Phố đi bộ đông nghẹt người, người người lớp lớp theo sự nô nức của ngày lễ kỉ niệm kéo nhau tập trung xem duyệt binh trong háo hức. Tay ai cũng cầm lá cờ nhỏ trong tay, màu đỏ nhuộm cả một màu thành phố thiêng liêng và hòa bình. Khúc ca vang dội, hùng hồn nhưng trong lòng mỗi người đều yên ả, râm rang một cách lạ lùng. Nhưng trong số đông đó vẫn có những bóng trẻ, những bóng người đang nhìn những điều lộng lẫy ấy bằng đôi mắt ngưỡng mộ.
Một đứa trẻ đã ăn mặc tươm tất nhất có thể, đây là bộ đồ mới được mẹ nó dành dụm từ bấy nhiêu lâu nay. Được dịp mẹ nó bảo: “Cha con ngày xưa hy sinh vì đất nước, nay má không có nhiều điều cho con, được bộ đồ mới cho con mặc kỉ niệm 50 năm thống nhất thôi.”. Nó vui lắm, cùng má ra đường hòa vào dòng người. Nhìn người ta mặc đồ in những họa tiết ý nghĩa của các giai đoạn lịch sử mà nó từng biết khi học lịch sử ở trường, hoặc những là cờ đỏ sao vàng được bán để người dân mua cầm trên tay.
Nó cũng muốn có một lá cờ để cầm, nhưng đi đến đâu người ta cũng mua hết rồi. Mẹ nó nói: “Không có cờ cầm như người ta cũng đâu có sao, yêu nước trong lòng con thôi.”. Nó cũng muốn nói với mẹ, muốn thắc mắc với mẹ rằng làm sao để người ta nhìn vào để thấy nó cũng đang rất yêu nước, nó đang rất vui, vui vì nó là một người đã cất tiếng khóc khi đất nước đã hòa bình, vui vì nó gắn bó với mảnh đất này. Nhưng làm sao để làm cho người khác biết được, những nụ cười, những cánh tay phẩy cờ, những tấm áo hay những bài hát được hát lên. Tất cả đều thể hiện điều ấy, nhưng nó… không có áo, không có cờ, không hát thì làm sao?
Dòng người đổ xô khắp mọi nẻo đường, xe cộ không thể đi được nhưng ai cũng vui, ai cũng hiểu. Mọi người đi như thế nào thì về như thế ấy. Cứ kéo nhau theo từng đoàn, màu đèn, màu áo, màu cờ, màu lòng người tô nên một khung cảnh rực rỡ. Cứ mỗi ngày nay, chiều tối là lại đông đúc cho đến khi đêm muộn mới vắng dần đi. Mẹ và nó đi bộ, qua từng cung đường, từng tất đất. Mẹ nói: “Đi bộ cho đỡ đông!”. Nó hiểu mẹ nó đã quen đi bộ, bà thích đi bộ để ngắm nhìn thành phố này chậm nhất có thể, mẹ từng nói với nó rằng: “Thành phố này đang ngày càng làm mẹ yêu say đắm, mẹ yêu nó vì nó đã ngày càng mới. Chỉ có mẹ là đã cũ…”. Từ khi nó biết ngắm nhìn thế giới, mẹ chính là người truyền vào cho nó những suy nghĩ về những vẻ đẹp xung quanh cuộc sống này, nó biết quý trọng, biết nâng niu, biết thương yêu từng con người, từng cảnh vật, từng việc làm nhỏ mà mọi người làm với nhau. Nhưng sao…
Đường đêm đã vắng lặng hơn nhiều so với hồi chiều tối, màn đêm buông xuống là khi ấy. Thành phố Hồ Chí Minh không còn nhiều người, chỉ còn lại những ánh đèn và những con người đang chầm chậm còn vấn vương mãi khung cảnh nô nức, không chịu ra về. Nó và mẹ không nhìn lên cao phía những ánh đèn xa nữa. Dưới đất mới là nơi mà làm hai mẹ con xót xa. Những lá cờ lúc nãy còn trên tay người dân thì giờ rớt ngổn ngang dưới đất, mỗi chỗ một lá dính đầy dấu giày, rách tươm bung chỉ. Mẹ thở dài: “Yêu nước là thế này sao?”. Nó cầm tay mẹ đi nhặt từng lá cờ đỏ sao vàng còn rơi vãi trên đất, từng lá được ôm ấp vào lòng. Vừa nhặt nó vừa trách móc, vừa khó chịu với bao nhiêu người đã làm điều này. Trong mắt nó không có tưởng tượng rằng đất nước quan trọng như thế nào, cũng không biết mình sẽ làm được gì cho đất nước này. Những điều lớn lao ấy trong ai cũng không thể hình dung được nó có hình tượng như thế nào, nó có ý nghĩa to tát ra sao. Những vấn đề ấy dù cho là bất cứ ai cũng khó mà nói thành lời.
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp
Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.
Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.