Lời Tự Sự Cuộc Sống
Vị thần tối cao không hề chú ý tới sự tồn tại nhỏ bé, nhưng ảo giác về họ cứ chập chờn không dứt, kéo hồn ta vùi dập trong sự yên tĩnh của đêm đen.
Nơi cơn mê mang tưởng chừng như vô tận, lớp bùn tanh tưởi vô hình nhưng hữu hiện phủ lấp khắp mặt mày. Rõ ràng thế giới này tràn ngập sự sống, cớ sao ta lại ngộp trong chính không khí của cuộc đời?
Thân thể cứng còng vì rét lạnh trong thời tiết nóng rực tựa lửa thiêu, từng ngày lại đêm cứ vật vờ qua năm tháng.
Giọt nước nóng mà lạnh chảy dọc theo gò má... Là ai?
Là ai thút thít run rẩy vì sợ hãi?
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp
Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.
Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.