. Những ngón tay cầm vô lăng của anh gõ nhẹ theo giai điệu của bài hát. Han thích The Beatles, Lam cũng thế. Em nhận ra giữa mình và anh chàng này có thật nhiều điểm chung. Gần bốn năm quen biết, hai người ở cạnh nhau thật tự nhiên. Han chưa từng ngỏ lời, nhưng Lam cũng không vội vã. Lam luôn nghĩ một mối quan hệ vững bền thì nên bắt đầu bằng tình bạn thuần khiết. Em không hấp tấp tìm hiểu bất kỳ ai, kể cả Han. Và chính anh cũng như thế. Hai người, chung một luồng suy nghĩ. Cho đến khi cảm xúc đôi bên đủ đầy thì ai mở lời cũng được. Lam cũng không ngại phải nói yêu anh trước.
Xe chạy xuống đồi, hệ thống giảm xóc cũ kỹ không chống cự được với con đường hơi gập ghềnh. Han nhẹ chân ga, không có việc gì phải vội vã. Lam ngả người ra ghế, đưa mắt ngắm nhìn những thân cây lớn sắp rụng hết lá. Không ai lên tiếng, chỉ có tiếng hát từ đầu băng lấp kín không gian.
“???????????? ????ℎ???????? ????ℎ???? ???????????????????????? ℎ???????????????????????? ????????????????????????
???????????????????????? ???????? ????ℎ???? ???????????????????? ????????????????????,
????ℎ???????????? ???????????????? ???????? ???????? ????????????????????????, ???????????? ???????? ????????.
???????????? ????ℎ????????????ℎ ????ℎ???????? ???????????? ???????? ???????????????????????? ????ℎ???????????? ????????
???????????????????? ???? ????ℎ???????????????? ????ℎ???????? ????ℎ???????? ???????????????? ????????????
????ℎ???????????? ???????????????? ???????? ???????? ????????????????????????, ???????????? ???????? ????????.
???????????? ???????? ????????, ???????????? ???????? ????????. ????????????ℎ
????ℎ???????????? ???????????????? ???????? ???????? ????????????????????????, ???????????? ???????? ????????.”
Lễ hội tổ chức ở quảng trường, gần trường đại học. Han đẩy xe thật chậm, đưa Lam đi dọc các gian hàng. Anh nói thật nhiều, đủ thứ chủ đề từ trên trời đến dưới biển. Lam chỉ im lặng ngồi nghe, bình yên bao bọc lấy em, thoải mái lạ kỳ.
Gần bảy giờ, người càng lúc càng đông. Những bộ váy dệt kim đủ màu bung xoè như con quay, đế giày gỗ nện trên sân khấu, tiếng nhạc và tiếng hát vang vọng khắp nơi. Tiến vào gần trung tâm, chợt Lam nghe tiếng người gọi, giọng rất lớn:
“Oi, Han!”
Han dừng bước, Lam nhìn sang. Phía đó là một quầy hàng nhỏ, có tấm bảng đề “Khoa Kiến Trúc”. Người vừa cất tiếng là một chàng trai cao lớn lực lưỡng, tóc tết, da ngăm đen.
“Ethan!” Han cười, giọng anh cũng rất lớn. Nhưng anh không vội tiến tới, anh cúi xuống, nói nhỏ: “Em muốn tham gia cùng họ không?”
Lam gật đầu. Anh chàng này hôm nay lại tinh tế hơn hẳn. Em bật cười khúc khích, có vẻ Han cũng không đến mức “đầu gỗ” như mấy lời trêu chọc từ đám bạn của anh.
Ethan chạy đến. Lam tưởng chừng như có con trâu mộng đang phi về phía mình. Anh chàng kia là đội trưởng đội hockey của trường. Lam vẫn chưa thể ghép nối hai hình ảnh một cầu thủ đầy cơ bắp mặc quần áo bảo hộ, và một kiến trúc sư mặc sơ mi ngồi trầm ngâm bên bàn vẽ lại với nhau.
“Ối da. Mỹ nữ khoa Văn!” Ethan dừng lại kịp lúc trước khi húc văng chiếc xe lăn đang chở Lam. Em thầm thở phào, gật đầu với anh ta. Quay sang Han, anh ta tiếp: “Sao rồi, cái kia…”
Han đã bịt miệng anh ta trước khi hoàn tất câu hỏi. Lam cố nín cười, em biết rõ Ethan định nói gì. Anh đẩy vai Ethan, cố tránh nhìn vào em. Còn anh chàng da nâu kia thì cười như được mùa. Lam biết anh ta đang xỉn, dù sao đây cũng là lễ hội bia mà.
