Chương 3.
Thuồng Luồng liếc xuống Sùng Lãm. Ánh mắt nó tỏ rõ vẻ kinh ngạc trước sức lực của tên nhân loại này.
Nó gầm lên một tiếng rồi nhảy lùi lại phía sau. Con ngươi nó nở rộng, nhìn Sùng Lãm rồi khò khè nói.
“Mày giết con tao? Là mày giết con tao!”
Mắt Sùng Lãm không rời Thuồng Thuồng, ngồi xuống dùng tay giật đứt dây trói cho ba người, gấp gáp nói.
“Mau bảo mọi người trong tộc chạy trốn hết đi. Tôi không chắc thắng được nó đâu”
Chân tay Vi Ca tê rần vì bị trói quá lâu, vừa xoa bóp tay chân, cô vừa hỏi.
“Còn… còn anh thì sao?”
Sùng Lãm thở phù một tiếng, quay lại mỉm cười đáp.
“Tôi chạy nhanh lắm.”
Thuồng Luồng từ xa đã nghe hết cuộc đối thoại của hai người. Nó quăng thân lao vút lên, khò khè.
“Hôm nay, không ai trốn được hết”
Sùng Lãm cũng nhún chân nhảy về phía nó mà tiếp lời.
“Ai nói không trốn được”
Con ngươi trong mắt Thuồng Luồng hẹp lại như sợi chỉ, hàm răng nó bóng loáng chuẩn bị cho một cú đớp chết những con mồi lỳ lợm kia.
Sùng Lãm giơ tay, thủ thế. Luồng gió mang theo hơi thở tanh tưởi của con quái ập đến, thổi bay anh đi. Khung cảnh trong mắt Sùng Lãm lật ngang, vừa nhìn thấy hàm răng sắc nhọn thì lưng đã đập vào một thân cây cổ thụ.
Anh hộc một tiếng đau đớn. Gốc cây cổ thủ to bự bị đập giật tung cả gốc, đất bắn lên tung tóe, tiếng gãy đổ vang lên liên tiếp. Tất cả diễn biến hình như đã nằm ngoài sự dự đoán của Sùng Lãm.
Vi Ca vừa định chạy đi, ngoái lại thấy Sùng Lãm như vậy liền bụm chặt lấy miệng, kinh hoàng. Là người ngoài cuộc chứng kiến tất cả, cô biết chuyện gì vừa diễn ra.
Khi Sùng Lãm thủ thế chặn cú táp của Thuồng Luồng. Con quái bất ngờ dùng đuôi quất ngang bụng đối thủ.
Nhìn chiếc đuôi ấy từng làm đứt lìa cơ thể không biết bao nhiêu người, Vi Ca sợ hãi, chân tay bủn rủn. Nhìn qua Sùng Lãm thì chỉ thấy bàn tay đẫm máu của anh thò ra sau đám cành lá của những thân cây gãy. Nỗi sợ hãi bị một cảm xúc mãnh liệt hơn nuốt trọn, cắn chặt răng cô liều mình chạy về phía anh
Vút!!!
Chiếc đuôi Thuồng Luồng hướng thẳng phía Vi Ca mà vụt tới.
“Con ơi” Ông Bần tuyệt vọng kêu lên một tiếng.
“Tôi đã nói cô mau chạy trốn cơ mà” Sùng Lãm hổn hển, mặt tái nhợt, mạn sườn xuất hiện một vết thương sâu lộ cả xương trắng ởn. Cả hai đã ra khỏi tầm tấn công của Thuồng Luồng từ lúc nào.
“Anh… anh có sao không?” Vi Ca thảng thốt.
Sùng Lãm nghe xong câu hỏi thì liền biểu cảm hết sức kỳ quái. Anh hết nhìn cô gái đứng cạnh rồi lại nhìn xuống vết thương của mình. Trong lòng thầm cho rằng đây có lẽ là một câu hỏi quan tâm nhiều hơn là tò mò.
