Phần 2: Khởi
- - 0 - -
Lời mở đầu:
Trong đạo Phật có một khái niệm gọi là "Tứ Vô Lượng Tâm" chúng bao gồm Từ, Bi, Hỉ, Xả. Để hiểu một cách phàm trần nhất có thể giải nghĩa như sau.
Từ: Tình yêu thương vô điều kiện với chúng sinh.
Bi: Lòng trắc ẩn, đồng cảm với nỗi khổ của chúng sinh.
Hỉ: Niềm vui từ hạnh phúc của người khác, không ganh tỵ hay đố kỵ.
Xả: Tâm bình đẳng, không phân biệt.
***
Lão Bá Hộ.
Lão Bá Hộ nằm trên giường, tay vắt lên trán suy tư. Vợ lão nằm bên cạnh thì trằn trọc, cứ xoay qua, xoay lại, chợt lên tiếng.
"Ông nó ngủ chưa?!"
Ông Bá Hộ đáp cụt ngủn.
"Nói"
Bà Bá Hộ thỏ thẻ, giọng rụt rè.
"Chuyện của cái Duyên nhà mình, ông nó tính thế nào?!"
Ông Bá gằn giọng.
"Tính thế nào hả?! Bà dạy dỗ con cái kiểu gì để giờ nó không chồng mà chửa. Hỏi của đứa nào thì không nói. Khốn nạn! Để mai qua nhà lão thầy lang mua ấm thuốc bỏ phức cái thai đó đi."
Giọng bà Bá thảng thốt.
"Ông ơi!!! Làm vậy thì thất đức lắm! Nó là con là cháu mình cơ mà."
Rồi bà rấm rức khóc. Ông Bá không đáp, ánh mắt vẫn đăm chiêu. Tiếng khóc của bà Bá một lúc sau cũng im bặt, có lẽ bà đã ngủ.
Lúc này, ông Bá ngồi dậy, xỏ đôi guốc gỗ rồi từ từ tiến về phía chiếc bàn giữa phòng. Ngồi xuống ghế, Ông Bá thò tay với lấy chiếc ấm trà ngửa cổ tu một hơi dài.
Phải làm sao đây?! Ông Bá nhíu mày, thái dương lại giật giật đau nhói. Ông Bá vốn chẳng thiếu gì tiền nhưng cái đám lí trưởng, quan lại nào có khác lũ diều hâu, lũ quạ luôn đói khát. Mà phép vua còn thua lệ làng, cứ cho là nhồi một đống tiền cho lũ đó con gái lão cũng chẳng thể an toàn.
Hay là... Lão Bá suy nghĩ xong cũng vội lắc lắc cái đầu. Không ổn! Lão sống cũng đã non nửa đời người ở cái làng này. Cũng nhìn thấy nhiều thế hệ lớn lên rồi già gần bằng tuổi lão, không tình thì cũng còn nghĩa. Lão không thể đối xử như vậy với bất kì ai trong làng...
Chỉ cần không phải người trong làng?! Như có tia sáng phát ra trong đầu lão Bá.
Lão vỗ trán đánh cái bép! Hình ảnh người ăn mày mới vào làng được một tuần hiện lên rõ mồn một. Sự việc động trời của con gái khiến lão gần như quên đi sự hiện diện của Khởi.
Nói ra thì ngại! Lão Bá vốn cũng là một kẻ mê chữ nghĩa văn chương, nhưng ngặt nỗi con chữ lại chẳng mê lão. Dù đã chấp nhận sự thật rằng cả đời này lão chẳng thể ngâm ra một câu thơ hay nghĩ ra một vế đối. Nhưng thâm tâm lão luôn có thói quen sở thích tìm hiểu về những người đứng đầu các cuộc thi Hương, thi Hội rồi giao lưu kết bạn, âu cũng mong lây được tí tiếng thơm cũng như hưởng thụ tí văn chương, chữ nghĩa của những kẻ có học.
Và lão nhận ngay ra Khởi chính là người đứng đầu hai cuộc thi Hương, thi Hội năm ngoái và năm kia. Còn vì sao Khởi ra nông nỗi này thì lão không biết. Có điều nhà sư trong ngôi chùa trên núi thường xuyên trò chuyện cùng Khởi khiến lão cũng thực tò mò. Nhìn cách đối đáp của cả hai đến người thường cũng nhận ra đây không phải cuộc trò chuyện những người khác vai vế mà nó giống như đang đàm đạo vậy.
