CHƯƠNG 1: HỒI ĐÓ
Tác giả: Bí Mật Của Ước Mơ
– Khi nào anh Minh về?
– Không về nữa đâu , bỏ Vàng luôn.
– Vậy là anh Minh bỏ Vàng thiệt hả? Anh bỏ Vàng đúng không, huhu.
– Thôi thôi không khóc mốt anh về với Vàng mà.
– Thật ạ?
– Anh hứa đó.
*****
Hai, bốn, sáu, tám, mười,mười một mùa hè qua rồi ,nhanh thật ! Mười một năm, sẽ còn ai nhớ cái lời hứa cũ mèm? Sẽ còn ai nhớ con bé Vàng 5 tuổi ngày xưa đó từng bu bám theo cái thằng Minh mập đầu trọc, chạy khắp xóm , chạy từ ngõ này ngõ khác trong con đường đất đầy bụi đỏ .
Có hai đứa nhóc , thằng trai mập mạp đầu trọc đi sau lưng là con nhỏ còm nhom có hai bím tóc lủng lẳng hai bên – ấy là cập đôi “số 10” của xóm Suối Sâu. Ngày nào cũng thấy tụi nó đứa xách cái xô đứa cầm cần câu đi ra ngoài bờ suối chỗ có gốc ổi lâu năm to đùng , trưa trưa lại chạy về với cái xô trống lóc chả lấy một con cá , con cua . Không phải là không câu được cá mà dọc đường bị con Vàng lén chạy đi thả lại rồi . Vàng nó lén thả tụi cá trong nhánh nhỏ của con suối chảy ra ,trên có cả mấy bụi môn mọc lúi nhúi nên nếu không để ý kĩ đố ai thấy được cái chỗ “suối con” của con suối này . Thằng Minh là một ví dụ điển hình , nó sống trên đời này 8 năm, ra đây khám phá từ hồi lên 4 tuổi còn chẳng phát hiện ra ,ra là thằng này lại thua con nhóc Vàng mới 5 tuổi .
– Ê vàng, cá còn sống không ?
– Thôi chết anh ơi , cá bị rớt ở đâu mất tiêu rồi .
– Ấy Vàng cầm sao mà kì vậy? Mốt Vàng cứ để anh cầm nhen!
– Thôi vậy không có được em phải phụ anh chứ đi không thì kì cục lắm.
– Chứ anh thấy ngày nào Vàng làm rớt hết trơn hà.
– Không phải tại em đâu, tại tụi cá mà.
Thằng Minh không dám để con Vàng khóc vì sợ chiều mẹ con Vàng lại qua máng vốn với mẹ nó là thảo nào ngày mai nó cũng khó mà ngồi bằng mông. Tại lí đó nó chẳng bao giờ lớn tiếng hay nạt nộ gì con Vàng mặc dù đôi lúc con tiểu quỷ này quậy nó banh chành . Cái việc mấy con cá cũng vậy nó biết là trong chuyện này có điều bất bình thường nhưng nó phải chờ “nói có sách mách có chứng” bắt con Vàng tại trận rồi nhân đó cho nó một bài học thích đáng.
– A ha, Vàng làm gì ở đây vậy?
– À em …bắt mấy con cá này đặng bù mấy con bị rớt cho anh .
– Thật ?
– Thật mà.
– Thế cá đâu?
– Em chưa bắt được anh ạ.
– Thôi Vàng đừng có xạo! Anh biết cả đấy.
– Biết gì vậy anh?
– Còn chối là anh không thèm dẫn Vàng đi chơi nữa đâu nha.
– Tại em…
Con Vàng ngước lên trong đôi mắt ầng ậng nước , môi trề xuống cả khúc ,giọng non nớt nhìn thằng Minh nhưng chưa kịp nói gì đã bị thằng này bắt bài trước:
– Thôi , anh biết thế nào em cũng sẽ xài cái chiêu cũ mèm này mà. Nhưng lần này là em sai thật mà nên anh cũng không sợ gì đâu ha.
– Anh Minh, tại em thấy tụi nó tội nghiệp mà anh.
