Chương 1.
Xích Quỷ theo truyền thuyết là một liên minh quốc gia cổ đại của cư dân Bách Việt, được xem là quốc hiệu đầu tiên của người Việt vào đầu thời đại Hồng Bàng.
Ngày trăng tròn. Chiều muộn, tại vùng sông nước phía Nam, nơi cách xa trung tâm Xích Quỷ, một chàng trai cao lớn vạm vỡ, da ngăm đen, tóc dài búi củ tỏi, mặc áo vải sát nách, đang thong dong bước đi.
Bất chợt, hai tai anh động đậy. Anh tò mò nhìn về phía bên phải nơi vừa vọng đến một âm thanh lạ.
Lại nói tuy là vùng sông nước, nhưng xung quanh nơi này lại chẳng có mấy bộ tộc, bộ lạc nào lớn hơn hai trăm người sinh sống. Vì vậy cây cối vẫn phát triển chẳng khác nào những vùng hoang dã. Chính điều đó khiến tầm nhìn của người thanh niên phần nào bị giới hạn. Anh cứ chăm chú nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Từ phía sau những lùm cây rậm rạp, xuất hiện một cô gái dáng người nhỏ bé mặc bộ đồ được chắp nối từ những miếng da thú, trên lưng cô là một cậu trai khoảng mười hai, mười ba tuổi đang bất tỉnh.
Cô gái hoảng sợ cố gắng hết sức chạy tới, giọng hổn hển vì mệt nhưng vẫn thảng thốt.
“Mau chạy! Có Thuồng luồng! Mau chạy”
Người thanh niên không phải dân bản địa, lại chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh chỉ có thể đáp lại bằng ánh mắt khó hiểu.
Thấy vậy, cô gái bặm môi, vội vã đổi hướng chạy hẳn sang bên trái khuất vào lùm cây gần đó, không còn chạy thẳng về phía người thanh niên nữa.
Sự việc xảy ra quá nhanh khiến người thanh niên vô cùng bất ngờ, xong ngay lập tức hai hàng lông mày anh nhíu lại. Ánh mắt anh chăm chú nhìn về hướng cô gái vừa xuất hiện. Dường như có thứ gì đó đang đuổi theo phía sau cô.
Đáp án lập tức xuất hiện!
Từ trong lùm cây, hai con vật có hình dạng kì dị trườn ra. Người thanh niên giật mình. Anh chưa từng gặp loài vật này bao giờ.
Chúng có mõm to, dài, để lộ hàm răng vàng khè nhọn hoắt. Bốn chân có vuốt sắc tuy ngắn ngủn như cánh tay trẻ con nhưng thân hình lại dài như trăn, nhờ vậy cách di chuyển của chúng uốn lượn vô cùng linh hoạt. Hai mắt vàng khè với con ngươi mảnh như sợi chỉ toát ra sự lạnh lẽo độc ác, da chúng xù xì, đen óng như làm từ kim loại.
Nhìn thấy người thanh niên, hai con quái đột ngột dừng lại thăm dò, rồi chúng khò khè với nhau một lúc giống như bàn bạc điều gì.
Ước chừng khoảng một khắc sau, con quái có hình dáng nhỏ hơn lập tức chúc mõm xuống đất như đánh hơi rồi trườn theo hướng cô gái ban nãy bỏ chạy.
Con còn lại chăm chú nhìn thanh niên. Con ngươi của nó cứ nở rộng ra rồi lại thu hẹp như sợi chỉ, giống như đang đánh giá con mồi. Rồi bất ngờ nó lắc người lao đến, hàm răng há to, cái mồm đỏ lòm toát ra mùi hôi tanh như của xác thú lâu ngày mà ngoạm tới…
***
Vi Ca cõng em trai trên lưng, mồ hôi cô ướt đẫm trán, nhiều giọt chảy thẳng vào mắt cay xè. Nhưng cô không quan tâm. Cô biết nếu cô dừng lại dù chỉ là một khoảnh khắc thì cái chết là thứ duy nhất đón chờ hai chị em.
