Trưa nắng gắt trên từng con đường ở Thành phố Hồ Chí Minh, xe cộ đông đúc giờ còn phải chen nhau luồn lách qua từng khe hở nhỏ giữa khoảng cách giữa từng chiếc xe. Các con đường quan trọng đều bị hạn chế lưu thông vì các đợt tập dợt diễu binh. Kẹt xe là đặc sản ở nơi đây, thường thì ai cũng khó chịu với điều đó dù cho mỗi ngày nó đều như thế. Nhưng đúng vào dịp này, gần đến ngày lễ kỉ niệm 50 năm giải phóng miền Nam, họ biết không phải được kẹt xe trong tâm thế như này là dễ dàng. Dù nóng, dù nắng, dù chậm trễ cũng là chậm trễ trong hòa bình.
Các khối quân đi qua từng con đường, nào là các cô gái xốn xan, xao động có đôi khi còn lấn lướt tới trêu ghẹo các anh quân nhân. Các cậu trai cảm thán hình ảnh của những người mặc màu áo xanh, một vẻ hiên ngang, khí chất ngút trời. Màu áo quân đội nhân dân, công an nhân dân luôn là màu áo mà chính sâu trong nó là một trọng trách, người bên ngoài nhìn vào đôi khi cũng có chút ao ước và ghen tị. Nhưng để khoác lên mình chiếc áo ấy, không dễ dàng vì nó nhẹ ở chất liệu nhưng nặng trách nhiệm.
Nhưng nhìn từng khối từng khối đi qua đều tăm tắp, ai cũng xinh, ai cũng có lòng quyết tâm, kiên trì luyện cho thật tốt dưới cái nắng oi bức của Thành phố mang tên Bác. Đường nhựa còn nghe tiếng giày rầm rập, ánh mắt người lính luôn hướng về một màu cờ, một màu ngôi sao.
Trong số đó chỉ có một khối binh là đi không đều, đánh tay còn chưa đồng điệu với nhau. Khối cựu chiến binh, những người tưởng chừng đã hòa vào nhịp sống của những thường dân từ lâu, chăm lo cho đời sống, chăm lo cho hạnh phúc của riêng mình sau một khoảng thời gian phải khoét núi ngủ hầm, ăn nắng uống sương, mền trời chiếu đất. Họ đang trở lại mừng ngày họ chính thức kết thúc cuộc trường kỳ kháng chiến và tuổi thanh xuân.
Khối binh ấy đi như các khối khác, cũng qua hết từng con đường. Nắng gió gì cũng chịu như nhau, chỉ có tuổi tác là khác nhau.
- Tao hơi khó thở, ngộp quá!
- Sao yếu quá vậy cha nội? Hồi đó chui trong rừng rú, lội sông như nhái không sao, giờ đi có vòng.
- Mày có chắc lưng mày không khom không? Đau lưng lắm chứ chơi hả?
- Thôi thôi! Than thở hoài mấy đứa nhỏ nó cười cho.
- Phải chi hồi xưa mấy chị em du kích nhiều mà xinh xắn như mấy đứa nhỏ trong mấy khối công an, quân y, quân đội thì chắc tui với mấy ông lấy vợ tại ngũ luôn ha.
- Cha già mất nết! Mà tụi nhỏ giờ nó đẹp thiệt mấy cha ơi!
- Vợ mấy ông muốn nghe mấy cái này không, lát về kể mấy bả nghe
- Ghen chết!
- Hơi sức đâu nữa mà ghen? Giờ đi còn chả nổi.
- Thôi đi mấy cha, người ta đi đều lắm, lo nói chuyện đi lộn tùng phèo hết rồi.
- Đi không được mệt! Đi cho đúng.
- Tự nhiên nghiêm túc ngang vậy?
- Đi cho dân thấy bộ đội mình xưa giờ không có gì khác. Trẻ nó đi được, già kinh nghiệm không lẽ chịu thua bọn trẻ sao. Dân đứng nắng xem mình đi, đón xem mình ở từng con đường, không lẽ mình chùn bước hả? – Tiểu đội trưởng gắt
- Rồi rồi tiểu đội trưởng nhắc nhở rồi mấy ông! Đi cho đàng hoàng đi.
- Anh em mình còn bao nhiêu người? Đi cho mấy ổng thấy mình. – Tiểu đội trưởng nhìn về phía xa.
- Mấy ổng nào…
- Thì các anh em dưới chân tụi mình chứ đâu…
- Đúng! Sống vì mấy ổng, thay mấy ổng bước từng bước hòa bình. Nếu hết thảy còn sống thì cũng muốn đi diễu binh như chúng ta lắm! - Tiểu đội trưởng gật đầu.
- Nhắc mới nhớ, hòa bình mới có 50 năm thôi. Nửa thế kỉ, vậy là tụi nó hy sinh đã bao nhiêu năm rồi.
- Làm sao nhớ được hết. Gom lại cả tiểu đội ngót nghét còn năm sáu đứa.
- Tôi nhắc lại với các anh! Tập trung! Vững lòng! Đi thẳng, mệt cũng cố, đi bằng quyết tâm, đi bằng tự hào, đi vì anh em của chúng ta. Đi vì những người ở đây và cả các anh em đã hy sinh.
- Rõ!
Khối quân tiếp tục tiến những bước quân hành. Vẫn trời nắng gắt vẫn hắt lên trên những chiếc nón xanh màu lá đã sờn cũ phai màu, bên trong những mái đầu bạc tóc đã ướt đẫm mồ hôi. Họ mỏi không? Mỏi. Họ mệt không? Mệt. Họ đi nổi không? Không. Nhưng họ sẽ không ngừng bước, bên trong mỗi người đều nghĩ rằng, phía trước đều là những ánh mắt của đồng đội đang nhìn vào họ để tiếp tục cố gắng. Đằng sau là những ánh mắt đang dõi theo họ, những đứa trẻ, những người dân đang thầm cảm ơn họ. Ở dưới chân là những người anh em đã luôn chờ mong họ được sống trong thời khắc hòa bình. Sinh ra là người Việt Nam, vì chiến tranh nên họ cất bước đi qua tuổi trẻ, đi qua những đợt càn quét sinh tử. Cả đời gắn bó với quê hương, cả đời mang màu áo lính, cả đời ôm trọn trọng trách bảo vệ và làm đẹp cho đất nước.
Vậy là khung cảnh tập dợt diễu binh, họ đã thấy, thấy các cựu chiến binh như họ, thấy các bạn quân nhân trẻ đang cố gắng mỗi ngày dựng xây, thấy nhân dân có cuộc sống yên bình, thấy thanh niên đang tiến bước tự hào dựng xây đất nước, thấy một Việt Nam vẹn tròn…
Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.
Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.