Con bé bắt đầu khóc nấc lên , thằng này có chút xiêu lòng bỏ luôn mấy cái kế hoạch trả thù hồi nãy, nó “xuống nước” :
– Nhưng mà cái đó là công sức anh câu cho tụi mình ăn mà . Vàng không muốn ăn cá sao?
– Em không ăn cá được mà anh ,với lại em cũng không muốn ăn tụi nó . Tội nghiệp lắm anh ơi!
– Em với anh không ăn thì người ta cũng ăn hà.
– Em không biết đâu, kệ người ta đó huhu.
Chả hiểu sao lúc trước thằng Minh sợ con Vàng chỉ vì mẹ của nó mà giờ dù có lí do chính đáng nó vẫn sợ con Vàng khóc , thấy con nhỏ “huhu” là tay chân nó cuống cả lên.
– Thôi , vậy anh em mình chơi trò gì khác đi hén, không câu cá nữa để nó bơi nhen.
– Dạ .
Úi chao! Con nhỏ này làm người ta luống cuống cả lên vì cái sự ngang như cua của nó giờ lại hóa thành “con nai vàng ngơ ngác đạp trên lá vàng khô” .Con Vàng hay “dạ” như này là cái thứ dễ chịu nhất trong lòng thằng Minh . Nó mà cứ dễ thương như này thằng Minh nguyện làm cục đá hiền từ cả đời với nó.
Hết suối thì tụi nó ra ngoài đám cao su lụm mót mấy cái hột cao su nâu nâu trên trời ( đúng hơn là trên mấy nhánh cao su cao tít trên ) rơi xuống rồi chiên , rồi xào, rồi luộc , rồi hấp trên cái cục gạch giả làm bếp lửa, cái gáo dừa làm chén kèm thêm bộ đũa bằng mấy cành cao su khô . Thế là một hàng quán đầy đủ “tiện nghi” được ra đời. Con Vàng là bà chủ , còn thằng Minh là khách hàng độc nhất vô nhị của quán( trưa , tụi nhỏ trong xóm ngủ hết trơn ) .
– Ê Vàng !
– Sao vậy anh?
– Mình có thể chơi trò nào cho nó mạnh mẽ hơn được không? Chứ anh thấy trò này của tụi con gái chơi không hà.
– Không sao đâu anh , em thấy bình thường mà.
– Nhưng anh không thấy bình thường tí nào.
– Thôi , giờ anh ăn món gì nào?
– Cho 1 phần gà quay nha bà chủ!
– Có liền thưa quý khách.
Buổi trưa hôm đó vui thật nhở ! Mà buổi trưa nào cũng vui như vậy mà , lúc nào cũng có tiếng “cặp đôi số 10” răm rang từ cuối xóm lên tới đám cao su sau nhà ông Tám . Đâu có ai biết trưa nào ở đó cũng có những hàng quán bí mật của con Vàng và vị khách Minh độc nhất, tha hồ mà ăn hột cao su chiên , xào, luộc, hấp, kho,.. có tất mà mỗi thứ chỉ đồng giá là một lá mít , rẻ quá chừng!
Mùa hè ,vị khách ấy cũng không vác cặp đi học như tháng trước , để con bé Vàng buồn thỏng buồn thiu ngồi đợi “anh Minh” của nó về . Đây là khoảng thời gian mà có lẽ rất rất vui của cả con Vàng lẫn thằng Minh đầu trọc. Tụi nó hăng say “bán hàng” và “ăn hàng” đến tận chiều – cái lúc mà nơi hàng quán cao su bỗng chuyển về màu đen mờ nhạt ,mấy khoảng trống giữa mấy cái lá bị nắng vàng chui qua chiếu xuống đất , xuống mấy cái bụi cỏ xanh khướt thoáng nên nét vàng của cái ban chiều , cái ban chiều đẹp nhất.
Dọc theo đường về nhà con Vàng có hàng tre xanh rì với mấy cây khế dạo này đang nở hoa chi chít trên tảng cây nhiều lá.
– Hoa đào đúng không anh?
– Không phải , đó là hoa khế.
– Giống hoa đào quá chừng anh hén!
– Mẹ anh nói hoa khế là kỉ niệm của mẹ với ba anh hồi đó .
– Kỉ niệm là gì vậy anh?
– Là những điều đã qua rồi ấy .