Dường như Vi Ca cũng cảm thấy điều mình vừa nói có chút không hợp lý. Cô đỏ mặt cúi xuống, vội vã nhìn dưới đất như tìm gì đó. Mắt cô sáng lên. Vi Ca mau chóng đi tới một lùm cỏ cách ba bước chân, hái một nắm nhỏ rồi cho vào miệng.
Xong xuôi, cô đi đến bên Sùng Lãm, nhả chỗ cỏ được nhai nhuyễn ra tay, Vi Ca ngượng ngùng nói.
“Rịt cái này vào vết thương có thể cầm máu.”
Phía bên kia, Thuồng Luồng tức giận, rõ ràng hai người kia đang không quan tâm đến sự xuất hiện của nó.
Thuồng Luồng gầm lên. Cái miệng đỏ lòm như máu của nó đột nhiên biến đổi thành một chiếc hố đen ngòm không thấy đáy. Một luồng gió mạnh nổi lên, hút mọi vật vào bên trong miệng của con quái.
Sùng Lãm giật mình, một tay đón chỗ thuốc chụp vào vết thương, tay còn lại nắm vào áo của Vi Ca. Anh nghiến răng, cố gắng hết sức ném mạnh cô hướng về phía bố và em trai, miệng gào lên.
“Đỡ cô ấy.”
Đoạn Sùng Lãm cúi xuống nhìn, quả thực vết thương đã được cầm máu. Nhưng những vệt máu khô lại đen xì, phần da thịt quanh miệng vết thương trở lên tím ngắt.
Sùng Lãm hoa mắt, máu mũi chảy ra. Anh loạng choạng rồi ngã gục ra đằng trước. Trong sự mơ hồ Sùng Lãm thấy mình bị lôi đi, mu bàn chân mài trên mặt đất rát bỏng tạo thành 2 rãnh sâu hoắm
Chân tay Sùng Lãm bải hoải không thể kháng cự. Anh nhận ra chiếc đuôi của Thuồng Luồng có cả độc.
Chẳng mấy chốc Sùng Lãm đã tới trước hàm con quái vật. Mùi hôi thối, tanh tưởi lại xộc vào mũi. Anh nuốt nước bọt, tự cắn mạnh vào đầu lưỡi để cơn đau lôi tâm trí tỉnh táo trở lại. Sùng Lãm gầm lên.
“Nơi này! Chật quá!”
Anh co người lại vừa chui vào miệng Thuồng Luồng liền dùng hai chân đạp xuống hàm dưới, hai tay đẩy lên hàm trên quyết không cho nó ngậm miệng lại.
Thuồng Luồng gào lên đau đớn. Miệng của nó căng ra hết cỡ, phần khóe miệng rách chảy cả máu.
Con ngươi của nó nở to ra kinh ngạc. Đáng lẽ lúc này con mồi của nó phải bị trúng độc rồi mới phải.
Thuồng Luồng tức giận lúc lắc cái đầu như muốn hất Sùng Lãm ra ngoài. Cái đuôi của nó điên cuồng quất lên thân thể anh. Cứ quất ở chỗ nào, da thịt ở chỗ đấy liền toác ra lộ cả xương thịt.
Sùng Lãm nôn ra đầy máu, miệng lẩm bẩm.
“Đồ ngu.”
Vừa nói, Sùng Lãm sờ vào chiếc răng nanh sắc nhọn của Thuồng Luồng, cơ tay anh gồng lên. Rắc! Một âm thanh giống như tiếng nhổ bật của gốc cây vang lên. Chiếc răng dài bằng nửa cánh tay người còn dính vài sợi giống như gân với một chút thịt của Thuồng Luồng bị ném ra ngoài.
Thuồng Luồng gào lên đau đớn, lực hút từ cái hố đen ngòm trong miệng biến mất. Cái đuôi dùng hết sức quất vào bụng của kẻ thù.