Một tia lo lắng nhỏ thoáng hiện ra trong đầu Vi Ca. Nhìn trang phục người thanh niên vừa rồi, cô biết anh không phải người vùng này. Chính vì thế cô mới lựa chọn đổi hướng chạy với hi vọng rằng biết đâu hai con quái vật kia sẽ chỉ đuổi theo chị em cô mà bỏ qua người kia. Hoặc ít nhất anh ta đã kịp di chuyển khỏi chỗ đó.
Hai chân Vi Ca bắt đầu nhói lên, bắp chân tê rần, lồng ngực đau thắt lại. Cô biết sức mình sắp cạn. Đứa em trai ở sau lưng vẫn chưa có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
Chẳng lẽ hôm nay… sẽ là ngày kết thúc số phận của hai chị em
Cô lắc đầu cố giữ cho bản thân sự tỉnh táo thì… Vi Ca ngã nhào úp mặt xuống đất. Chân của cô đã vướng vào rễ cây cổ thụ gần đó.
Vội vã nhổ chỗ đất ở trong miệng, Vi Ca lồm cồm, cố gắng đứng dậy dù em trai vẫn nặng trĩu ở trên lưng. Lòng bàn tay, khuôn mặt của cô lấm lem đất và đầy vết trầy xước. Chân cô đau đớn, nó dường như không thể tiếp tục di chuyển được nữa. Đừng nói là cõng thêm em trai, kể cả cô có chạy trốn một mình thì với cái chân này cũng là điều không thể.
Vi Ca bật khóc, nước mắt lăn dài không rõ là do uất ức hay bất lực trước số phận.
Bỗng nhiên, sống lưng Vi Ca lạnh ngắt, dòng nước mắt nóng ấm của của cô dừng lại đột ngột.
Vi Ca cảm nhận được sự lạnh lẽo của con mắt vàng khè với con ngươi mỏng như sợi chỉ đang nhìn thẳng vào mình.
Cả người cô cứng đờ ra như một phản ứng bản năng bất lực của kẻ yếu đối trước kẻ săn mồi.
Con quái dần trườn đến gần. Vuốt sắc của bốn chân ngắn ngủn cứ liên tục cào xuống mặt đất tạo thành những âm thanh khô khốc.
Vi Ca tự cắn đầu lưỡi. Để cơn đau khiến cô tỉnh táo trở lại, cô nghiêng người cho em trai nằm sang bên, rồi cố gắng đứng thẳng dậy, hai tay dang ngang, chắn trước mặt con quái.
Có chết! Vi Ca cũng muốn chết trước em trai mình.
Con quái phi người tới, con quái há miệng đỏ lòm.
Vi Ca nhắm chặt mắt lại.
Một âm thanh lớn vang lên.
Với Vi Ca tất cả như chìm vào trong bóng tối.
***
Tiếng lửa tí tách, cùng hương thơm như thịt nướng khiến Vi Ca choàng tỉnh. Cô vội vã vùng dậy, cảnh giác nhìn xung quanh. Hiện tại cô đang ở trong rừng, cây cối xung quanh rậm rạp, bên cạnh đó là một đống lửa lớn.
“Chị! Chị tỉnh rồi sao?”
Giọng đứa em trai ở ngay sau lưng khiến Vi Ca vội vã xoay cả người lại. Nhìn thấy em trai gương mặt lấm lem bùn đất, hai mắt ướt nhẹp. Vi Ca môi run run, hai bàn tay sờ lên khuôn mặt của em trai để cảm nhận được chắc chắn rằng… họ còn sống.
Còn sống! Cô với em trai mình còn sống.
Vi Ca ôm chầm lấy em trai rồi cả hai òa lên khóc nức nở.
