Lời Tự Sự Cuộc Sống
Hôm nay trời mưa, tôi đứng trước cửa phòng bệnh, hai tay nắm dây đeo vô thức siết chặt, mặt cúi thấp không để người qua lại thấy được biểu cảm.
Đợi một lúc, tay buông lỏng rồi lại siết chặt, tôi ngẩng mặt để lộ nụ cười rạng rỡ, đẩy cánh cửa mà mình đã đối diện thật lâu, đồng thời cất cao giọng vui sướng hô:
"Biu biu, cục đường nhỏ siêu cấp đáng yêu ngọt ngào của người siêu siêu siêu cấp đẹp tới rồi đây!"
Người đang ngẩn người ngắm mưa rơi bên cửa sổ nghe thấy lời tôi thì chậm rãi quay đầu, mi mắt cong cong vẽ ra một nụ cười yếu ớt như một hồi đáp không lời.
Sự tiều tụy trên khuôn mặt dần xa lạ vì gầy gò bởi những cơn quặng thắt từ bệnh tật khiến tay tôi lại vô thức siết chặt. Tôi dừng một thoáng, rồi rất nhanh xốc lại tinh thần, chạy từng bước nhỏ giả vờ bổ nhào nhưng thật chất cẩn thận tránh va chạm mạnh vào giường của bà.
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp
Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.
Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.