Sùng Lãm vốn đang căng người để không bị hút vào miệng Thuồng Luồng liền đột ngột mất đà.
Lực hút biến mất khiến anh rơi vào một khoảnh khắc lơi lỏng. Chỉ chờ có thế, cái đuôi của Thuồng Luồng liền quất mạnh vào bụng khiến Sùng Lãm thêm một lần nữa bị đánh bay đi. Lưng anh đập vào một tảng đá gần đó khiến nó vỡ ra thành trăm mảnh.
Hai mắt vàng khè của Thuồng Luồng giờ đã chuyển qua đỏ, nó điên cuồng lắc người lao đến kẻ thù, miệng cắn vào chân Sùng Lãm điên cuồng, liên tục quật cả người anh xuống dưới đất khiến khói bụi, đất đá bay mù mịt.
Tiếng xương thịt con người va chạm mặt đất cứ vang lên khô khốc, thỉnh thoảng chèn vào là những tiếng nứt gãy của xương, tiếng từng sợi gân đứt.
Vi Ca sững sờ, hai bố con ông Bần đứng chết trân run rẩy.
Nơi đây vốn là vùng sông nước nên cá cũng là một trong những loại thức ăn chủ yếu ở nơi này. Trong số những loài cá ăn được, rất nhiều loài có sức sống tốt, luôn giãy giụa cực mạnh trước khi bị làm thịt. Những lúc như vậy, người nơi này thường có hai cách làm cá chết hẳn để tiện cho việc nấu nước. Một là cầm đá hay thứ gì đó cứng đập vào đầu con cá. Hai là cầm lấy một phần đuôi mà quật mạnh con cá xuống đất. Thường người ta thích sử dụng cách thứ hai vì như vậy không khiến cá bị dập nát.
Sùng Lãm hiện tại chẳng khác gì một con cá đang bị quật liên tục để chờ làm thịt.
Dường như đã chán, Thuồng Luồng dừng lại, nó lẳng mạnh cả người Sùng Lãm bay thẳng vào một túp lều gần đó. Tiếng cột nhà gãy vang lên, túp lều bị sụp một nửa. Từ bên trong tiếng hét sợ hãi vọng ra.
Hai con ngươi của Thuồng Luồng nở to ra, nó lao vào đống đổ nát của túp lều. Trước mắt nó hiện giờ là một người đàn ông và một người phụ nữ đang ốm đứa con nhỏ chỉ mới vài tháng tuổi. Cả gia đình đang nép sát vào góc nhà sợ hãi.
Sùng Lãm thì nằm ngửa dưới đất giữa đống ngổn ngang cột nhà, cỏ khô. Hai mắt anh mở vô hồn, thất khiếu liên tục chảy máu.
“Mày muốn bảo vệ làng này à… tao… tao sẽ giết sạch… giết hết… cho mày xem…”
Thuồng Luồng gầm gừ. Nó khò khè tiến tới gần gia đình đang run rẩy.
Người đàn ông túa mồ hôi lạnh, hai hàm răng đánh vào nhau lập cập nhưng cũng cố nghiến lại, lao lên phía trước che chắn cho vợ con.
Soạt!
Chỉ một lần há miệng, ngậm miệng của Thuồng Luồng.
Thân thể không đầu của người đàn ông đổ gục xuống, liên tục co giật, phun máu nóng ra khắp nơi.
Người phụ nữ thấy vậy hét lên tuyệt vọng.
Vút!
Chiếc đuôi của Thuồng Luồng vung lên.
Tiếng thét im bặt! Cái xác không đầu của người phụ nữ cũng đổ gục xuống nằm ngay cạnh chồng. Trong lòng vẫn ôm đứa con nhỏ.
Máu của hai người trào ra chảy tới chạm vào chân của Thuồng Luồng. Dường như chẳng quan tâm, hai chân trước của nó gỡ đứa trẻ sơ sinh ra khỏi xác của người mẹ.