Thế rồi một kế hoạch nhanh chóng được đặt ra.
Hai chiếc bánh bao tẩm thuốc mê được bà Bá đặt vào chiếc bát của Khởi khi anh đi khất thực.
Ông Bá ngoài miệng gào thét, tay chỉ chỏ điên cuồng để người làm đánh Khởi. Nhưng trong thâm tâm lão tự hứa với lòng sẽ đền bù cho Khởi về sau này.
Nói cũng kì lạ, Khởi chẳng những không cố minh oan, lại còn chắp tay xin lỗi. Điều này phần nào khiến kế hoạch của lão thêm phần trôi chảy hơn.
Rồi tất cả đúng như lão Bá sắp xếp, một đám cưới linh đình được lão tổ chức. Ít lâu sau Khởi được Lão Bá cho ở rể cũng như giao sổ sách cai quản.
Lão ngoài mặt tuy cố diễn nghiêm nghị nhưng thâm tâm cực kì yêu quý người con rể này. Không những khôi ngô tuấn tú, Khởi còn biết đối nhân xử thế, người làm cũng như người trong làng phần nào quên đi cái tiếng "cưỡng gian con gái Bá Hộ" dù sao tất cả cũng đã đi vào quá khứ. Mà kể cả ai có xấu mồm nhắc lại thì chuyện cũng đã đâu vào đấy rồi.
Nhìn đứa cháu ngoại vừa chào đời lão Bá Hộ tự nhiên chột dạ. Thế quái nào đứa bé lại giống Khởi thế nhỉ?! Hay con gái với chàng rể này cố tình gài Lão. Bao suy tư cứ thế chồng chéo khiến lão buồn bực mấy ngày.
Nhưng rồi lão cũng thây kệ. Bởi dù có thật đi nữa thì lão cũng đã cho Khởi một trận rồi. Coi như huề! Lão nghĩ mà đắc chí lắm.
Cứ thế mà mười năm qua đi.
Đã khuya mà vẫn chưa thấy Khởi và cháu ngoại về làm lão Bá vô cùng sốt ruột. Nhìn đứa con gái cứ đi ra đi vào, lão không chịu nổi nữa liền huy động cả nhà đi tìm.
Nhìn con gái đang ôm Khởi gào khóc. Lão Bá sững người, chàng con rể luôn lễ độ, chàng con rể khiến lão luôn tự hào,... Cứ thế mà bỏ lão đi.
Lão từng nghe nhiều người cao tuổi kể về cảm giác "người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh". Nhưng khi chính bản thân lão trải nghiệm, lão mới nhận ra sự cay đắng của điều ấy.
Lão từng an tâm rằng sản nghiệp của lão sẽ được Khởi kế thừa và phát huy. Lão đã an tâm nghĩ có thể nhắm mắt xuôi tay bất cứ lúc nào. Vậy mà...
***
Quan Tri Phủ.
Trong bụi chuối nọ, hai thân hình trần chuồng quấn lấy nhau. Sau cuộc mây mưa, người con trai lúc này ôm lấy người yêu, bàn tay xoa tấm lưng trần của cô mà thì thào.
"Chờ anh! Chỉ vài năm nữa anh sẽ đường hoàng rước em về dinh"
Người con gái thẹn thùng rúc vào lòng người con trai giọng thỏ thẻ khe khẽ.
"Vâng!"
Một tiếng gà trống làm Định thức giấc.
Đã mười năm rồi, từ ngày còn là một thằng Định mồ côi nghèo rớt mùng tới giờ đã là quan tri phủ. Hắn vẫn không ngừng mơ về cái đêm mặn nồng đó với Duyên.
Về làng cũ, việc đầu tiên Định làm đó là cho người đi điều tra về Duyên.
Nghe tin cô bị một tên ăn mày cưỡng gian khiến có bầu, rồi lại cưới chính kẻ đó khiến Định nắm chặt tay, cơn tức giận sục sôi dâng trào.
Nhìn bóng lưng người con gái từng là của mình khuất xa, Định nghiến răng.
Hắn cần phải làm một cái gì đó...