Đang khóc ngon lành, Vi Ca giật mình vì nghe thấy tiếng bước chân. Cô giật mình, đảo mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Nhờ đống lửa được nhóm ngay gần đó, Vi Ca ngạc nhiên nhận ra, tiếng bước chân kia chính là của người thanh niên mà cô mới gặp trước đó.
Cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của Vi Ca, anh ta mỉm cười nhẹ nhàng.
Vi Ca lúng túng, ánh mắt vội nhìn xuống đất, khuôn mặt bất giác cảm thấy nóng bừng. Cô từ nhỏ vốn chỉ giao tiếp với người trong bộ tộc, và ít khi gặp người lạ. Lại nói người thanh niên trước mắt có thứ gì đó hoàn toàn khác với những người đàn ông, con trai mà cô từng tiếp xúc.
“Chị! Chị làm sao thế.” đứa em trai thấy biểu cảm của chị gái như vậy liền thắc mắc.
Vi Ca vẫn đang im lặng. Người thanh niên thấy vậy liền lên tiếng.
“Có lẽ cô ấy mệt quá nên thế. Nào! hai chị em ăn chút gì đó đi.”
Nói xong, anh liền gỡ thịt đang nướng trên đống lửa xuống, rồi đặt lên hai miếng lá chuối đem đến cho hai chị em Vi Ca mỗi người một phần.
Nhìn miếng thịt nướng nghi ngút khói, tỏa hương thơm lừng, đứa em trai nuốt nước bọt, nhưng vẫn chờ sự cho phép của chị gái.
Vi Ca lại càng thêm bối rối, cô cảm nhận rõ cơn đói đang quặn lên, cũng như cái bụng đang sôi ục ục của em trai.
Người thanh niên thấy vậy liền nói tiếp.
“Nào! Còn không mau là thịt sẽ bị nguội đấy. Mà chỗ thịt tôi đang nướng cũng sắp cháy tới nơi rồi kìa.”
Vi Ca nghe vậy liền vội nhìn về đống lửa, quả thật chỗ thịt đang nướng trên đó đã chín và bắt đầu có mùi khét.
Vi Ca vội vàng đưa tay đón lấy chỗ thức ăn của người thanh niên, lắp bắp.
“Cám… cám ơn.”
Đứa em trai vội vã bốc thịt lên thổi phù phù rồi ăn một cách ngon lành.
“Ăn chậm một chút, kẻo nghẹn bây giờ.” Vi Ca nhìn thấy em trai mình như vậy liền nhắc nhở. Bản thân cô cũng xé một miếng nhỏ đưa vào miệng.
Người thanh niên thấy vậy liền hài lòng, đoạn anh quay lưng đi vội lại đống lửa, lấy chỗ thịt nướng còn lại ra cùng ăn ngon lành.
“Thịt này ngon quá” đứa em trai miệng đầy thịt, nhồm nhoàm nói.
Vi Ca miệng tuy không nói nhưng trong lòng cũng thầm đồng ý với em trai. Thứ thịt này ăn thì giống thịt gà, nhưng lại thoang thoảng vị bùi, béo, mềm của thịt cá nướng.
“Là thịt mấy con vật đuổi theo hai chị em đó.” người thanh niên vừa nhai vừa đáp.
Vi Ca sững sờ. Đứa em trai thì kinh ngạc, miệng há hốc khiến miếng thịt đang nhai trong mồm rơi xuống đất.
Nhận thấy thái độ của hai chị em, người thanh niên cười gượng, gãi gãi đầu.
“Sao? Có chuyện gì không ổn à?”
Vi Ca như không tin vào tai mình, vô thức hỏi lại.
“Anh… Anh giết hai con quái đó rồi?”
“Ừm” người thanh niên gật đầu xác nhận.
Không khí giữa ba người bỗng trở lên yên lặng.
Một lúc sau, Vi Ca đặt thức ăn xuống tảng đá gần đó, đi tới gần người thanh niên kia rồi quỳ xuống.
Thấy hành động của Vi Ca, người thanh niên giật mình.