Đứa trẻ tuy còn nhỏ nhưng linh cảm cho nó biết đang có chuyện vô cùng kinh khủng xảy ra với mình. Nó gào khóc, vùng vẫy đến đỏ ửng cả người.
Thuồng Luồng quay lại chỗ Sùng Lãm đang nằm thoi thóp.
“Mày giết con tao! Tao giết mày! Tao giết con chúng nó cho mày thấy! Rồi tao giết mày!”
Lời vừa dứt, Thuồng Luồng liền vứt đứa bé thẳng vào miệng, hai hàm của nó cắn mạnh vào nhau dứt khoát. Tiếng khóc của đứa bé cũng im bặt, thay vào đó là tiếng rộp rộp nhai của Thuồng Luồng.
Với nó đứa bé này chỉ đơn giản là một miếng sụn nhỏ không hơn không kém.
Sùng Lãm vẫn nằm đó, gương mặt vô hồn. Máu từ khóe miệng Thuồng Luồng nhỏ từng giọt xuống mặt anh, ấm nóng, tanh tưởi. Vài giọt rơi thẳng vào con ngươi. Cay xè.
***
Trong khoảng không gian tối tăm vô tận.
Sùng Lãm nằm đó, không rõ tỉnh hay mơ.
Một giọng nói trầm ngâm vang lên.
“Mày lại không bảo vệ được ai hết?!”
***
Hai con ngươi của Thuồng Luồng nở to ra hết cỡ, nó rùng mình, hấp tấp nhảy vội ra xa khỏi Sùng Lãm.
Trong mắt nó, con mồi này đang tỏa ra một loại áp lực kì lạ khiến không khí xung quanh vặn vẹo, méo mó.
Thuồng Luồng có cảm giác vai trò kẻ săn mồi của nó đã chuyển qua cho Sùng Lãm. Bản năng nguyên thủy mách bảo nó cần phải rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
Nhưng sao có thể?! Coi mồi kia tuy có mạnh mẽ hơn so với người thường nhưng đã bị thương nặng, lại còn đang trúng độc. Nghĩ thế nào Thuồng Luồng cũng không muốn buông tha kẻ đã giết hại con của mình.
Sùng Lãm từ từ đứng dậy. Anh quay đầu nhìn xung quanh, rồi loay hoay phủi sạch những đất cát, bụi bẩn trên người. Vừa phủi, anh vừa nói, giọng có phần quở trách.
“Ranh con! Mày lại không biết tự lượng sức rồi.”
Thuồng Luồng nghiêng nghiêng cái đầu, mắt chăm chú nhìn người thanh niên trước mắt. Miệng nó khò khè những câu đứt quãng vô nghĩa.
“Mày… không phải nó… Mày… không phải nó”
Sùng Lãm nghe thấy, gương mặt thoáng chút ngạc nhiên xong cũng bật cười khoái chí.
“Mày cũng nhận ra sao? Phải rồi! Tao không phải ranh con yếu ớt đó.”
Lời Sùng Lãm còn chưa kịp dứt thì một tiếng nổ lớn vang lên. Thuồng Luồng biến mất, nơi nó vừa đứng bụi bay mù mịt, dưới đất xuất hiện hai dấu chân to bè sâu hoắm.
Từ trong làn bụi kia, một cái bóng to lớn lao vút ra, chớp mắt Thuồng Luồng đã xuất hiện ngay trước mặt Sùng Lãm, hàm răng há sẵn mau chóng hướng về phía kẻ thù đớp mạnh.
“Tao rất ghét khi tao đang nói có kẻ chen vào.”
Hai con ngươi của Thuồng Luồng nở to kinh ngạc. Vốn nghĩ đòn tấn công bất ngờ vừa rồi con mồi sẽ cứ thế mà vong mạng. Nhưng nó đã nhầm! Thuồng Luồng cảm nhận rõ có một sức nặng đang ở ngay trên đầu nó.