Quầy hàng của Khoa Kiến Trúc bán đồ lưu niệm làm bằng gỗ và thuỷ tinh. Có mấy món rất tinh xảo, giá cũng rẻ. Lam luôn hâm mộ những người khéo léo. Em chưa từng làm được món đồ thủ công nào ra hồn. Ngoài Ethan, trong quầy còn năm người, ba trai hai gái. Lam nhận ra ba chàng trai kia, còn hai cô gái thì không. Một trong số họ nhìn như con búp bê Nga, rất dễ thương.
Đúng với tinh thần của lễ hội, trên bàn sau quầy có mấy đĩa thức ăn. Xúc xích, thịt xông khói, và cả bia. Có vẻ bọn họ không quan tâm đến việc bán hàng, buôn bán chỉ là cái cớ để hoà nhập với không gian xung quanh mà thôi.
Lam được xếp ngồi cạnh hai cô gái, Han ngồi ở cạnh bàn vuông góc với em. Anh không uống bia, chỉ nhấm nháp chút thức ăn và bánh mì. Lam từ chối tham gia vào câu chuyện của đám đàn ông, em hoà nhập rất nhanh với hai cô bạn mới. Cô nàng búp bê tên là Lily. Còn cô kia, dáng cao, hơi gầy, có bàn tay rất đẹp, tên là Elise – người Pháp. Cả hai đều nhỏ tuổi hơn Lam.
Và điều làm em bất ngờ, là họ biết em.
“Chị Lam,” Elise lên tiếng, đôi tay mảnh dẻ cầm mẩu bánh, ngón út chìa ra, thật là đẹp. “Em có đọc tờ Lá Cờ đấy.”
“Thật ư?”
“Vâng, em thích mấy truyện ngắn của chị lắm.”
Lam cười, em thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt Elise. Cô nàng búp bê bên trái cũng lên tiếng:
“Em cũng có đọc. Chị Lam, truyện ngắn chị mới viết, truyện Ngôi Nhà Gỗ Trên Đồi ấy. Có phải nhân vật nam chính là anh chàng tóc đỏ kia không?”
Lam gật đầu xác nhận. Mắt Lily cũng lấp lánh.
“Chị với anh ấy, là…”
“Bạn.” Lam đáp gọn.
“Thật? Em không tin.”
Con gái luôn tò mò với vấn đề tình cảm. Lam cười cười, hỏi:
“Vậy em nghĩ thế nào?”
Lily nhíu mày, biểu cảm nghĩ ngợi hiện lên, nét dễ thương trên mặt tăng thêm mấy lần. Cô nàng nói tiếp:
“Chỉ có người đang yêu mới viết được câu chuyện lãng mạn như thế thôi. Chị yêu anh ấy mà, đúng không?”
Lam nhìn Lily thật kỹ, chợt nắm bắt được chút hồi hộp lo lắng lướt qua mắt cô nàng. Em đã hiểu.
“Ừ, chị yêu anh ấy đấy.” Em đáp, tỉnh bơ.
Cả Lily và Elise đều bất ngờ, họ chẳng lường trước được thái độ bình thản của Lam. Em nhón một miếng bánh ngọt, vừa ăn vừa ngó sang Han. Đúng lúc thấy anh vội vã quay đầu. Nụ cười trên môi em càng bí ẩn hơn.
“Hai cô nương,” em lên tiếng, giọng lạnh hơn thấy rõ. Elise và Lily giật thót, như hai đứa trẻ làm sai bị mẹ bắt tại trận. “Tại sao lại làm gián điệp cho quân địch? Nói đi?”
Lam vẫn Lam, em nhạy cảm đến mức (đôi lúc) làm người đối diện sợ hãi. Trò vặt của Han bị em bóc mẽ một cách thẳng thừng không thương tiếc. Hai cô gái hoảng hồn, ngượng ngùng đổi chủ đề. Lam vẫn giữ thái độ bình tĩnh thường trực cho đến tận lúc ra về.
Suốt chặng đường từ quảng trường ra đến bãi đỗ xe, Han không lên tiếng. Anh đẩy xe thật chậm. Lam ngồi yên trên ghế, nghe được tiếng thở hơi nhanh hơn bình thường của anh. Em biết anh đang xấu hổ.
