Hoa Khế

Lượt xem: 1
2025 năm trước
Bạn có thể sử dụng mũi tên trên bàn phím để qua chương
Cấu hình
Báo cáo
Lưu truyện

CHƯƠNG 2: GẶP LẠI

Tác giả: Bí Mật Của Ước Mơ

Nhanh thật! 11 năm rồi từ ngày hàng quán cao su vắng bóng vị khách độc nhất . Cũng chẳng ai còn nghe tiếng răm rang buổi trưa của “cặp đôi số 10”, sớm Suối Sâu từ đó mà có những buổi trưa yên ắng .

– Vàng ơi, con chạy lên bà Tư mua dùm mẹ bịch muối hột đi con.

– Dạ .

Cô thiếu nữ 16 tuổi dáng người mảnh khảnh , mái tóc dài dài cột cao quá nửa lưng thay cho hai bím tóc lủng lẳng ngày nào . Con bé Vàng đẩy chiếc xe đạp qua gốc cây xanh nhiều táng bự rồi chạy ra con đường đất đỏ rợp hoa khế . Bất giác nhỏ đạp chậm lại khi tới đám cao su sau nhà ông Tám , mắt nhỏ nhìn đăm vô đó , chừng ấy năm nhỏ chưa quên anh Minh của nhỏ “ cho một phần gà quay nha bà chủ” “anh hứa đó khi nào về anh mua búp bế cho Vàng nhen!” . Mười một năm sao mà giống hôm qua quá nhỉ?

Nhà bà Tư ở xóm trên , phải vòng qua bụi tràm bự ở đầu làng mới được mà kế bụi Tràm là nhà anh Minh nó . Nay có thím hai thỉnh thoảng qua dọn dẹp vào mấy buổi chiều còn mất giấc trưa như này nhà vắng lắm! Cửa nhà khóa chặt , hình như không ai có ý định bán nhà này nên nó tin rằng anh Minh sẽ về , chắc chắn sẽ về với … xóm Suối Sâu. Nó chạy nhanh thiệt nhanh qua chỗ này , nó nhớ mười một năm là quá đủ rồi, ngưng chút này đi nhé!

Dựng chiếc xe đạp nó trước tiệm, nhỏ có chút rụt rè đi vô.

– Bà Tư ơi, lấy con một bịch muối hột ạ.

– Đợi Tư xíu nhen con!

– Dạ .

Cái lúc mà nó đợi bà Tư bán nước cho mấy ông tài xế xe tải , nó bâng quơ nhìn ra ngoài bụi lao đối diện ,hình như hồi đó thằng Minh có hứa dẫn nó lên đây hái lao mà chưa đi thì thằng này đi mất tiêu .

Chiếc xe du lịch 16 chỗ dừng ngay trước quán chắn ngang ánh nhìn với cả suy nghĩ của nó . Có mấy người bước ra , một cụ bà tầm đâu 70 tuổi, hai bên là 2 người trông vẻ như là vợ chồng có vẻ đứng tuổi cỡ bốn mấy , năm mươi, phía sau nữa là cậu thiếu niên mập mạp, áo thun trắng ,quần short đen hai tay xách hai túi đồ lớn. Thoạt nhìn 2 vợ chồng kia có vẻ hao giống dì Diễm với chú Dũng – ba mẹ của thằng Minh làm con Vàng thấy ngờ ngợ nhưng nhìn lại thì thiếu niên kia có tóc còn anh Minh kia của nó đầu trọc kia mà.

– Của con nè Vàng!

– À dạ, con gửi tiền.

Nó không nhìn nữa , nó sợ mình kềm lòng không đặng lại nhận nhầm người ta như mấy lần trước thì kì cục lắm ! Nó quay hẳn theo bóng lưng bà Tư đi lấy tiền thối . Hồi quanh ra bà Tư tay đưa tiền cho nó , mắt thì nhìn ra hướng cửa :

– Ai trong giống cô Diễm phải không?

– Dạ , con nè bác Tư .

– Ui chao ! Nay bây làm ăn phất lắm hay sao nhìn “đỏ” thế?

– Dạ cũng được hà bác Tư ơi!

– Thôi cô cứ khiêm tốn hà. Ấy thằng Minh phải không con?

– Dạ con nè bà Tư!

– Cha cha nay lớn đẹp trai quá hén!

– Dạ hihi.

Theo phản xạ con Vàng nghe mấy cái tên quen thuộc thế là đảo mắt nhìn ra cửa liền . Thực thì nhìn kĩ thiếu niên đó cũng giống thằng Minh chỉ khác mỗi cái có tóc thôi.

– Bé này con nhà ai mà nhìn quen quá vậy Tư?

– Bé Vàng con cô Sáu xóm dưới nè .

– Dạ con chào dì !

– Nay lớn đẹp gái quá nhen, Vàng.

– Dạ con cảm ơn dì !

– Dì Diễm nó mà nó nhìn không ra há.

– Dạ tại.. lâu quá rồi ạ.

– Cũng phải chứ dì cũng có nhận ra con đâu , haha.

– Dạ.

– Minh nhớ bé Vàng không con?

Tên thiếu niên đang loay hoay cất đống đồ lên chỗ ổn định , quay mặt:

– Vàng hả em, anh Minh nè!

– Dạ.

Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.