Phía trên đầu Thuồng Luồng giờ là Sùng Lãm đang ung dung ngồi khoanh chân, ánh mắt tỏ rõ sự không hài lòng. Anh vỗ vỗ nhẹ vào lớp xa sần sùi của Thuồng Luồng tiếp tục nói.
“Tao biết mày vừa mất con! Nhưng trước đấy mày cũng đã bắt nhiều đứa trẻ trong tộc này rồi. Coi như hòa đi.”
Vút!
Tiếng rít lạnh lẽo chết chóc lại vang lên. Sùng Lãm vẫn ngồi trên đầu Thuồng Luồng, ánh mắt chuyển qua sắc lạnh, tay phải đang nắm chặt chiếc đuôi của Thuồng Luồng.
“Tao nói! Tao rất ghét có kẻ chen vào khi tao đang nói cơ mà.”
Sùng Lãm lạnh lùng cầm chiếc đuôi giật mạnh.
Cùng lúc Thuồng Luồng gầm lên đau đớn, con ngươi trong mắt liên tục nở ra rồi thu hẹp lại. Phần đuôi được bọc một lớp vảy đen cứng như sắt từng sát hại bao nhiêu con mồi cứ thế mà đứt khỏi thân. Máu nóng bắn ra tung tóe xuống đất. Phần nối giữa đuôi và thân lộ ra miếng xương trắng ởn.
Thuồng Luồng điên cuồng vùng vẫy, nó quăng thân nhảy đi hòng thoát khỏi Sùng Lãm.
Trong đầu óc nó hiện giờ chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó chính là chạy trốn.
Chỉ có chạy trốn mới có thể sống sót, sống sót mới có thể trả thù.
Thế nhưng nó thấy phía trên đầu bỗng nhiên có một cơn đau nhói. Ý thức của nó dần mù mịt. Hai con ngươi nở to ra hết cỡ biến chuyển từ đau đớn rồi kinh hoàng, rồi Thuồng Luồng bắt đầu nhớ lại…
***
Giống loài của nó vốn vô cùng bình thường, tính tình tuy hung dữ nhưng lại chỉ tấn công khi cảm thấy bản thân gặp nguy hiểm.
Thế rồi con người xuất hiện. Ban đầu, chúng vô cùng sợ hãi Thuồng Luồng bởi một con Thuồng Luồng dư sức địch lại hai người đàn ông trưởng thành.
Nhưng sau khi biết được thịt của Thuồng Luồng rất ngon, còn bộ da có thể chống chịu được sự tấn công của rìu, giáo mác…
Con người liền hợp lực với nhau mà săn bắt, giết hại gần như tất cả giống loài này.
Có bộ tộc dùng thảo dược có độc. Sau khi phơi khô thì nghiền thành bột rồi tung vào mắt Thuồng Luồng khiến chúng mù lòa mà khống chế rồi giết hại.
Có tộc thì lừa Thuồng Luồng há miệng mà vứt những hòn đá có dính gai và nhựa cây vào trong. Những con Thuồng Luồng sau khi dính phải thì vừa không ngậm được miệng, lại vừa không thể nhả viên đá đó ra. Nhiều con liều mạng nuốt xuống thì cũng chỉ chịu cái chết đau đớn vì bị cào rách nội tạng mà thôi.
Số lượng Thuồng Luồng cứ vậy mà ngày một ít đi!!!
Tập tính của Thuồng Luồng là sau khi giao phối kết đôi thì sẽ mãi mãi ở cùng nhau một đực một cái. Con đực sẽ chăm sóc con cái và những đứa con mới sinh cho đến khi trưởng thành.
Sau khi những đứa con trưởng thành, chúng sẽ bỏ đi và con đực vẫn sẽ ở lại chung sống và giao phối với con cái duy nhất.
Cho đến ngày hôm đó.