Đến bãi đỗ, Han không vội mở cửa xe. Anh tiến ra trước mặt Lam, nhìn em đăm đăm. Lồng ngực anh phập phồng, mặt hơi đỏ. Lam im lặng chờ anh mở miệng.
“Lam, anh…” Han ngập ngừng.
“Ừ?” Lam nhướng mày.
“Anh… xin lỗi…” anh cúi đầu, thái độ ỉu xìu khác xa vẻ hăng hái thường ngày. Lam thở dài, lên tiếng:
“Em không ngờ anh lại thiếu lòng tin và kiên nhẫn như thế.”
Vai anh giật nhẹ, đầu cúi thấp hơn. Lí nhí:
“Đó… là vì…”
“Anh chờ đợi gì ở bọn họ? Han?” Lam hỏi, anh vẫn không ngẩng lên, cũng không thể trả lời. “Em đã tin rằng anh hiểu được lòng em. Cái chúng ta cần là một thời điểm thích hợp thôi Han à…”
Vai Han rung mạnh hơn. Chợt anh ngẩng phắt dậy, giọng cao bất thường.
“Thời điểm? Em còn muốn thời điểm nào? Lam? Chỉ còn vài tháng nữa là em về lại Việt Nam rồi. Anh… anh không chờ được nữa!”
Chàng trai trước mắt thay đổi hoàn toàn. Anh lúc này như con thú nhỏ bị thương, hoảng hốt và lo lắng, sợ hãi in hằn lên đôi mắt vốn trong suốt. Lam nhìn anh trân trối, tim em nhói lên, lời nói kẹt ở đầu lưỡi, bị luồng cảm xúc hỗn độn níu lại không cho thoát ra ngoài.
Năm phút, họ nhìn nhau trong năm phút. Ánh mắt của Han dường như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
“Em mệt rồi, về thôi!” Lam đưa mắt qua hướng khác, lời nói của em nhẹ như gió thoảng, nhưng khi bay vào trong tai Han lại nặng tựa khối sắt ngàn cân.
Lam không ngồi ghế phụ bên cạnh Han nữa. Suốt chặng đường về chẳng ai nói với nhau câu nào. Chỉ có tiếng nhạc và lời hát vờn quanh.
“???? ???????????????? ℎ???????? ???????????? ???????? ????????????????
????ℎ????????’???? ???????????? ???? ????????
???????????? ???????? ???????????? ???????????? ???????? ????????????????
????????????’???? ???????????????? ℎ???????? ????????????
???? ???????????????? ℎ????????
????ℎ???? ???????????????????? ???????? ????????????????????????ℎ????????????
???????????? ????????????????????????????????
????ℎ???? ???????????????? ???????? ???????????????????? ????????????????????????
????ℎ???? ???????????????????????? ???????? ????????
???????????? ???? ???????????????? ℎ????????
???? ???????????????? ???????????????? ????????????????
???????????????????? ???????????????????? ????????????
???????? ???????????????? ???????? ????
???????????????? ???????????? ???????????????? ????????
????????????????ℎ???? ???????????? ????ℎ???? ???????????????????? ????ℎ???????? ????ℎ????????????
???????????????? ???????? ????ℎ???? ????????????
???? ???????????????? ????ℎ???????? ???????????????? ???????? ????????????????
???????????????? ???????????????????? ????????????
???????????? ???? ???????????????? ℎ????????.”
Lời bài hát như tiếng lòng của Han, Lam ngồi im, để những thanh âm thổn thức dạt dào cảm xúc ấy ve vuốt lòng mình.
Sau đêm ấy, Han vẫn đến thường xuyên. Anh cố ra vẻ bình thường, không nhắc gì đến sự kiện kia. Lam thì có vẻ bồn chồn lo lắng hơn, em thường hay thở dài, đôi mày lúc nào cũng cau lại.
***
Ngày Lam tháo bột ở chân, Han không đưa em đi được. Anh phải báo cáo đề cương tốt nghiệp. Chú đưa Lam đến bệnh viện, cái chân tội nghiệp được giải phóng, nhưng Lam vẫn chưa đi lại được. Em còn phải tập vật lý trị liệu tại nhà.