Từ một kẻ không có gì trong tay để rồi thành tri phủ. Định chẳng thiếu những kẻ sẵn sàng làm những việc bẩn tay cho mình.
Trong một căn phòng.
Định chậm chậm nói
"Nhớ làm gọn gàng. Sống thấy người, chết thấy xác."
Gã áo đen bịt mặt ngần ngừ.
"Thế còn đứa trẻ thì sao?! Nó mới mười tuổi"
"Giệt cỏ tận gốc, thứ dòng máu ô nhục đó không nên xuất hiện trên cõi đời này."
***
Khởi
Khởi toàn thân đầy máu, chắp tay quỳ xuống trước tượng Phật.
Kí ức như tua ngược lại những ngày xưa cũ.
Gia đình Khởi trước kia vốn vô cùng khá giả, việc buôn bán vải kế thừa từ đời trước khiến anh chẳng mấy khi khó khăn.
Rồi năm mười tám tuổi Khởi lấy vợ.
Mười chín tuổi có con.
Hai mươi tuổi đứng đầu kì thi Hương.
Hai mốt tuổi đứng đầu kì thi Hội.
Năm hai mươi hai tuổi...
Hôm ấy, tại bờ ao, một đứa trẻ bốn tuổi ngồi hóng gió cùng ông nội. Việc này vốn đã bình thường với cả nhà nên chẳng mấy ai quan tâm quá nhiều.
Thế rồi, ông nội đứng lên, đứa bé thấy thế như mọi lần liền tới cố đỡ ông dậy.
Bỗng khuôn mặt ông nội tỏ rõ sự đau đớn rồi nhăn nhúm lại, tay phải ôm chặt lấy ngực.
Thế rồi! Ông nội ngã xuống đè lên đứa trẻ bốn tuổi. Một già một trẻ cứ thế lăn xuống ao.
Khi người ta tìm thấy xác hai ông cháu đã lạnh ngắt từ lúc nào.
Khởi đứng chết trân nhìn xác bố và con trai.
Vợ Khởi gào thét ôm xác con trong lòng. Chẳng biết có phải cơn đau do mất con quá sức chịu đựng mà từ đó cô thành ra ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Cho đến một ngày, Khởi về nhà thì nhìn thấy vợ đang bị treo lủng lẳng giữa nhà.
Mãi sau này, nghe mọi người kể lại, Khởi mới biết lúc đó anh cũng trở thành nửa tỉnh, nửa mê, ngơ ngơ ngẩn ngẩn tự châm lửa đốt nhà rồi lang thang khắp chốn.
Khởi chỉ bắt đầu có ý thức là khi bản thân anh sắp chết đói thì một vị sư già đi chân trần đang khất thực tới gần chẳng nói chẳng rằng đổ cả một bát nước vào mặt anh.
Từ đó, Khởi đi cùng vị sư kia tu tập. Rồi cũng chỉ hơn một năm sau, vị sư già kia ho ra máu một thời gian rồi cũng mất. Bỏ lại Khởi tiếp tục tu tập một mình.
Thế sự trêu đùa, ăn xong hai chiếc bánh bao của bà Bá. Đầu óc Khởi quay cuồng.
Tỉnh lại anh thấy mình không một mảnh vải che thân, bên cạnh là Duyên chỉ mang độc một chiếc yếm đào.
Rồi người nhà Bá Hộ cứ thế lao vào đánh đập. Khởi không chối, cũng không nhận, chỉ luôn miệng xin lỗi.
Tiếp đến người nhà Bá Hộ trói gô anh lại, nhốt vào nhà kho của họ. Chỉ hơn tháng sau, ông Bá Hộ mở cửa hăm he thông báo Duyên đã có bầu. Bắt Khởi phải cưới cô rồi ở rể
Khởi cưới Duyên, anh lại một lần nữa được làm chồng, làm cha, làm con của lão Bá Hộ.
Hôm nay, Khởi và con trai đi thả đèn hoa đăng. Trên đường về bị hai kẻ bịt mặt chặn lại. Những tưởng chỉ là cướp nên Khởi định giao hết tiền cho họ. Thế nhưng khi thấy lưỡi gươm sắp kề vào cổ con trai mình, Khởi liền dùng hết sức bình sinh mà mở đường máu, ôm con mà thoát thân.
Nhìn ánh mắt nhân từ của tượng Phật, Khởi lẩm bẩm.