Nó nằm trong ổ mãi vẫn chưa thấy con đực về. Những đứa con mới sinh liên tục quẫy đạp, kêu gào vì đói.
Không còn cách nào nó mới lần theo mùi của con đực đi ra ngoài.
Càng đi nó càng ngửi rõ mùi của con đực có lẫn với mùi máu tanh nồng nặc.
Rồi nó gào lên tức giận!!!
Trước mắt nó là con đực nằm im lìm, không có dấu hiệu của sự sống, máu chảy lênh láng thấm đẫm cả một vùng đất nhỏ. Xung quanh là ba gã đàn ông đang hì hục lột da, tiếng cười nói khành khạch.
Nó phi thân lao lên tấn công hòng trả thù cho con đực thì từ phía sau một làn bụi mỏng bay thẳng vào mắt. Mắt nó bỏng rát, nước mắt giàn dụa chảy ra, nó hoảng loạn vùng vẫy, miệng lớn liên tục đớp về bốn phía xung quanh trong vô vọng. Tiếng cười đắc chí của những con người kia như thông báo sẽ nhanh thôi nó sẽ được đoàn tụ với con đực ở thế giới bên kia.
Có thứ gì đó được ném vào miệng nó. Nó cảm nhận được những chiếc gai đã ghim vào lưỡi, một thứ gì đó dính chắc vào lớp thịt trong khoang miệng. Nó lúc lắc cái đầu cố đẩy thứ ở trong miệng ra nhưng vô ích.
Nó không nhớ nó quằn quại trong bao lâu. Chỉ nhớ khi nó đã kiệt sức, khi những chiếc gai khi đã cắm sâu đến tận xương.
Nó buông xuôi chấp nhận số phận. Tiếng những người đàn ông kia hoan hỉ bàn bạc điều gì đó.
Từng tiếng bước chân gần lại chỗ nó nhưng nó chẳng thể động đậy. Trong nó, một cơn lửa giận dữ bùng lên, linh tính của nó chợt thay đổi. Một tia linh tính chẳng loài vật nào có nảy lên trong đầu nó.
Nó muốn trả thù! Nó khao khát trả thù! Nó không muốn chết! Nó chết những đứa con trong ổ của nó cũng chết mất!
Bỗng nhiên nó nghe thấy một giọng nói trầm ấm, ngạc nhiên.
“không cần tu luyện cũng có được linh tính sao? Thật hiếm có đấy.”
Lời vừa dứt nó liền nghe thấy tiếng gào thét thất thanh của những người đàn ông đang muốn giết nó. Mùi máu của chúng nồng nặc.
Có thứ gì đó chạm vào mắt nó. Ánh sáng dần quay lại.
Trước mắt con Thuồng Luồng hiện lên một người thanh niên có làn da trắng, người gầy guộc, khuôn mặt mang theo vẻ thanh tú. Quần áo nhìn giống như được nhiều loại lá cây ghép lại.
Người này nhìn nó, giọng nhẹ nhàng nói.
“Cứ bình tĩnh tao không hại mày đâu”
Thuồng Luồng hiểu những gì người này đang nói. Nó liếc mắt nhìn xung quanh rồi giật mình.
Những người đàn ông mới vừa rồi còn cười nói hả hê giờ nằm gục dưới đất, chân tay đứt lìa nằm vương vãi, có người bị rách bụng sổ cả nội tạng ra bên ngoài.
Người thanh niên thấy ánh mắt của nó như vậy liền bật cười khanh khách, tay anh ta luồn vào trong miệng Thuồng Luồng lấy ra những quả cầu được dính gai và nhựa cây ra.
Thuồng Luồng khẽ rít lên đau đớn nhưng chẳng dám vội vã ngậm miệng lại. Người thanh niên hài lòng, từ trong vạt áo lấy ra một cái rễ cây cong queo rồi nói.
“Ăn thứ này vào sẽ giúp mày mau lành và mạnh hơn đấy.”