Ngày hôm sau, Han nhắn tin cho em. Anh phải về nhà vì cha anh đổ bệnh. Tuyết bắt đầu rơi, em ngồi trên ghế, ngó ra phía chân đồi. Những bông tuyết trắng nhỏ phấp phới trong gió, đậu lên những thân cây trụi lá. Thất thần cả buổi sáng, đến chiều mẹ lại gọi. Lam đợi chuông đổ thật lâu mới nhấc máy, hai mẹ con nói chuyện hơn hai tiếng, có vẻ cuộc đối thoại không như thường ngày. Lần đầu tiên kể từ khi xa nhà, Lam cãi nhau với mẹ.
Lịch trình của Lam trong nửa tháng tiếp theo không đổi. Em thức sớm, viết lách. Ăn trưa, lại viết, ngủ một giấc ngắn. Chiều tập đi với nạng, giúp cô làm việc nhà, tối thì lướt mạng, xem phim, sau đó ngủ sớm. Han vẫn liên lạc thường xuyên, ngoài hỏi thăm tình hình thì cả hai chẳng nói thêm gì. Dường như Lam đang dựng lên một bức tường giữa em và anh.
Han vật vã thêm nửa tháng. Đến khi tình hình cha anh ổn định, anh bắt chuyến tàu sớm nhất quay về thành phố. Tối đó, anh gõ cửa nhà Lam.
Sau một tháng, anh gầy đi kha khá, râu ria tua tủa, mái tóc đỏ hơi xơ xác. Anh vỗ tuyết trên người, rồi bước vào. Nhìn em, ngượng nghịu. Anh muốn ôm lấy Lam, nhưng xa cách làm mối quan hệ nguội lạnh. Lại thêm thái độ hờ hững lạ lùng của em làm anh khổ sở.
Anh hỏi han, em đáp nhát gừng, tránh ánh mắt của anh. Đến tận mười giờ tối, anh đành phải đứng dậy ra về. Lúc bước ra cửa, anh đã định nói gì đó với em, nhưng Lam lên tiếng trước.
“Mai tuyết rơi ít đi đấy, em có xem dự báo.”
Anh chưa hiểu ý em, hơi ngẩn người.
“Mai anh đến sớm được không? Cỡ bốn rưỡi?”
Han giật mình.
“Bốn… bốn rưỡi? Sáng ấy hả?”
“Ừ.” Lam gật đầu.
“Làm gì?”
“Em muốn đến một nơi. Đợi anh đấy, đừng đến muộn.” Lam nói xong thì đóng cửa, không đợi anh đáp lời. Chàng thanh niên tội nghiệp chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, cứ đứng thất thần nơi đó mười phút mới thở dài quay bước đi.
Nơi Lam muốn đến là ngọn hải đăng ở Vịnh, cách nhà em chừng mười lăm phút lái xe. Han có mặt đúng giờ, hai người xuất phát khi trời còn tối đen. Ngọn hải đăng này không còn hoạt động bởi tàu thuyền không cập vào vịnh này nữa. Từ dưới lên đỉnh có một trăm mười một bậc thang. Lam từ chối sự giúp đỡ của Han, nghiến răng leo từng bậc.
Lúc lên được đến nơi, thì mặt trời mọc. Cuối cùng Han cũng biết Lam muốn làm gì. Em đứng yên, tay vịn vào thanh sắt bảo vệ, mắt hướng về phía biển. Mùa Đông mây mù, mặt trời không hiện rõ, chỉ thấy một vùng mây đỏ rực chầm chậm dâng cao. Anh nhìn em, thấy khói bay ra từ mũi thật dày. Lam đang thở gấp, chẳng biết là do mệt hay vì gì khác.
“Han…” cuối cùng em cũng lên tiếng. Nhìn sang anh, trong mắt em có biểu cảm lạ lùng. Trái tim Han đập mạnh, bất chợt thấy sợ hãi vô cớ.
“Anh… anh đây.” Anh đáp.
“Thời gian qua anh thấy sao?” Giọng em khác ánh mắt, hết sức tĩnh lặng, không hề có bất kỳ dao động nào dù là nhỏ nhất.
“Anh…” Han không giỏi sử dụng ngôn từ, anh chẳng biết làm cách nào để nói cho em hiểu những bất an và lo lắng trong lòng anh.
“Buồn? Trống trải? Hay là sao?” Em hỏi tiếp.
“Anh… anh thấy nhớ em…” Han chọn nói ra thứ cảm xúc lớn nhất trong lòng mình.
Lam chớp mắt, Han thấy hơi nước trong mắt em, lấp lánh như tinh thể băng.