“Cô… cô làm gì vậy?”
Vi Ca cúi đầu miệng lí nhí nhưng lại giống như đang dùng hết sự can đảm của mình mà nói.
“Cầu xin anh! Cầu xin anh cứu bộ tộc của tôi.”
Người thanh niên nhíu mày khó hiểu xua xua tay.
“Cô cứ ngồi xuống kia đi đã rồi nói tiếp. Tôi phải biết rõ mọi chuyện mới quyết định giúp hay không.”
Vi Ca run run đứng dậy, về chỗ ngồi rồi bắt đầu kể.
“Bộ tộc của tôi là một bộ tộc nhỏ cách nơi này không xa. Vì nơi này rộng rãi, lại hiểm trở nên cũng ít tiếp xúc với các bộ tộc khác. Cuộc sống cứ yên bình trôi đi cho đến con trăng trước đó.
Hôm ấy, bộ tộc tôi đang chuẩn bị chia nhau đi kiếm thức ăn thì xuất hiện… xuất hiện…”
Người thanh niên thắc mắc.
“Xuất hiện cái gì?”
Đôi môi Vi Ca run run, cô dường như không muốn nhắc lại ngày hôm đó.
“Xuất hiện… một con quái giống như hai con anh vừa giết. Nó to lắm, to gấp ba lần mấy con quái anh vừa giết thịt… nó… nó vào làng rồi giết người xong ăn thịt…”
Đứa em trai đang ăn nghe chị kể lại ngày hôm đó mặt cắt không còn giọt máu, nó bỏ thức ăn xuống chạy tới ôm chầm lấy chị gái. Chính mắt nó cũng chứng kiến sự tàn bạo của con quái.
Làm sao nó quên được chỉ bằng một nhát cắn, con quái vật đó đã nuốt chửng một người còn sống và chỉ chừa lại duy nhất hai cẳng chân vẫn đứng. Hay cú quất đuôi của nó, khiến một người đàn ông chia cơ thể ra làm đôi, nội tạng bắn ra tứ tán.
“Sau khi giết hại và ăn thịt hơn hai mươi người… Con quái đó mới dừng lại. Nó nói với cả bộ tộc rằng mỗi khi trăng tròn phải hiến tế cho nó hai đứa trẻ một trai, một gái sau đó trói lại đặt ở bờ sông. Nếu không chấp nhận nó sẽ giết hết người ở nơi này.
Ban đầu có vài người chạy trốn khỏi bộ tộc để tìm đường sống nhưng ngay lập tức sáng hôm sau đầu của họ bị ném ngược trở lại vào trong làng với vẻ mặt kinh hoàng cùng vết cắn nham nhở ở cổ.”
Người thanh niên chú tâm nghe câu chuyện nãy giờ liền gật gù hỏi tiếp.
“Và cô và em trai là người bị hiến tế hôm nay?!”
Vi Ca bẽn lẽn gật đầu xác nhận. Người thanh niên chẹp miệng, bàn tay luồn vào tóc gãi gãi đầu hỏi bâng quơ.
“Vậy cô có thể nói tôi biết vì sao tôi phải cứu bộ tộc của cô không?”
Vi Ca sửng sốt trước câu hỏi của người thanh niên, cô mím môi nhìn xuống đất. Quả thực cô chẳng có lý do nào cụ thể để thuyết phục người thanh niên này cứu bộ tộc của mình.
Mà cho dù anh ta có đồng ý, bản thân cô cũng không chắc chắn anh ta sẽ thắng con quái vật đó. Đứa em trai định nói gì đó nhưng Vi Ca liền cầm tay giữ lại, cô lắc đầu ra dấu ngăn cản.
Sự im lặng lại bao trùm ba người. Mỗi người lại đuổi theo một suy nghĩ riêng.
***
Trời tối, trong căn phòng đơn sơ của một ngôi nhà sàn được xây cao so với mặt đất. Giọng một người phụ nữ đều đều cất lên.