Không đợi phản ứng, người thanh niên luồn tay vào miệng, nhét cái rễ cây vào sâu trong họng của Thuồng Luồng.
Thuồng Luồng cảm nhận được một cơn nóng trong bụng. Các vết thương lành lại mau chóng, con ngươi của nó cứ nở ra rồi thu hẹp lại liên tục như đang phải chịu đựng thứ gì đó đau đớn lắm.
Ước chừng nửa ngày sau. Quá trình biến đổi chấm dứt.
Thuồng Luồng giờ đã có linh trí như con người, toàn thân nó to lớn, sức mạnh phi phàm gấp ngàn lần trước kia.
Để báo đáp ơn cứu mạng, ngay sau khi biến đổi hoàn toàn, nó liền quỳ xuống cảm tạ, muốn được phục sự cho người thanh niên.
Lại nói công việc người thanh niên này giao cũng không phải khó khăn gì. Chỉ đơn giản là bắt linh hồn những đứa trẻ loài người cho hắn. Còn phần xác thịt những đứa trẻ đó thì cứ để cho con của Thuồng Luồng ăn rồi tu luyện. Thịt trẻ con nhiều oán khí sẽ có hỗ trợ cực tốt.
Thuồng Luồng vốn định hỏi xin loại rễ cây mình được ăn, nhưng nghe vậy liền không muốn nói gì nữa. Người thanh niên như hiểu được ý của Thuồng Luồng liền giải thích.
“Loại rễ cây tao cho mày ăn chỉ có tác dụng với những loài đã khai mở linh trí như người. Mày nhờ lòng thù hận với không can tâm nên mới may mắn khai mở linh trí khi còn chưa tu luyện nên mới dùng được. Những đứa con của mày chưa tu luyện gì lại ăn những thứ đó thì chỉ có hại chứ không có lợi. Nếu còn nghi ngờ thì nhìn đây.”
Mắt người thanh niên liếc ngang liếc dọc một lát như tìm thứ gì rồi bật cười khoái chí. Cánh tay của hắn bỗng dài ngoằng ra cả chục thước rồi thọc vào một bụi rậm gần đó rồi mang ra một con thỏ.
Bắt được con mồi, cánh tay liền thu ngắn lại như bình thường. Nhìn con thỏ trên tay, thanh niên lấy một cái rễ cây nhét vào miệng con vật bất chấp nó điên cuồng giãy giụa, từ chối.
Xong việc người đàn ông thả con thỏ rơi xuống đất. Như người chết đuối vớ được cọc, con thỏ vội vàng lao đi tìm đường thoát thân. Nhưng mới chỉ nhảy được có vài bước, cả người nó bỗng phòng to ra như một quả bóng lông tròn trùng trục. Rồi quả bóng đấy cứ nở ra, nở ra ngày một to cho đến khi…
Bùm!
Một âm thanh lớn phát ra, Thuồng Luồng sợ hãi lùi lại phía sau. Con thỏ đó đã nổ tan xác, máu, nội tạng, từng mảnh thân thể văng đi tứ tán.
Từ đó, Thuồng Luồng cũng chẳng trông mong gì loại rễ cây kia có thể biến đổi hai đứa con của nó như ước nguyện.
Với sự căm thù loài người, Thuồng Luồng đã sát hại không biết bao nhiêu tính mạng già trẻ lớn bé, bắt buộc từng bộ tộc phải hiến trẻ con cho nó. Nhiều tộc khi người lớn không kịp đẻ ra trẻ con nữa nó sẽ coi họ đã hết giá trị mà thỏa sức giết chóc.
Cho đến bộ tộc này, vốn nghĩ nó sẽ chỉ như những bộ tộc hẻo lánh nằm rải rác cách xa nhau khác.
Nào có ngờ hai đứa con của nó lại vong mạng trong tay một con người. Và giờ… đến lượt nó.
Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.
Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.