“Em cũng nhớ anh, Han. Nhưng…” em bỏ lửng làm anh rùng mình.
“Sao… sao thế? Anh…”
“Suỵt!” Em đưa ngón tay chặn môi anh. “Nghe em đây, em là cô gái trưởng thành, em có ước mơ riêng của em, có mục đích em muốn hướng tới. Han, anh có ủng hộ em không? Dù cho con đường đi tới ước mơ đó không có anh?”
Han chới với, điều anh lo lắng đã thành sự thật. Môi anh run rẩy, nói không thành câu.
“Han, em yêu anh.” Em nói, bất chợt, không có dấu hiệu báo trước.
Cảm giác như người sắp chết đuối được vớt lên. Han không biết phải đối mặt với kiểu nói chuyện lạ lùng của Lam như thế nào. Ngẩn ngơ giây lát, anh mới lắp bắp đáp:
“Anh… anh cũng thế!”
Lam mỉm cười, nụ cười rất lâu Han mới thấy lại.
“Cũng thế là thế nào?” Em nháy mắt, nét tinh nghịch hiện lên.
“Anh… anh cũng yêu em. Lam. Anh yêu em rất nhiều!” Han nói như hét, tiếng anh vang vọng bốn phương.
Lam bật cười, gật đầu.
“Sau khi tốt nghiệp, em sẽ về Việt Nam. Anh thấy thế nào?”
“Anh về cùng em. Lam. Anh sẽ không rời em!” Han đáp mà không cần suy nghĩ.
“Không!” Em lắc đầu. “Anh còn cha mẹ, không được đâu.”
“Nhưng…”
“Đừng, em không muốn anh phải khó xử vì em. Nghe em, chúng ta sẽ gặp lại.”
“Nhưng…”
Lam đã quay người, em bước xuống một trăm mười một bậc thang. Mỗi bước như đang cố rời xa Han, làm tim anh vỡ vụn. Anh đuổi theo em, nhưng không thể nói thêm lời nào.
***
Mãi cho đến lúc Lam bước lên máy bay thì Han mới có thể rơi nước mắt. Anh đã hứa với em là không được buồn, bởi em sẽ trở lại. Chỉ là anh không biết “sẽ” là bao lâu.
Trong tay anh cầm tập bản thảo cuốn sách đầu tiên của Lam, ở trang đầu, em viết:
“Câu chuyện kể về tình yêu của chúng tôi. Về những xúc cảm giản đơn và nhẹ nhàng như cơn gió cuối Thu.
Gởi tặng Han, từ Hải Lam.”
Anh giật mình khi giọt nước mắt rơi xuống trang giấy, làm loang mực mấy con chữ đẹp đẽ của em.
***
Cô bé lướt qua dãy kệ sách cao quá đầu người lớn. Em thật nổi bật ở nơi này với làn da trắng và mái tóc đỏ rực. Ánh mắt của em rất háo hức, rất tập trung. Được mười phút, em đã tìm được cuốn sách mình muốn, nhưng nó lại ở quá cao so với tầm với của em.
“Để anh giúp!” Người nhân viên tiến tới, theo hướng dẫn của em rút ra một quyển sách bìa xanh nhạt. Có in hình ngọn hải đăng.
“Cảm ơn anh!” Cô bé cười híp mắt, vẻ đẹp khác lạ và giọng nói lơ lớ của em làm anh chàng kia hơi hồi hộp.
“À…” anh ta cố bắt chuyện. “Quyển này… hình như hơi trưởng thành so với tuổi của em.” Vừa nói xong anh đã muốn tự gõ đầu mình, ai mà lại nói chuyện vô duyên như thế với người lạ chứ.
Nhưng cô bé không phiền lòng. Em gật đầu, cười tít mắt.
“Anh đọc rồi ư? Hay không?”
Chàng trai gãi đầu, cười ngây ngô.
“À… hay… khá hay. Anh rất thích nhân vật nữ chính, thật là độc lập.”
Nụ cười trên môi cô bé tươi hơn nữa. Em cúi đầu, nói:
“Cảm ơn anh!”
Chàng trai bất ngờ.
“Sao lại cảm ơn?”
Cô bé nháy mắt, đưa tay chỉ vào tên tác giả trên cuốn sách.
“Đây là sách của mẹ em viết.”
Cuốn sách có tựa đề: Gió, anh, và em.
Tác giả: Biển Xanh.
Hết.
Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.
Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.