“Thuở Hồng Hoang, trời đất khi đó mới hình thành. Vạn vật sinh sôi nảy nở. Dương khí đại thịnh từ đó kết tinh lại thành Chân Long tổ tiên của của long tộc.
Chân Long vô cùng mạnh mẽ, áp chế đánh bại tất cả những giống loài khác. Tuy nhiên vì bản thân là kết tinh của dương khí lại chỉ có duy nhất một cá thể nên Chân Long luôn cô độc. Không ai dám gần ngài, cũng chẳng ai dám thách đấu ngài, không có ai trò chuyện. Xung quanh Chân Long chỉ có sự cô độc.
Cho đến một lần trong khi Chân Long đang nằm bên cạnh một bờ biển để nghỉ ngơi thì thấy có một con rắn nhỏ bị đàn diều hâu truy sát.
Con rắn sợ hãi chỉ tập trung giữ mạng lên không chú ý chui vào miệng của Chân Long. Đám diều hâu thấy thế cũng thịnh bay vào để bắt con rắn nhỏ. Nhưng lông của diều hâu lại quệt vào mũi Chân Long khiến ngài ấy khó chịu.
Ngài gầm lên một tiếng khiến đám diều hâu sợ hãi bay đi tứ tán. Khi thấy diều hâu bay đi hết rắn nhỏ mới từ trong miệng Chân Long chui ra.
Từ đó, con rắn nhỏ hễ thấy loài vật nào yếu đuối, không có khả năng tự vệ là lại kêu chúng tìm Chân Long để nương tựa, chắc chắn sẽ an toàn.
Đàn diều hâu cũng lan truyền y hệt. Rằng nếu săn mồi thì tránh làm trước mặt Chân Long kẻo khiến ngài ấy nổi giận.
Thế là đang cô độc, không ai muốn lại gần, hàng trăm ngàn loài động vật di dời đến ở gần Chân Long mong được che chở.
Chân Long làm sao không biết được mục đích của những loài này. Nhưng vì cô độc quá lâu ngài dần cảm thấy những giống loài nhỏ bé này cũng không đến nỗi làm phiền mình.
Thời gian cứ thế trôi đi, Chân Long ngày một già yếu. Biết bản thân sắp hóa đạo. Ngài quyết định truyền huyết mạch của mình đến tất cả các giống loài trên cõi đời này với mong muốn sau khi ngài hóa đạo không một loài nào bị tuyệt diệt nữa.
Có huyết mạch của Chân Long tất cả sẽ đều có khả năng tu luyện, biến hóa thành Rồng.
Tuy nhiên vì nhiều loài thể chất yếu đuối, bản tính thiện lương có huyết mạch Chân Long chỉ giúp chúng có những đặc điểm để loài của mình không bị tuyệt diệt. Ví như thỏ hay chuột thì sẽ đẻ nhiều hơn để duy trì nòi giống.
Thời gian cứ thế trôi đi, nhiều loài bắt đầu xuất hiện khả năng hóa Rồng.
Rồi những cá thể đó tìm đến nhau, sinh ra những đời sau, đặc điểm của Rồng ngày một đa dạng, chẳng còn mấy ai nhớ tới Chân Long hình dáng thật sự thế nào…”
Người phụ nữ dừng lời, nhìn xuống đứa con trai đã ngủ say. Bàn tay bà vuốt lên mái tóc nó miệng tiếp tục nói.
“Quả thực mẹ rất muốn được tận mắt nhìn thấy Chân Long.”
***
Sùng Lãm giật mình thức giấc, hai mắt ướt đẫm.
Chợt nhớ ra điều gì, anh quay sang nhìn ngó xung quanh. Hai chị em anh cứu mạng hồi lúc chiều đã biến mất từ khi nào.
Sùng Lãm thở dài, vội dập đống lửa. Anh lao vào màn đêm tối.
Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.
Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.