"Nam mô a di đà phật"
Tiếng niệm cứ thế nhỏ dần... Nhỏ dần...
***
Kết
Khởi vừa tròn một trăm ngày thì quan tri phủ tới nhà chơi.
Lão Bá Hộ biết rõ Định vì anh vốn từng là người trong làng.
Thứ duy nhất khiến Lão Bá Hộ kinh ngạc đó là Định ngỏ lời muốn cưới Duyên.
Chuyện tái giá thì xưa nay cũng chẳng hiếm, chỉ có điều Khởi mới qua trăm ngày mà Định lại tới hỏi cưới khiến lão Bá cực kì khó chịu. Nếu không phải Định giờ là đã là quan tri phủ, dám lắm lão sẽ kêu người đánh gãy hai chân kẻ này.
Cảm nhận được sự bất mãn của lão Bá, Định vẫn rất bình tĩnh. Chẳng khó để thốt ra vài lời đe dọa đến cả gia đình lão.
Lão Bá hoảng sợ. Thế này... Thế này... không phải thanh danh con gái và gia đình lão sẽ bị chê cười hay sao?! Nhưng nếu không đồng ý gia đình lão cũng sẽ gặp nguy hiểm. Chẳng còn cách nào khác, lão Bá Hộ đành đồng ý. Dù sao có bị nói ra nói vào thì người ta cũng chẳng dám nói thẳng vào mặt. Còn chết hay sống không bằng chết cũng cực là kinh khủng...
Đám cưới được diễn ra trong sự bàn tán của vô số người.
Kẻ thì chê trách, kẻ thì ủng hộ, kẻ thì rèm pha...
Duyên thẫn thờ ngồi trong phòng. Cô không thể ngờ có ngày Định rước cô về dinh đúng như lời hứa. Cô lại chẳng mảy may vui vẻ. Hình ảnh Khởi chưa từng phai mờ trong tâm trí cô.
Cửa phòng bật mở rồi đóng lại mạnh lại. Định người đầy mùi rượu lao vào Duyên mà ngấu nghiến, thèm khát chẳng thèm chú ý đến tâm trạng của cô.
Cho đến một hôm, Duyên tìm Định để bàn một số chuyện thì thấy anh đang sau vườn nhà nói chuyện với một người bịt mặt, mặc đồ đen.
"Có một đứa bé mà cũng làm không xong là sao?!"
Người áo đen chậm chạp đáp.
"Lão Bá Hộ bỏ nhiều tiền thuê người bảo vệ nó. Thực rất là khó."
Định điên tiết.
"Phải được! Tao không muốn nhìn thấy thằng nhỏ đó sống thêm một giây một phút nào nữa."
Kẻ áo đen cúi thấp đầu suy nghĩ một hồi rồi đáp.
"Thưa quan, tôi thấy ngày sinh của thằng bé có chút vấn đề, lại nói nó cũng trùng thời điểm người rời làng."
Định lao tới nắm chặt cổ áo của kẻ này rít lên.
"Vậy mày có dám khẳng định nó là con tao không?! Ai dám khẳng định?! Mày nhìn nó với thằng bố đã chết của nó và tao xem giống ai nhiều hơn?!"
Người áo đen im bặt một lúc xong cũng đáp.
"Vậy sao quan không hỏi thẳng bà"
Định điên tiết, đạp thẳng vào bụng kẻ áo đen. Hắn ngã sõng xoài, tay ôm bụng, nếu không phải Định từng cứu cả tộc hắn khỏi kiếp nạn bị triều đình truy quét, hắn đã cho người này một kiếm kết liễu rồi.
Duyên sững người. Cô hiểu những gì mình đang nghe và nhìn thấy.
Cô hiểu Định, người này giờ đây không còn là người mà cô yêu nữa. Hoặc nói ngắn gọn hơn "hắn không còn là người"
Đêm khuya, tiếng ngáy của Định đều đều thông báo hắn đã ngủ say.
Duyên quay sang ôm lấy người chồng hiện tại, nước mắt cô ướt đầm.
Từ cổ tay áo Duyên, một con dao hiện ra.
Cả phủ vài hôm sau nhốn nháo khắp cả.
Ai cũng biết vụ quan tri phủ chẳng hiểu sao lên cơn điên giết vợ rồi tự sát trong một đêm.
Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.
Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.