– Nó ăn được không ạ?
– Sao mà ăn được, Vàng hỏi ngộ ghê!
– Vậy nó bao nhiêu ngàn vậy anh?
– Anh cũng không biết, để lát về anh hỏi mẹ rồi mai nói cho Vàng nghen.
– Dạ.
Trước nhà con Vàng có gốc cây xanh bự tổ chảng che gần nửa khoảng sân nhỏ nhà nó , ở giữa là lối đi vào, từ ngoài nhìn vào có thể thấy được cái thềm ba nhà nó. Trong đó có hai người phụ nữ đang chem chém mấy cái bánh tráng muối với nước đậu đen –là dì Sáu (mẹ con Vàng) có luôn dì Diễm (mẹ thằng Minh).
– Hai đứa về đó hả?
Trong có tiếng phụ nữ dịu dàng vọng ra qua táng cây bự lọt vô lỗ tai của hai đứa nhỏ.
– Hình như có mẹ anh ở đây luôn kìa, anh Minh.
– Đúng rồi, mẹ anh kìa!
Hai đứa dắt tay nhau qua khoảng sân rộng dưới bầu trời chiều còn vàng nắng chạy qua lá cây chiếu lên đôi mắt long lanh của tụi nhỏ , ánh mắt tụi nó lại chiếu lên sự ngây ngô của tuổi năm ,tuổi tám. Tới bậc tam cấp, như không chịu được nữa con Vàng chạy nhanh lại chỗ mẹ nó với mẹ thằng Minh.
– Đi chơi vui không ,con gái?
– Dạ vui lắm mẹ ơi!
– Dì ơi dì!
– Sao vậy Vàng , dì nghe nè con.
– Anh Minh nói cây khế là kỉ niệm của dì với chú ấy ạ.
– Ừ , haha.
– Vậy kỉ niệm bao nhiêu ngàn vậy dì?
– Bao nhiêu hả?
– Dạ.
– Nó vô giá con ạ.
– Vô giá là sao ạ?
– Là không mua được bằng tiền đâu con chỉ có thể nhớ lại nó mà thôi!
– Không mua bằng tiền được ạ?
Dì Diễm xoa đầu nhỏ :
– Sau này khi con lớn con sẽ hiểu, nhóc Vàng à!
– Dạ .
Sực nhớ ra cái gì đó con Vàng ngóc cái cặp má bánh bao , lúc lắc hai bím tóc cất cái giọng điệu hỏi hang:
– Hôm nay dì qua nhà Vàng chơi ạ?
– Không cho dì qua chơi hả ?
– Sao con hỏi kì vậy, Vàng?
– Dạ đâu có đâu mẹ, tại Vàng thấy hôm nay dì mặc đồ đẹp.
Dì Diễm véo nhẹ cặp “bánh bao” trên mặt nó:
– Cha mày ! Vậy mà tinh ý ghê cơ ấy!
– Dì định đi đâu ạ?
Dì Diễm chuyển mắt nhìn thằng Minh đang ngồi kế mình, mặt dì tự nhiên có nét hao hao buồn.
– Chú bây chuyển công tác xuống tận Đồng Nai , dì với anh Minh con phải chuyển đi theo.
– Dì bắt anh Minh đi luôn ạ?
Mặt con nhỏ tự nhiên không còn cười tươi như hồi nãy mà thay vào đó là nước mắt giàn giụa khiến dì Diễm không biết nên nói gì để dỗ dành con nhóc này. Giọng nó mếu máo :
– Anh Minh đi thật hả, anh Minh?
– Ừ.
– Khi nào anh Minh về?
– Không về nữa đâu , bỏ Vàng luôn.
– Vậy là anh Minh bỏ Vàng thiệt hả? Anh bỏ Vàng đúng không, huhu.
– Thôi thôi không khóc mốt anh về với Vàng mà.
– Thật ạ?
– Anh hứa mà . Khi nào về anh mua búp bế cho Vàng nhen!
– Vàng không thích búp bế , Vàng muốn anh Minh ở đây chơi với Vàng à, huhu.
– Mốt anh về mà , hứa này.
Con nhỏ cứ mếu mào ôm chặt thằng Minh để không ai bắt anh Minh nó đi được…
Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.
Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.